Bạch Âm cau mày, nhắm mắt lại một lần nữa. Lần này nàng dùng tinh thần lực dò xét khắp cơ thể. Nàng phát hiện cơ thể này bị tạp chất cản trở khắp nơi trong kinh mạch, kinh mạch còn nhỏ hơn bình thường. Hơn hết trong đan điền nàng có một viên châu màu trắng đang phát sáng bên trong. Viên châu lớn bàn nắm tay của một đứa bé ba tuổi. Đang phát sáng yếu ớt bên trong đan điền của nàng.
Bạch Âm nhất thời không quan tâm tới viên châu màu trắng, nàng cần kiểm tra hết thảy cơ thể này. Nàng cảm thấy có gì đó không ổn. Lặng lẽ đi tìm trong kho lấy ra một bao ngân châm. Lấy một cái ngân châm đâm vào cơ thể, ngân châm dính máu của nàng liền chuyển sang màu đen. Khuôn mặt Bạch Âm nháy mắt trầm xuống, trúng độc mà không chết* xem ra là độc mãn tính. Nhưng nguyên chủ không hề qua lại với bất kì ai trong Sở gia thì làm sao bị trúng độc được, hơn nữa còn là độc mãn tính?
(*) Nguyên chủ do bị đánh chết chứ không phải do độc này.
Đối với một người tinh thông y thuật như nàng thì giải loại độc này cũng không khó. Cái nàng nghi ngờ là ai đã hạ độc nguyên chủ và hạ bằng cách nào? Suy nghĩ một lát đáy mắt của Bạch Âm loé tia ám quang. Nguyên chủ từ khi sinh ra là không thể tu luyện được. Có khi nào nguyên chủ bị hạ độc ngay khi còn trong bụng mẹ? Nàng phát hiện linh căn của nguyên chủ không phải không có, mà là bị một thứ gì đó cản hoặc chính xác hơn là phong ấn lại. Nếu đúng là vậy thì loại độc này chỉ phong ấn tạm thời linh căn của nàng. Nếu nàng giải được loại độc này thì không phải là được rồi hay sao? Vậy thì nàng hoàn toàn có thể thoát khỏi cái danh phế vật. Hơn nữa mười mấy năm nay nguyên chủ chưa bao giờ từ bỏ việc tu luyện, thì khi cởi bỏ phong ấn của độc này thì có thể nàng sẽ thăng cấp nha. Nhưng trước hết nàng phải bứt hết độc trong người ra đã.
Bạch Âm nhanh chóng dùng ngân châm, châm lên vài huyệt vị bứt độc tụ lại ở cổ tay. Nàng nhanh tay lấy con dao phẫu thuật, rạch một đường để cho máu độc thoát ra. Máu đen chảy ra hết thì nàng cảm thấy cơ thể nhẹ nhàng hẳn. Nhanh chóng băng bó lại cổ tay, nàng nhắm mắt hấp thụ lần nữa. Lần này thuận lợi không ít so với mấy lần trước, khi tới đan điền thì tia huyền khí của nàng bị viên châu màu trắng kia hấp thu rồi nó bắt đầu xoay tròn. Hạt châu kia giống như được khởi động, hình như nó đang bắt đầu hấp thu huyền lực rồi truyền ra toàn thân của nàng, Bạch Âm ngây người nó làm sao nó hấp thu được vậy? Hơn nữa hình như nàng sắp thăng cấp thì phải?
Huyền lực bị phong ấn mười mấy năm lúc này bạo phát hào quang thăng cấp bao lấy nàng. Nháy mắt Bạch Âm thăng cấp lên tới Huyền sĩ sơ kỳ cửu cấp.
Đây, đây là chuyện gì? Một Lãnh Vy Ngữ bị gán cho cái danh phế vật không thể tu luyện này lại là có thiên phú kinh người như thế? Phải biết rằng Sở Dao đã mười bốn tuổi nhưng chỉ mới đạt tới Huyền sĩ lục cấp sơ kỳ, còn nàng mười mấy năm đan điền bị phong ấn nhưng khi giải được thì huyền lực hấp thu mười mấy năm bạo phát trở thành Huyền sĩ cửu cấp sơ kỳ. Chuyện này nói ra ai có thể tin? Một phế vật bị người đời chế nhạo là nhu nhược yếu đuối hơn nữa dung mạo còn xấu không ai bằng, lại là một thiên tài tu luyện chứ?
Nàng ngây người hình như còn có dấu hiệu thăng cấp nữa thì phải. Lãnh Vy Ngữ nhanh chóng ép lại không cho thăng cấp nữa. Nếu còn tiếp tục thì nàng nghĩ có khi nào nàng bạo thể mà chết hay không nha.
Tuy là đã bứt độc ra ngoài nhưng vẫn còn lưu lại một ít cộng thêm tạp chất chất đầy trong kinh mạch làm cản trở việc tu tập, cho dù cơ thể này có thiên tư hơn người đi chăng nữa cũng không giải quyết được việc này.
Chuyện tu luyện đã giải quyết xong nàng lắc mình ra khỏi không gian. Bạch Âm tranh thủ đi lanh quanh nơi này, đi đến cửa sổ nàng chợt nghe được tiếng gạch bên dưới khác với tiếng của các miếng gạch khác. Nàng nửa quỳ nhìn xuống, tỉ mỉ đánh giá lấy tay gõ gõ miếng gạch. Quả nhiên là miếng gạch này hình như bên dưới có một khoảng trống, nàng đưa tay lấy nó lên. Bên dưới có một khoảng trống khá nhỏ, chứa trong đó là một cái hộp bằng gỗ thượng hạng, kế bên còn có một cây sáo bằng bạch ngọc. Chỉ cần nhìn sơ là có thể biết ngọc này tốt thế nào. Nàng hoàn toàn không biết ngọc này là loại ngọc gì, nó có màu trắng xen lẫn một chút lục. Nàng lấy hai thứ này lên nàng mở chiếc hộp ra, trong đó là một bức thư đã ố vàng cùng với một chiếc nhẫn mang hơi thở có phần cổ xưa.
Nàng mở bức thư ra, trong đó là từng con chữ được viết nắn nót rất cẩn thận. Nội dung là:
"Ngữ Nhi, nương xin lỗi con vì con phải lớn lên mà không có cha nương bên cạnh. Trước khi nương đi thì nương muốn nói cho con biết. Cha con, Lãnh Thiên Phi hắn đang bị gia tộc hắn cấm túc, nên hắn không thể ở bên con. Trước khi hắn bị bắt về gia tộc hắn đã kịp lại cho con chiếc nhẫn này. Bên trong có ngân lượng và thêm một số thứ có thể giúp cho con sống tốt hơn. Ngữ Nhi nên biết một điều con còn một ca ca hắn tên là Lãnh Thiên Kỳ hắn cũng đang ở cùng cha con.
Nương mong con đừng hận cha con. Hắn cũng là bất đắc dĩ, nhưng Ngư Nhi đừng lo khi con đọc được bức thư này thì cha con có lẽ đã sắp xếp ổn thỏa mọi chuyện. Nương mong con hãy cố gắng tu luyện. Bên trong chiếc nhẫn còn có hai cái ngọc bội một cái màu xanh ngọc bích, một cái màu trắng. Chỉ cần con có thể tiến nhập vào Thanh Vân Phái, con có thể dùng ngọc bội màu trắng này. Sau đó con hãy cố gắng gặp được Từ Khả Thiên tôn ngài ấy sẽ giúp con. Còn cây sáo bạch ngọc này là tính vật định tình của cha nương. Bây giờ nương giao lại cho con, con hãy bảo quản và sử dụng nó thật tốt đừng làm mất nó, nó thực sự rất quan trọng.
Trước khi kết thúc bức thư này nương muốn con nhớ một điều:" Dù cha nương không bên cạnh nhưng con cũng phải biết, phải hiểu cha và nương yêu con rất nhiều Ngữ Nhi ngoan của cha nương "
Nương của con Sở Tuyết Nguyệt."
Đọc xong bức thư nước mắt Bạch Âm chợt trào ra, nàng cảm thấy trong lòng có một dòng nước ấp chảy qua. Không ngờ cha mẹ nguyên chủ đã sắp xếp ổn thỏa mọi chuyện. Bạch Âm nàng quyết định cha mẹ của Lãnh Vy Ngữ cũng là cha mẹ nàng. Bạch Âm nàng sẽ thay nguyên chủ bảo quản hai thứ này thật tốt.
Lãnh Vy Ngữ cẩn thận gấp bức thư lại, nàng tỉ mỉ quan sát chiếc nhẫn này. Nó thập phần tinh xảo hoa văn bên trên được điêu khắc rất tỉ mỉ. Bên trong chiếc nhẫn khắc tên nàng "Lãnh Vy Ngữ" một cách uốn lượn.
Cái này.. Không lẽ là nhẫn không gian? Phải biết nhẫn không gian trên đại lục này rất khan hiếm. Từ thời thượng cổ có một luyện khí sư duy nhất đạt đến trình độ có thể luyện chế ra không gian giới chỉ. Nghe nói từ thời thượng cổ, nhẫn không gian rất là phổ biến nhưng không biết vì lí do gì mà chúng bị phá hủy gần như là hoàn toàn. Đến hiện tại trên Bắc Thiên đại lục chỉ còn tồn tại được một số lượng nhỏ thôi. Đến nỗi trong hoàng thất cũng không có bao nhiêu người có tư cách để sở hữu được một chiếc nhẫn không gian. Thật không ngờ cha của nguyên chủ có thể sở hữu được chiếc nhẫn này, hơn nữa còn là nhẫn vô chủ.
Nàng nhắm mắt lại thử dùng tinh thần lực xâm nhập chiếc nhẫn. Bên trong là không gian trữ vật vô cùng lớn hơn mười phòng lớn nhỏ. Bên trong mỗi phòng chứa mỗi thứ khác nhau. Phòng đầu là ngân lượng, tiếp theo hình như là dược liệu. Phòng tiếp theo là sách rất nhiều sách và còn rất nhiều thứ khác. Nàng vô tình nhìn thấy một cái ngọc bội màu ngọc bích vô cùng đẹp mắt và một cái ngọc bội màu trắng, ý niệm vừa động hai cái ngọc bội đã xuất hiện trên tay nàng. Ngọc bội màu xanh ngọc bích hình tròn được khoét một lỗ ngay giữa nhưng lại rất đẹp mắt, một bên ngọc bội khắc hai chữ "Phi" và "Nguyệt" bên còn lại khắc hai chữ "Ngữ" và "Kỳ" đó là tên của cả nhà nàng. Ngọc bội màu trắng hình chữ nhật, một mặt khắc chữ "Thanh Vân" một mặt kia khắc "Từ Khả".
Nàng nắm chặt ngọc bội màu xanh ngọc bích, nàng nhất định sẽ vào được Thanh Vân Phái. Lãnh Vy Ngữ cẩn thận cất tất cả vào không gian của nàng. Sau đó lại lấy từ không gian ra một cái áo choàng đen choàng kín người lại. Ở đây nàng nổi tiếng là phế sài ai ai cũng biết mặt nếu để nguyên bộ mặt như vậy ra đường nàng sẽ bị nhìn ngó rất nhiều. Và thực sự rất phiền, nàng quyết định ra ngoài mua một vài nữ trang và nam trang tiện cho việc đi lại. Chuẩn bị xong mọi thứ nàng nhảy khỏi tàn viện, đi ra phố. Nàng nhanh chóng đi đến chỗ bán y phục.
Vừa bước vào cửa hàng nàng hào sảng quăng lên bàn của chưởng quầy vài kim tệ, lạnh nhạt nói: "Lão bản lấy cho ta vài bộ nam trang theo kích cỡ của ta"
Chưởng quầy nhanh nhẹn cầm kim tệ rồi đi vào trong lấy cho nàng vài bộ nam trang. Sau một lúc hắn bước ra trên tay có ba bộ nam trang gồm màu đen, màu lam, màu lục. Hắn cung kính đưa cho nàng, Lãnh Vy Ngữ nhận lấy bỏ vào không gian giới chỉ rồi bước ra khỏi cửa hàng.
Đi đến cửa hàng khác, nàng cũng yêu cầu như vậy nhưng lại là nữ trang. Sau đó nàng đi dạo phố một vòng, vốn muốn trở về nhưng lại gặp tình huống nàng không muốn thấy nhất.
Nàng bị vị tiểu thư thế gia nào đó va phải. Nàng cũng không có ý muốn so đo lập tức không quan tâm mà bước đi tiếp. Ai ngờ đằng sau lưng vang lên tiếng của vị tiểu thư đó.
"Đứng lại cho ta!" Nàng ta chanh chua nói, vị tiểu thư này vừa nhìn đã biết là người tâm khí cao ngạo. Bị người trong nhà nuông chiều đến hư. Khuôn mặt nhỏ nhắn, mày liễu khẽ nhếch, ánh mắt lại ngông cuồng không xem ai ra gì. Phá hoại vẻ đẹp của khuôn mặt, giống như toàn bộ những người đang có mặt ở đây không ai đáng để nàng ta cho vào mắt. Nàng ta mặc hồng y chói mắt cực kì, hơn nữa bên hông còn treo một cây trường tiên lúc nào cũng có thể sẵn sàng đánh người.
Nàng dừng bước, lạnh nhạt xoay người nhìn nữ tử thật sâu. Đồng tử đen láy ẩn ẩn tia huyết sắc, nhìn chằm chằm nữ tử đó làm cho nàng ta như rơi vào hầm băng. Nàng trầm giọng lạnh lùng nói: "Vị tiểu thư này, gọi tại hạ có việc gì?"
"Ngươi đi không nhìn đường, va vào ta còn không xin lỗi?" Nàng ta cao ngạo nói, thấy Lãnh Vy Ngữ một thân áo choàng đen từ đầu đến cuối thì khinh thường không thôi. Chắc chỉ là một tên bệnh hoạn giả thần giả quỷ cái gì chứ.
"Va phải ngươi? Người va phải trước là ngươi đâu phải ta!" Nàng vẫn điềm nhiên nói. Nữ tử này điêu ngoa đến cực điểm, nếu không nói lí được nàng đành động thủ một chút a.
"Ngươi còn đổ lỗi cho ta? Chính ngươi va phải ta trước, bồi thường cho ta rồi ta sẽ tha cho ngươi một mạng." Nữ tử tức giận nói, rõ ràng hắn ta va phải nàng trước còn đổ lỗi cho nàng? Nàng phải kiềm chế lại phụ thân đã sớm cảnh báo nàng, ra ngoài này bớt gây chuyện thị phi nếu không thì gia tộc sẽ không làm chỗ dựa cho nàng nữa. Nàng ta dựa vào gia tộc mới dám gây chuyện thị phi trong Thiên An thành này, mãi cũng thành thói quen. Nếu không có hậu thuẫn thì nàng làm sao dám ra khỏi cửa?
"Bồi thường? Ta là người nói câu đó mới đúng. Cô nương va trúng tại hạ thì thôi đi, ta cũng không so đo cô nương còn muốn tại hạ bồi thường? Có phải cô nương hơi quá đáng rồi không?" Lãnh Vy Ngữ âm lãnh trả lời, nàng vốn là sát thủ ra tay giết người không chớp mắt một cái. Nếu nàng ta còn tiếp tục dây dưa nàng tuyệt đối không nhẹ tay.
"Ngươi! Rõ ràng ngươi va vào ta trước, nếu không bồi thường thì tiếp chiêu!" Hồng y nữ tử ngang ngạnh nói, xong thì lại vung trường tiên về phía Lãnh Vy Ngữ, trường tiên mang theo huyền lực hệ hỏa của Huyền sĩ tam phẩm trung kỳ. Vị hồng y nữ tử này tuy cao ngạo nhưng thực lực không tồi, Lãnh Vy Ngữ cau mày nhẹ nhàng tránh thoát đoạn trường tiên mà nữ tử vung ra.
Thấy trường tiên của mình bị Lãnh Vy Ngữ nhẹ nhàng tránh thoát làm nàng ta tức giận không thôi. Tên tiểu tử này thoạt nhìn đều không cảm giác được huyền lực giao động. Nàng cho rằng hắn chỉ là một tên phế vật vô danh, nhưng không ngờ tên phế vật này lại có thể dễ dàng tránh thoát trường tiên của nàng? Bộ trường tiên này là nàng cực khổ tu luyện, lần nào xuất thủ đều trúng đòn. Lần này lại bị tránh né dễ dàng như vậy quả thật là đả kích tự tin của nàng. Hồng y nữ tử tiếp tục vung trường tiên tấn công Lãnh Vy Ngữ.
Lãnh Vy Ngữ giơ tay nắm chặt trường tiên đang vung về phía mình, thân ảnh nàng quỷ dị vòng ra sau, thân trường tiên không biết từ lúc nào đã kề lên yết hầu chế trụ nàng ta, chỉ cần Lãnh Vy Ngữ dùng sức vị hồng y nữ tử này có thể đi đời nhà ma bất kì lúc nào mà nàng muốn.
Hồng y nữ tử sợ đến xanh mét cả mặt, không dám động đậy. Nàng ta đường đường là Huyền sĩ tam phẩm trung kỳ vậy mà không đánh lại một tiểu tử không có huyền lực? Chuyện này mà truyền ra ngoài nàng ta chắc chắn sẽ trở thành trò cười cho toàn thành Thiên An này mất.
Lãnh Vy Ngữ thấy hồng y nữ tử sợ xanh mặt, liền âm ngoan nói sát khí cũng nhè nhẹ dâng lên, "Ngươi nên thấy may vì gặp được ta, rất nhanh ngươi sẽ được gặp ông bà của ngươi đấy!"
"Không! Không.. làm ơn.. đừng mà!" Hồng y nữ tử lớn tiếng nói, nàng ta không muốn chết, nàng ta còn yêu mạng nhỏ của mình lắm. Dường như nàng ta nhớ đến cái gì đó liền lớn tiếng nói.
"Ngươi mau thả ta ra, nếu ngươi dám ra tay với ta thì Trầm gia sẽ không tha cho ngươi đâu!" Hồng y nữ tử tự tin nói. Nàng ta là Tam tiểu thư của Trầm - Trầm Tinh Y nổi tiếng ở Thiên An thành. Nàng ta ỷ mình có Trầm gia chống lưng liền làm loạn ở Thiên An thành này, gây không biết bao nhiêu chuyện thị phi ở đây.
"Ồ vậy sao? Ngươi là người của Trầm gia?" Lãnh Vy Ngữ lãnh đạm nói, sát ý vẫn không hề giảm dường như còn có xu hướng tăng lên.
Trầm gia cũng được tính là một gia tộc có sức ảnh hưởng lớn ở Thiên An thành này. Trầm Tinh Y hống hách cũng không có gì là lạ.
"Phải! Ta là tam tiểu thư của Trầm gia, ngươi động thủ với ta thì Trầm gia sẽ không tha cho ngươi đâu! Hừ!" Nàng ta kiêu ngạo hừ lạnh một tiếng. Nàng ta không biết chính câu nói này đã làm sát ý của Lãnh Vy Ngữ tăng vọt lên.
"Ta thực sự muốn xem Trầm gia sẽ làm gì được ta nha!" Nói xong nàng dùng thêm chút sức dọa Trầm Tinh Y nhảy dựng lên. Lãnh Vy Ngữ nàng ghét nhất là bị đe dọa kiểu này, lôi hậu thuẫn ra mà hù dọa nàng đó là sai lầm lớn đấy.
"Thế nào? Còn hống hách trước mặt bổn công tử?" Lãnh Vy Ngữ lạnh lẽo nói.
"Ta, ta không dám nữa. Ngươi, ngươi tha cho ta đi" Trầm Tinh Y hoảng sợ nói, nàng ta không có dũng khí đặt cược mạng nhỏ của mình cho hung thần này đâu.
"Cút! Đừng bao giờ xuất hiện trước mặt ta. Ta gặp ngươi lần một ta sẽ đánh ngươi thành đầu heo. Lần thứ hai, ta sẽ cho ngươi diện kiến Diêm La Vương!" nàng lạnh lẽo nói, tay từ từ buông trường tiên ra. Trầm Tinh Y liền chạy trối chết, không dám quay đầu lại. Giống như nếu quay đầu lại nàng ta sẽ chết không toàn thây vậy.