Chương 7: Lại bị tập kích.
Thiên Thu chôn chân tại chỗ. Nội tâm hắn gào thét.
A!A!A! Bị lừa rồi, cay quá. Mười lượng của ta…!
Nhìn qua thì thấy Thiên Thu rất nhỏ mọn nhưng sự thật là vậy!
Kiếp trước Thiên Thu là con một, từ bé đến lớn hắn được bố mẹ hết sức chiều chuộng. Chính vì được chiều chuộng như vậy nên từ khi còn bé hắn rất đã rất ích kỷ. Từ bé đến giờ hắn chưa chịu thiệt thòi bao giờ ít nhất là trước mặt người cùng tuổi hoặc người bé hơn hắn.
Khi lên đại học cái tính đó của hắn đã giảm đi phần nào nhưng nó vẫn còn đó. Lúc bị Hoàng Triêu Thống ép bán đất thì ít ra hắn cũng không quá giận dữ vì vốn dĩ đó cũng không phải đất của hắn, hắn giận vì trong hai lần mô phỏng hắn đều c·hết dưới tay thủ hạ của Hoàng Triêu Thống.
Nhưng bây giờ thì khác, số bánh bao này là do hắn bỏ tiền mồ hôi công sức để mua, phải biết đó là số tiền đầu tiên hắn làm ra được cả kiếp trước và kiếp này, ấy vậy mà lại bị lừa không như vậy.
“Haizz…Thôi bỏ đi, ta không cỏ rảnh để đi so đo với một con nhóc”
Mồm nói như vậy nhưng nội tâm của hắn vẫn cảm thấy một mùi cay nồng.
Hắn cầm cái bánh bao còn lại đi vào một con hẻm nhỏ, nơi có con cáo đang ở.
Hắn ngồi xuống đưa chiếc bánh bao đến trước mặt con cáo.
“Của mày đây. Ăn đi!”
Thấy thế con cáo mừng rỡ chạy đến, ngửi ngửi chiếc bánh bao sau đó gặm lấy gặm để.
“Rồi đó, đừng đi theo tao nữa, tao không nuôi nổi mày đâu”
Cho con cáo ăn xong Thiên Thu đứng dậy phủi mông rồi qua lưng bỏ đi.
Nhưng bỗng nhiên hắn cảm thấy có cái gì đó cọ cọ vào chân mình. Hắn cúi đầu xuống thì thấy con cáo đang dùng chiếc đuôi cuốn lấy chân hắn. Thấy hắn nhìn xuống thì con cáo cũng nhìn lấy hắn.
“Ai, thôi được rồi. Mày đi theo tao đi”
Nhìn vào đôi mắt tím long lanh kia hắn lại thấy mủi lòng. Thế là hắn quyết định dẫn nó đi theo luôn.
…
Một lúc sau hắn về đến Tô gia.
“Về rồi đấy à? Đây là sổ sách của tuần này! Làm xong rồi thì mang qua tiệm gạo đưa cho Trần trưởng quầy cho ta.”
“Được rồi Tô trưởng quỹ”
Thiên Thu nhận lấy cuốn sổ rồi nhanh chóng đi về phòng mình.
“Tên nhóc này sao có vẻ vội vàng vậy? Mà thôi kệ!”
Tô Mộc cũng nhận thấy sự vội vã của Thiên Thu nhưng hắn nhanh chóng vứt chuyện này ra sau đầu.
Về đến trong phòng Thiên Thu nhanh chóng đóng chặt cửa lại, xác định không có ai thì hắn mới hô nhỏ.
“Ê xuống đây đi, an toàn rồi”
Nghe thấy tiếng gọi, con cáo ở trên mái nhà liền nhảy xuống.
“Mày nghe tao nói đây, nếu mày muốn sống ở đây thì đừng có ra khỏi phòng. Tô trưởng quỹ ghét động vật lắm”
Từ khi mới vào làm ở Tô gia hắn đã được Tô trưởng quỹ nói cho nội quy. Trong số đó có một điều rất quan trọng đó là không được phép mang động vật vào trong nhà kể cả là thú nuôi. Đây là điều luật do Tô trưởng quỹ đặt ra, hắn gặng hỏi tại sao thì Tô trưởng quỹ lườm hắn một cái rồi bỏ đi.
Nghe vậy con cáo vẫy vẫy cái đuôi tỏ vẻ đã hiểu.
“Nếu mày đã sống với tao thì để tao đặt cho mày một cái tên. Ừm…Gọi là “Cáo” đi. Từ nay mày sẽ tên là Cáo”
Nghe thấy cái tên mới, con cáo chẳng những không vui mà lộ vẻ khinh bỉ.
Thiên Thu không để ý đến vẻ mặt của con cáo, liền ngồi xuống ghế mài mực bắt đầu viết sổ sách.
Khoảng vài phút sau là hắn hoàn thành cuốn sổ. Hắn quay ra thì thấy con cáo đang ngồi trước một bức tường được dán toàn giấy như thể nó biết trên bức tường viết
cái gì vậy.
Bức tường được dán rất nhiều tờ giấy. Những tờ giấy được sắp xếp thành dạng sơ đồ dạng cây và ở trên đỉnh là một tờ giấy phía trên viết ba chữ “Hoàng Triêu Thống”.
Đây là thành quả nghiên cứu hơn một tuần qua của Thiên Thu. Từ lúc ở Tô gia trở ra hắn đã ngầm hạ xuống quyết tâm phải lật đổ Hoàng Triêu Thống.
Có câu “Biết địch biết ta, trăm trận trăm thắng”.Một tuần sau đó hắn đã dành thời gian để nghiên cứu về Hoàng Triêu Thống, từ gia sản đến nhân mạch, hắn đã nghiên cứu toàn bộ. Sau đó hắn liền tổng hợp thanh cái sơ đồ này.
Hắn nhìn bao quát toàn bộ sơ đồ rồi lại nhìn về phía tấm giấy trên đỉnh. Mắt hắn nheo lại tỏa ra sát khí.
“Haizz…Bây giờ mày ở đây, tao phải đi có việc”
“Ử…Ử…” Con cáo ngồi xuống quẫy quẫy cái đuôi nhìn lấy hắn.
“Cái gì? Mày muốn đi cùng tao? Không được đâu, nguy hiểm lắm”
Hắn ngay lập tức từ chối, nhưng khi nhìn vào ánh mắt tím long lanh của con cáo thì hắn lại mủi lòng.
“Ai, thôi được rồi. Mày đi theo tao, nhưng mà nhớ phải núp đi đấy”
“Oe…Oe…”
Con hồ ly phát ra tiếng kêu như tiếng em bé khóc rồi quẫy quẫy cái đuôi lộ ra vẻ vui mừng, tỏ vẻ đã hiểu.
Thấy thế hắn bèn không nhiều lời quay người bước đi.
Con Cáo thì nhảy lên mái nhà đi theo hắn.
…
Lúc này ở một hẻm vắng trên phố.
Ở đây đang có ba người. Một người là Trương Đại Thạch, một người là kẻ là lần trước đã theo dõi Thiên Thu và một người khác là một tên cao kều.
“Ngươi có chắc không”
Trương Đại Thạch hỏi.
“Chắc chắn mà đại ca, lúc sáng nay đệ lên phố thì thấy có một con cáo giống hệt như huynh mô tả. Lúc đệ nhìn thấy thì nó đang đi theo tên tiểu tử Trương Thiên Thu”
Trương Tam Thạch trả lời.
“Trương Thiên Thu?”
“Là kẻ lần trước đuổi theo đệ.”
“Là hắn à”
“Bây giờ hắn đang ở đâu?”
Trương Nhị Thạch xen vào hỏi.
“Lúc đệ rời đi thì hắn đang ở tiệm gạo Tô gia”
“Con cáo có đi cùng hắn không?”
“Không có. Hắn chỉ đi một mình”
“Dù sao hắn cũng có liên quan đến nó. Cứ bắt hắn lại rồi tra hỏi sau.”
Trương Đại Thạch nhanh chóng đưa ra quyết đinh. Đang định xoay người bỏ đi thì một giọng nói ồm ồm vang lên.
“Đại ca đợi đã. Dù sao thì giờ hắn cũng là người của Tô gia, chúng ta nên cẩn thận một điểm. Không thể để Tô gia biết là chúng ta bắt hắn được”
Lời là do Trương Nhị Thạch nói ra. Trương Đại Thạch nghe vậy cũng cảm thấy có lý bèn nói.
“Nhị đệ nói có lý. Vậy chúng ta cải trang đã rồi hẵng hành động. À mà ta nhớ lần trước tên nhóc đó cũng có chút thực lực. Dù hắn không bằng ta nhưng để cho chắc thì hai đệ hãy núp đi đợi ta đánh ngất hắn rồi hãy xuất hiện.”
“Vâng đại ca!”
Nhị Thạch cùng Tam Thạch đồng thanh đáp lại.
Cả ba cùng thống nhất ý kiến liền rời khỏi hẻm nhỏ kia sau đó nhanh chóng hướng về phía tiệm gạo Tô gia.
…
“Ai. Cuối cùng cũng xong.”
Thiên Thu đứng bên ngoài tiệm gạo Tô gia vươn vai một cái.
Theo lý công việc của hắn là rất nhẹ nhàng, chỉ cần đưa cuốn sổ cho Trần trưởng quầy rồi đi về thôi. Nhưng khi hắn đến nơi Trần trưởng quầy lại nhờ hắn xử lý đống sổ sách cho ông ta.
Hắn vốn định từ chối nhưng ông ta lại vất cho hắn 20 lượng thế là hắn đánh nhận công việc này.
Ban đầu hắn tưởng là lần này lãi to, vì lần trước ở Tô gia sổ sách cả tháng hắn cũng chỉ làm trong hơn một canh giờ. Nhưng hắn đã lầm, tất cả tiệm gạo Tô gia có một luật bất thành văn đó là sổ sách sẽ được viết theo năm.
Có nghĩa là hắn sẽ phải xử lý số sách cả một năm!
Trên thực tế thì công việc này chẳng có gì khó khăn cả như là làm toán tiểu học thôi. Nhưng nó thật sự lâu, rất lâu!
Hắn đến tiệm gạo từ khi trời còn sáng, ấy vậy mà giờ trời đã tối rồi. Thử tưởng tượng xem một sinh viên đại học như hắn mà phải làm toán tiểu học từ sáng đến tối. Hắn không mệt c·hết thì cũng chán c·hết thôi!
“Haizz…Thôi vậy, dù sao cũng được trả tiền”
Hắn thở dài lắc đầu cố gắng lết cái thân mệt mỏi về nhà.
Bỗng nhiên lông tơ hắn dựng đứng lên. Ngay sau đó đã có một bóng đen xuất hiện ngay sau hắn. Bóng đen đó chính đang cầm một cây gỗ nhắm thẳng đầu hắn mà đánh.
Vút!