Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Tu Tiên Thật Là Khó Khăn A !

Chương19: Tử chiến (2)




Chương19: Tử chiến (2)

Từ trong biển lửa, một bóng người đi ra. Người này không ai khác chính là Hắc Vũ, toàn thân hắn không hề bị tổn thương mảy may, mặc dù đã bị q·uả c·ầu l·ửa kia đánh trúng.

Nhìn kỹ có thể thấy được, toàn thân hắn được bao bọc bởi một lớp màng trong suốt, chính lớp màng này đã bảo vệ hắn khỏi ngọn lửa.

Bước ra khỏi ngọn lửa Hắc Vũ cười lạnh:

“Chỉ có vậy thôi sao ?”

Phiu! Phiu! Phiu!

Tiếng rít gió vang lên, ngay lập tức ba ngọn thương băng xé gió lao đến.

Choang! Choang! Choang!

Đâm vào lớp màng kia, ba ngọn giáo vỡ nát.

Hắc Vũ cảm thấy có chút ngoài ý muốn, hắn đảo mắt qua, thấy Thanh Hương đang cầm một tấm phù màu xanh. Tấm phù có kích thước giống với tấm màu đỏ trước đó, trên lá bùa có viết một chữ “Băng”.

Sau khi được kích hoạt thì tấm phù cũng dẫn biến thành những đốm sáng xanh rồi biến mất hoàn toàn.

“Nhóc con, cũng nhiều chiêu trò đấy!” Bị trúng một chiêu hỏa cầu, sau lại dính thêm mấy cây thương băng khiến nội tâm Hắc Vũ cũng có chút ngoài ý muốn, nhưng hắn rất nhanh lấy lại bình tĩnh chế nhạo Thanh Hương: “Có điều, chắc ngươi cũng hết đồ rồi chứ?”.

Soạt soạt

Như đáp lại lời chế nhạo của Hắc Vũ, Thanh Hương liền nắm từ trong túi ra một đống phù chú. Những tấm phù này có đủ loại màu sắc như vàng, đỏ, lam, xanh,…nói chung là rất phong phú.

Hắc Vũ:”…”

Nhìn thấy chỗ phù kia, Hắc Vũ bất giác nuốt một ngụm nước bọt. Một chiêu hỏa cầu khi nãy đủ để hắn c·hết mười lần, ấy vậy mà giờ lại có hơn mười cái!

Đó là còn chưa kể đến những tấm phù khác nữa, nhìn qua thì phẩm cấp chắc chắn không thấp hơn tấm phù kia đâu !

Bình thường gặp tình huống này hắn đã sớm chạy mất dạng rồi, nhưng hôm nay thì không. Hắn nhìn xuống cổ mình, nơi đó hiện giờ đang treo một chiếc vòng cổ kim loại màu lam, chính đang phát sáng.

Chiếc vòng cổ này là Hoàng đại nhân cho mượn, chính nó đã tạo ra lớp màng để bảo vệ cho hắn. Nghĩ đến đây hắn càng thêm tự tin:

“Con nhóc con, có bao nhiêu thứ cứ mang đến đây!!!”

Siu!

Ngay lập tức có một tảng đá xé gió bay đến trước mặt hắn. Theo bản năng tránh đi nhưng tốc độ của tảng đá quá nhanh, hắn giơ hai tay lên chắn, mắt nhắm nghiền lại.



Rầm!

Hòn đá vỡ tan, Hắc Vũ còn chẳng di chuyển một bước chân.

Hắn mở mắt ra, thấy mình chẳng bị tổn hại gì, hắn thở phào nhẹ nhõm. Nhưng hắn chẳng được yên ổn lâu.

Phiu! Phiu! Phiu!

Hàng loạt tiếng xé gió vang lên, quay ra đã thấy cả đống hỏa cầu, băng thương, thạch cầu…bay về phía hắn. Nhìn thấy vậy nội tâm hắn sinh ra một tia lo lắng nhưng hắn chẳng thèm di chuyển, chính xác thì di chuyển cũng chẳng để làm gì.

Rầm! Rầm! Rầm!

Hàng loạt t·iếng n·ổ lớn vang lên, tất cả chiêu thức đều chúng đích nhưng vẫn chẳng hề tổn hại được tấm màng kia.

“Đống phù chú đó vô dụng rồi! Nhóc con hôm nay ngươi c·hết chắc! Hắc hắc!”

Hắc Vũ phá lên cười, hắn chắc chắn con nhóc này chẳng làm gì được hắn cả. Nhưng đúng lúc này…

Ầm!

Tiếng sấm rền vang, sau đó là một tia tử lôi lóe lên.

Rắc!

Tiếng thủy tinh nứt vỡ vang lên, tấm màng quanh người Hắc Vũ vốn đang nguyên vẹn giờ đây đã có thêm một vết nứt.

Hắc Vũ thầm hô không ổn, ánh mắt hắn hiện lên hàn quang, hắn phải mau chóng g·iết c·hết con nhóc này!

Nghĩ vậy, hai chân hắn vận sức bắn đi, ngay lập tức hắn đã xuất hiện trước mặt Thanh Hương, sau đó là một quyền đánh xuống.

Rầm!

Một t·iếng n·ổ lớn vang lên, là tiếng v·a c·hạm giữa nắm đấm của Hắc Vũ với mặt đất.

Hắc Vũ rút tay lại, từ từ đứng thẳng người, đánh mắt sang trái. Nơi đó đang có hai người, một là Thanh Hương đang ngồi dưới đất, một là Thiên Thu đang đứng chắn trước người nàng.

Ánh mắt Hắc Vũ dấy lên hận ý sâu sắc. Tên tiểu tử này mấy lần lúc mình sắp g·iết được một tên thì hắn lại xuất hiện đẩy kẻ đó ra. Tên tiểu tử này…phải c·hết!

Đột nhiên một bóng đen xuất hiện sau lưng Hắc Vũ, sau đó là một đao bổ xuống.

Phiu!

Tiếng lưỡi đao xé gió vang lên, ngỡ như đầu Hắc Vũ sẽ bay lên nhưng không! Ngay lúc Đại Thạch chém xuống một đao kia, Hắc Vũ đã ngay lập tức cúi người xuống, tránh thoát một đao kia, đồng thời xoay người lại, sau đó là một quyền đấm thẳng chính diện.



Keng!

Tiếng kim loại v·a c·hạm vang lên. Trước khi một quyền kia chạm vào người, Đại Thạch đã kịp thu đao về chắn trước người, nhờ vậy nên hắn không phải ăn nguyên một quyền kia vào người.

Do dư lực của quyền kia khiến Đại Thạch bị bay về phía sau, hắn vận lực vào hai chân giúp giảm dư chấn của cú đấm, lúc hắn dừng lại được thì để lại trên mặt đất hai đường kẻ dài.

Hộc! Hộc!

Đại Thạch thở ra nặng nhọc, sức lực của hắn sắp chạm đáy, sắc mặt hắn trắng bệch, toàn thân run rẩy có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.

Nhìn lại thanh đao của Đại Thạch, lưỡi đao đã hoàn toàn bị biến dạng, nếu nhìn thẳng thanh đao ta có thể thấy một nhúm sắt b·ị đ·ánh lồi hẳn sang một bên.

“Gua…a…a”

Đại Thạch gào lên một tiếng rồi lại xông lên, mặc cho mấy v·ết t·hương trên người hắn đang rỉ máu. Phải công nhận tên này sống dai như con gián vậy, dù cho bị đập đến tình trạng này hắn vẫn đủ sức để lao lên, mặc dù tốc độ của hắn đã chậm đi nhiều.

Nhìn thấy một màn này, Hắc Vũ chỉ cười lạnh:”Không biết lượng sức !” nói rồi hắn giơ nắm đấm lên chuẩn bị tung ra một đấm kết liễu.

Nhưng ngay lúc này, Thiên Thu đã chạy đến sau lưng hắn, tay cầm một viên gạch hòng đập xuống gáy hắn.

Hành động này đương nhiên không thể nào thoát khỏi giác quan nhạy bén của Hắc Vũ, hắn thu quyền lại, xoay người khiến Thiên Thu đập hụt, sau đó túm lấy chân Thiên Thu dựa theo quán tính ném hắn vào người Đại Thạch.

Bụp!

Thiên Thu bị ném vào người Đại Thạch khiến cả hai bay ra sau.

“A…A…”

Thiên Thu rên rỉ đau đớn, cố gắng đứng dậy.

Phốc!

Đại Thạch nôn ra một ngụm máu, sắc mặt hắn trắng bệch, đôi mắt của hắn trở lên ảm đạm. Hắn sắp ngất!

“Có chuyện gì vậy? Hệ thống tiến hành phân tích chi tiết!”

Ngay lập tức một bảng thống báo của hệ thống xuất hiện.

[Một lượt phân tích chi tiết tốn 1 nguyên điểm. Có xác nhận?]



[Có/Không]

Nhìn thấy bảng thống báo này mặt Thiên Thu đen lại: ”Không phải lần trước ta mua rồi sao?”.

[Trả lời: Do thông tin của đối tượng của sự thay đổi lớn nên cần tiến hành phân tích lại.]

“Có”

Thiên Thu nhanh chóng ngắt lời, cái hệ thống này quá gian, hỏi sao nó cũng trả lời được hết, không thể tốn thời gian với nó được. Hơn nữa nếu Đại Thạch c·hết thì hắn cũng khó sống, vì thế nên hắn không tiếc dùng một nguyên điểm này đâu, đằng nào bây giờ hắn cũng có tiền.

[Đang phân tích]

[Tính danh: Trương Đại Thạch

Chủng tộc: nhân tộc



Trạng thái: Cuồng nộ (Còn 0:20)

…]

Một bảng thông báo hiện lên, hầu hết thì giống với lần trước, Thiên Thu chú ý đến một dòng thông tin.

[Trạng thái: Cuồng nộ (Còn 0:12)]

“À, ra vậy!”

Thiên Thu ồ một tiếng như nghĩ ra điều gì, hắn nhìn về phía bụng Đại Thạch nở một nụ cười gian.

Đại Thạch rùng mình một cái, quay lại đã thấy Thiên Thu nở nụ cười gian tiến dần về phía hắn.

“Ngươi…Ngươi muốn làm gì?”

Sắc mặt hắn trắng bệch, sợ hãi nhìn về phía tên tiểu tử đang dần tiến về chỗ hắn. Hắn dùng hết sức bình sinh cố gắng lết cái thân tàn tạ của mình về phía trước, hắn phải tránh xa cái tên ác ma này!

Nhưng do đã sức cùng lực kiệt nên hắn chẳng thể tiến thêm bao nhiêu, trong khi đó thì tên nhóc kia đã đi đến bên cạnh hắn.

“Làm gì à? Ta chỉ tạo động lực cho ngươi thôi!”

Thiên Thu nở nụ cười hồn nhiên nhìn Đại Thạch, ngay sau đó hắn dùng hết sức bình sinh tung một cước toàn lực vào phía bụng phải của Đại Thạch.

Phốc!

Bị đá vào “điểm yếu” Đại Thạch ngay lập tức nôn ra một ngụm máu, sắc mặt hắn càng thêm trắng bạch, hắn nằm trên mặt đất ôm lấy v·ết t·hương ở bụng.

Nhưng điều này chỉ diễn ra trong chốc lát, ngay sau đó toàn thân hắn nổi gân xanh, mắt hắn hiên lên từng tia máu, huyết khí toàn thân hắn ngày càng thịnh, hắn dần dần đứng thẳng dậy.

“Gua…A…A!!!”