Chương 4: tập hợp
Huyền Quang đọc hướng dẫn sử dụng kĩ càng, mang theo tiến hoá dược xuống nhà, gặp bố mẹ đi lên lầu.
"Quang, cô Nga với thằng Tâm thằng Hiếu qua nhà mình ở lại, con dọn dẹp cái phòng phía sau đi" bố chỉ cái phòng nói.
Nhà Huyền Quang 2 lầu, mỗi lầu có 2 phòng trước sau, giữa là cầu thang, lâu lâu thằng Tâm thằng Hiếu qua nhà chơi ngủ lại ở phòng sau lầu 1, phòng hắn phía trước. Phòng bố mẹ ở lầu 2 phía trước, phòng phía sau là phòng làm việc của bố.
Bố Chính có người em gái là cô Nga, vài năm trước chồng mất rồi, có hai con trai là thằng Tâm năm nay 21, thằng Hiếu năm nay 20. Mẹ Vy của hắn con một, ông bà nội ngoại đều không còn. Người thân họ hàng tính hết lại chỉ có 6 người.
"hai thằng quỉ đó chuồng heo còn ngủ được, sạch sẽ vầy cần gì dọn" Huyền Quang đi vào phòng sau nhìn tới nhìn lui nghĩ thầm, đóng cửa xuống nhà.
20 phút sau cô Nga đến, Huyền Quang kêu lên chạy ra mở cổng, bố mẹ xuống đón.
Nhà gần nhau nên rất quen thuộc. Thằng Hiếu nói ngay tin tình báo "bạn con nó ở gần Hoà Bình, nó nói bây giờ ngoài đó muốn thành chiến trường luôn rồi, tiếng súng vang khắp nơi. Hung thú từ trong rừng chạy ra nhiều, q·uân đ·ội nổ súng tiêu diệt, mà đám hung thú nó đông lắm"
Không khí tĩnh lặng trong chốc lát.
Huyền Quang đem 10 phần tiến hoá dược đặt lên bàn giải thích.
...
Thằng Hiếu mập đứng lên vặn mình, tiếng xương kêu rôm rốp liên hồi. Chỉ chục phút mà thấy nó giống như giảm được vài cân, người gọn lại được xíu xiu. Kiểm tra thì đúng là nó đột phá lên bậc 3, sức mạnh hệ tiến hoá, khoẻ hơn Huyền Quang rõ rệt.
Thằng Tâm béo thì lại hệ nhanh nhẹn, tốc độ như gấp ba người bình thường.
Tâm béo dùng 3 ống, Hiếu mập dùng 4 ống, Huyền Quang nhìn 3 ống thuốc còn dư, đưa cho bố mẹ với cô Nga mỗi người 1 ống "để lại chẳng ích gì, biết đâu dùng 1 ống liền thành công thì sao".
"Không, để anh hai dùng có ích hơn, em có mạnh hơn thì cũng có làm được gì" cô Nga đưa ống thuốc cho bố.
Bố lần lượt uống 3 ống thuốc, vẫn chưa thành công.
"Lo gì, vài bữa nữa con lại kiếm thêm là được thôi" Huyền Quang an ủi.
Cả nhà nhao nhao nói chuyện vui vẻ.
Hiếu mập than đói bụng rồi lấy Kim Bảng biến thành cái vòng tay ra bấm bấm, Kim Bảng sáng lên như cái đèn pin, nó chiếu lên bàn hiện ra cái ảo ảnh một món ăn, miệng nói "xác nhận".
"Phụt" Huyền Quang khó tin nhìn cái món ăn nằm trên bàn. Thằng Hiếu mập cười hắc hắc đắc ý trước diễn cảm của mọi người, vừa ăn vừa giải thích.
"mùi thơm thật !"
Một phần thức ăn chỉ tốn 1 huy chương. Giá này quá hữu tình, cũng hơn mười một giờ trưa, có chút đói, mọi người nhao nhao làm thử. Đủ loại món ăn xuất hiện, xuống bếp dọn thêm thức ăn mẹ nấu lúc sáng, vừa ăn vừa trò chuyện.
Ăn xong
"con qua bạn có việc" Huyền Quang mang cây xà beng xách xe đi.
Đường phố không hề bị giới nghiêm, người đi khá nhiều, đa số chạy đi mua đồ tích trữ, cách từng đoạn xuất hiện q·uân đ·ội mang súng. Huyền Quang luồn lách qua những con phố ra khỏi Hà Nội tiến hướng Sơn Tây.
Nhiều gia đình đang mang hành lý chạy vào thành phố, nối đuôi nhau đi cả hàng dài, dù sao mọi người không bị mù cũng không hề ngu, ai biết trong rừng bây giờ thế nào? không thể bị động chờ c·hết được, dời vào thành phố vài ngày xem tình huống rồi lại nói.
Đi vào trong thị xã Sơn Tây, xe q·uân đ·ội xe cảnh sát hú còi chạy liên tục. Huyền Quang tìm đường vào rừng. Giấu xe vào lùm cây, mở Kim Bảng xem bản đồ, sau đó chạy băng băng như không biết chữ c·hết viết thế nào.
...
"Lưu manh, mày xuống dưới kia làm gì vậy ? đi ă·n t·rộm cái gì à" râu quai nón nâu nâu rậm rạp, ôm cái thau chứa đồ ăn, miệng nhai nhồm nhoàm hỏi.
"Thổ phỉ, chuyện trộm c·ướp chỉ có mày làm được, tao thích tao đi, mày quản được ?" lưu manh cầm ly rượu màu xanh dương, mắt nhìn về trái đất bên kia tường thủy tinh.
"Đi thì đi, nhưng đừng can thiệp vào" giáp đỏ tóc đỏ lười biếng nói.
"Cuồng nhân, nếu tao can thiệp thì sao ?" lưu manh đột nhiên quay đầu, vẻ mặt nghiêm túc.
Cuồng nhân ngạc nhiên nhìn lưu manh, thấy hắn chẳng có vẻ gì đùa giỡn.
"Cần tao giúp cứ nói, đập nát hành tinh này luôn cũng được" cuồng nhân nghiêm túc.
Thiên hà này có hơn 2 tỷ hành tinh có sự sống, chỉ là một hành tinh nho nhỏ, dù cho hắn đập nát cũng chẳng có việc gì, phía sau hắn có người. Chẳng qua bên trên giao hắn đến viện trợ, nếu hủy đi thì hơi khó mở miệng báo cáo thôi.
"Mày biết đây là đâu không mà đòi đập nát ?" lưu manh dở khóc dở cười với thằng điên này. Não chỉ biết chạy hướng p·há h·oại.
Thổ phỉ cuồng nhân quái dị nhìn lưu manh gãi gãi đầu bỏ đi.
....
Huyền Quang rón rén đứng núp sau cái cây nhô đầu ra nhìn con bò cao 3 mét đang ăn cỏ. Hắn hi vọng con bò không thấy được hắn, vừa nãy con bò đột nhiên đi ra từ lùm cây làm hắn giật cả mình.
Con bò đột nhiên quay lại nhìn chằm chằm phía hắn, cái tay cầm xà beng run rẩy không tự chủ được gõ bang bang vào cái cây như thách thức.
Con bò tức tối lao nhanh tới.
Hoảng hồn bạt vía, Huyền Quang cắm đầu chạy, nhưng con bò tốc độ rất nhanh chẳng mấy chốc đã tới nơi. Huyền Quang rẽ gấp vào một cái cây to khoẻ. Con bò chạy sát bên cái cây húc hắn mà không trúng. Nó tiếp tục chạy cong cong đuổi theo muốn húc, Huyền Quang nhanh trí đứng tựa vào cái cây, ngay lúc nó húc liền hụp ngồi xuống né qua một bên đồng thời dùng cây xà beng đập vào đầu nó.
"Uỳnh" cái cây rung mạnh. Huyền Quang ở dưới tiếp tục đập nó. Nó vốn rất cao, nhưng vì muốn húc nên cúi đầu xuống thấp, 2 cái sừng nhọn hoắt xiên dính cái cây phía sau, kẹt cứng lại.
"Húc cho mạnh này" Huyền Quang nhanh chóng phát hiện nó bị dính đầu vào cái cây chưa rút ra được liền đứng lên, quất một nhát mạnh đúng ngay con mắt nó. Cái móc cây xà beng phát huy tác dụng, máu văng tung tóe. Lại chạy vòng cái cây thêm một nhát vào con mắt còn lại, nó giãy dụa mãnh liệt, Huyền Quang quất bốp bốp vào chỗ con mắt mấy phát nữa, thấy nó quị xuống mới ngừng.
Huyền Quang vừa lùi xa ra vừa lau mồ hôi trên mặt, kiểm tra Kim Bảng thấy có thêm 100 huy chương thì yên tâm. né qua 1 góc hơi khuất chọn mua 1 thanh kiếm dài một mét hết 90 huy chương, làm theo hướng dẫn hệ thống chiếu xuống đất nói xác nhận.
Một thanh kiếm xuất hiện, Huyền Quang rút kiếm không phát ra tí âm thanh, kiếm đen nhánh chuôi dài 30cm, lưỡi kiếm một hình tam giác nhọn, nặng 55 kg. Huyền Quang múa may vài cái thấy khá thuận tay, tiến lại chỗ con bò chém 1 cái, một vết cắt lớn hiện ra đến tận xương, đồ tốt.
nhét cây kiếm kẹt vào dây nịt, Huyền Quang leo lên cái cây con bò bị kẹt ẩn núp.
Chẳng bao lâu sau một con dê đen to lớn xuất hiện, nó như con ngựa, không có sừng. Nó nhìn ngắm xung quanh một cái liền đi lại chỗ con bò, cúi đầu, ăn.
Huyền Quang bất ngờ, tưởng nó không ăn thịt chứ ? Mặc kệ thế nào, làm thịt nó kiếm tiền thôi, ngó xung quanh xem có gì nguy hiểm không. Huyền Quang rút kiếm chuẩn bị, thả người xuống, một kiếm, con dê giãy dụa trong khi cái đầu lăn lóc một bên. Nhét kiếm về bao, lại trèo lên cây tiếp tục ẩn núp chờ đợi.
Mở Kim Bảng, kiểm tra, 100 huy chương.
Ngồi 1 lúc Huyền Quang lại leo xuống, núp qua một bên lấy Kim Bảng ra đổi một bộ quần áo phòng hộ 40 huy chương, còn lại 70 huy chương để đó. Nhanh chóng mặc bộ đồ phòng hộ tựa như cao su vào, leo trở lại cái cây.
Mệt mỏi chờ đợi, hắn có cảm giác hình như động vật bình thường c·hết hết rồi hay sao, rất hiếm khi thấy động vật, chim chóc cũng ít, thấy thì có lẽ là loại biến dị, chim gì không biết nhưng to như con gà.
Một đàn chó to như bò xuất hiện, chúng nhanh chóng nhào tới ăn con bò với con dê.
Huyền Quang nắm chắc cành cây co nhỏ người lại nhìn ngắm tụi nó ăn, mong sao tụi nó ăn no rồi đi lẹ lẹ chứ đừng nhìn lên. Vì nhìn lên với mấy con mắt chó đó chắc chắn thấy hắn rành rành. Lúc này hắn thấy mình hơi ngu khi chơi trò câu cá không có hàm lượng kĩ thuật này.
Mười mấy con chó ăn ngấu nghiến, con dê bị ăn sạch nhanh chóng, chúng xé xác con bò làm cái cây rung rinh.
Một con quái thú kì lạ màu xanh dương đen xuất hiện, thân dài phải năm mét, đuôi hình tam giác nhọn dài ngang ngửa thân, mình tròn mập ú có bốn chân thô to, từa tựa như con cóc có bốn chân sau, nó chạy hai chân trái rồi hai chân phải như loài bò sát, khắp người u cục cục, răng nhọn hoắt lởm chởm lồi cả ra ngoài, mắt thì bé tý so với cơ thể to lớn.
Con quái thú lao thẳng đến chỗ mấy con chó, đám chó lập tức bỏ chạy.