Chương 11: đồng đạo
Huyền Quang nấp sau góc khuất, cẩn thận nhìn lén.
Bên ngoài là một hang động cực kỳ lớn, trên vách đất đá đính chằng chịt thần năng tinh, khối nào khối nấy to như trái banh tennis. Đông nghẹt những con ong đang đào lấy, thần năng tinh chất đống cao như núi rải rác khắp nơi.
Giết !!!
Huyền Quang lao vào trong, thả ra mười thanh phi kiếm bay đi như vũ bão.
Đàn ong quái phát hiện kẻ lạ mặt liền nhào đến t·ấn c·ông.
Mười thanh phi kiếm múa lượn như vũ bão vẫn không thể chém g·iết hết. Huyền Quang cầm kiếm vừa g·iết vừa di chuyển đến từng đống thần năng tinh, thu.
Một đống lại một đống thu vào trữ vật giác.
Một đàn mấy trăm con ong khổng lồ dài năm sáu mét xuất hiện làm Huyền Quang cảnh giác nhưng hắn không dừng lại, g·iết.
Đám ong khổng lồ lao tới.
Huyền Quang tự mình chém ong khổng lồ còn phi kiếm thì g·iết loại nhỏ hơn.
Thân hình phiêu dật như chiếc lá rơi, kiếm trên tay lướt qua từng đường, chặt cho mấy con ong khổng lồ rơi rụng đầy đất.
Không cẩn thận liền bị ám toán, chiến giáp sau eo hắn rách một đường dài từ bên này sang bên kia, Nếu hắn không lướt tới trước nhanh chóng né tránh thì hắn đã chia làm hai đoạn.
Không Gian Dật Ảnh.
Năng lượng màu xám trải toàn thân, Huyền Quang biến thành mấy trăm cái bóng ở khắp nơi. Mười thanh phi kiếm đang rơi tự do bỗng nhiên sống lại tiếp tục chém g·iết lũ ong. Hắn nhanh chóng thu thập xác ong khổng lồ cùng thần năng tinh, vừa đánh vừa lao vào một thông đạo.
Vừa rồi di chuyển quá nhanh, chính hắn cũng không kiểm soát nổi tốc độ, đùi va phải chân của một con ong, cắt ra một đường tới xương.
Vừa lấy ra chục con nhện máy khâu lại v·ết t·hương vừa bỏ chạy. Phía trước phía sau lũ ong đen nghịt một mảnh. Chiến giáp bị rách, âm thanh ong ong lọt vào tai nhức cả đầu.
Chỉ có thể tiến tới trước, hiện tại hắn không còn lựa chọn gì nữa, phía sau là hang rộng, bị bao vây còn nguy hiểm hơn.
Chẳng biết qua bao lâu hắn đột nhiên đi vào một hang động khổng lồ, vô số những con nhộng đỏ nằm thành hàng, trung tâm là con ong chúa có cái bụng siêu to. cmn chứ, chạy vào ổ luôn rồi ! Hàng ngàn con ong khổng lồ lao tới.
Chẳng suy nghĩ nữa, g·iết.
Nhất Bộ Thiên Lý.
Huyền Quang xuất hiện ngay bên trên con ong chúa, một kiếm lại một kiếm chém rớt eo, thu luôn cái bụng trứng của nó vào trữ vật giác, lại lướt lên chém vào cổ nó.
Ong chúa thấy hắn chỉ phát ra cường độ năng lượng cấp 5 nên chẳng để ý đến. Nó không ngờ...
Nó giận dữ quay người cắn hướng Huyền Quang.
Bậc 7 ???
Huyền Quang liền bỏ chạy, nhưng chân trái vẫn bị nó cắn trúng, từ đầu gối trở xuống đứt lìa.
Ong chúa đuổi sát theo sau.
Huyền Quang né qua mấy con ong phía trước cản lối rồi xông vào một thông đạo.
Phía sau ong chúa tông mấy con ong cản đường nát thành mảnh vụn.
Dùng hết tốc độ mà chạy, ong chúa càng ngày càng gần.
Huyền Quang đột nhiên rẽ ngoặt vào một địa đạo.
Phía sau con ong ngốc tông vào vách tường phát ra âm thanh "uỳnh".
Ha ha ha
Lấy ra ba viên bi kim loại nhét vào 3 nơi b·ị t·hương cầm máu, hắn nhanh chóng rời đi.
Phía sau con ong chúa như oán phụ lại xuất hiện.
Hắn tăng tốc rồi rẽ vào một thông đạo khác, thu hồi năng lượng màu xám bao phủ trên người, thông đạo khá nhỏ, ong chúa không thể đuổi theo được nữa.
Khó khăn lắm mới ra khỏi mặt đất. Chưa kịp nhìn đông tây, đột nhiên hắn bị lôi đi với tốc độ cực nhanh. Nhìn lại thì thấy một cô gái tóc xám bạc đang cầm cái chân hắn bay đi.
grrrrrao
Phía sau một con rồng vàng thân dài như rắn, có một cặp sừng hươu, năm cái chân như vuốt ưng đuổi theo phát ra tiếng gầm khó tả. Ngũ trảo kim long là đây sao ?
Cô gái có tốc độ rất nhanh, con rồng đuổi mãi không kịp.
Phía trước có một thanh kiếm khổng lồ bay đến nhanh như tia chớp. Ngũ trảo kim long nhìn thấy liền hoảng sợ muốn bỏ chạy, nhưng tốc độ thanh kiếm khổng lồ quá nhanh, chỉ lướt qua liền cắt lìa đầu con rồng. sau đó thanh kiếm quay trở về hướng cũ.
Thân con rồng chỉ giãy vài cái trên không trung rồi bất động rơi xuống. Cô gái quay lại thu lấy xác con rồng rồi đi tiếp.
Huyền Quang bị người cầm chân lôi đi cảm giác rất khó tả, nhưng chẳng dám lên tiếng. Liên Minh quá nhiều người, nên không có quản chuyện n·ội c·hiến. Người ta không vui liền cho hắn một kiếm.
Nhắm mắt giả c·hết mặc người kéo tới một phi thuyền. Một người tóc đen giáp trắng đang đứng chờ. Tuổi chừng ba mươi, phong thái bình thản.
"Tìm chỗ chữa thương đi" cô gái thả chân hắn ra.
"Huyền Ngô chiến thần, cảm ơn ngài đã cứu giúp" cô gái kích động nói, nàng không ngờ nổi hắn lại đứng đây chờ nàng, vui vẻ giao ra một trữ vật giác.
Huyền Ngô mỉm cười đẩy trữ vật giác trở về. Quay sang nhìn Huyền Quang chắp tay, tám ngón tay đan xen "Huyền Thiên Đạo, Huyền Ngô hữu lễ".
Huyền Quang cũng chắp tay y như vậy nói "Huyền Thiên Đạo, Huyền Quang hữu lễ".
Lần đầu gặp đồng đạo, hắn liền nhận ra đối phương cũng đạt Kim Đan như hắn, chỉ không ngờ còn là đồng môn.
Huyền Ngô chuyển thân giơ tay "mời".
"Mời"
Huyền Quang sánh vai cùng Huyền Ngô bay vào. Dưới chân hai người là một luồng sáng nhẹ do Huyền Ngô tạo ra, hắn chỉ cần đứng yên là được.
Cô gái tóc xám muốn đi theo nhưng "người ta" không có ý mời nên chỉ có thể bực bội đứng nhìn hai người đi mất.
"Chẳng ngờ lại gặp đồng môn nơi này, thật là vui mừng, chẳng hay tôn sư quí danh là gì ? Huyền Ngô kính ngưỡng".
Huyền Quang lúng túng, chính hắn cũng không biết sư phụ gọi là gì. "ta thật sự không biết quí danh của gia sư, ngài ấy chưa nói cho biết, khiến đạo hữu chê cười rồi".
"Không dám không dám, ta hiểu được, các ngài truyền đạo cho người hữu duyên, đôi khi làm mà không lưu danh, nên ta hiểu được". Huyền Ngô nghe liền nói.
Hai người rất nhanh đến nơi, đó là một căn phòng khổng lồ đến mức có thể chứa luôn trái đất vào trong. Bốn bức tường khắc đầy hoa văn vừa đẹp vừa tạo cho người xem một cảm giác khó tả, như thể xem mãi cũng không chán.
Đi đến bức tường thủy tinh to lớn có thể nhìn ra bên ngoài, Huyền Ngô duỗi tay, một cái bàn gỗ xuất hiện, bên trên có một bộ ấm trà, hai tách trà và một cốc thủy tinh chứa nước.
Cốc nước chậm rãi bay đến trước mặt Huyền Quang.
"Đạo hữu uống cốc nước này chữa thương trước đi rồi chúng ta đàm đạo" Huyền Ngô cười nói.
"Cảm ơn đạo hữu" Huyền Quang gật gật đầu, hắn còn tưởng tên này quên hắn đang b·ị t·hương chứ.
Không có do dự uống cạn cốc nước, Huyền Quang thấy một luồng ấm áp trải toàn thân, lưng đùi và chân cụt không còn đau ê ẩm nữa mà hơi nhột nhột, chưa đến một phút cái chân mọc ra như cũ, toàn thân thoải mái cực kỳ.
"Cảm ơn đạo hữu, xin chờ ta chỉnh trang một chút" Huyền Quang cảm ơn lần nữa.
"Đạo hữu xin tự nhiên" Huyền Ngô gật đầu nói.
Một phi thuyền chiến đấu xuất hiện không xa, Huyền Quang bay vào, tắm rửa sơ qua, lấy một chiến giáp bậc 5 dự bị mặc vào rồi đi ra.
Huyền Ngô đang ngồi thấy hắn đi tới liền đứng lên, hai người đồng thời ngồi xuống.
"Trà này gọi Thuận Tâm, trước nhạt sau thanh, đạo hữu dùng tạm" Huyền Ngô rót trà cho hắn rồi tự rót cho mình.
Tách trà như ngọc chẳng có lấy hoa văn, đáy tròn thẳng lên hình dáng cực đơn giản, nước trà màu nâu nhạt, mùi thơm lan toả. Huyền Quang nhấp nhẹ gật gật đầu, hắn không am hiểu trà đạo lắm.
"Trà ngon" hắn khen một câu lại nói "ta ngoại trừ được gặp gia sư một lần, chưa từng gặp qua đồng đạo nào khác, có điều gì thiếu sót xin đạo hữu thông cảm. Chẳng hay tôn sư quí danh là gì ? cũng để Huyền Quang được kính ngưỡng".
"Đây là gia sư, danh Huyền Nguyên, chính từ đường Huyền Hi tổ sư gia truyền xuống". Huyền Ngô lấy ra một bức tranh vẽ một người trung niên râu ngắn tới cổ, mặc quần áo cổ trang hơi hơi quen mắt. Tranh vẽ bằng bút lông nhưng người vẽ cực tài, người trong tranh nhìn như người thật, không khác ảnh chụp hiện đại.
Huyền Quang nhìn bức tranh rồi lấy ra bức ảnh chụp trái đất "đạo hữu biết hành tinh này không ?"
Huyền Ngô sững sốt, tròn mắt nhìn hắn "chẳng lẽ Huyền Quang đạo hữu cũng tới từ hành tinh này? ha ha ha, ta cùng gia sư đều từ hành tinh này đến đấy".
"Như vậy sao, ta đúng từ đó đến, mừng quá, đạo hữu kể cho ta biết đi, kể gì cũng được cả" Huyền Quang vui vẻ, thì ra là đồng hương luôn, tuy khả năng đối phương là người Trung, nhưng vũ trụ bao la, tính ra gọi đồng hương cũng chấp nhận được.
"Chuyện nên nói từ đầu, thời viễn cổ khi chưa có Liên Minh Nhân Loại Vũ Trụ, nhân loại rải rác các nơi, hợp tác cùng những chủng tộc khác gần mình, cộng đồng liên hợp với nhau để tồn tại, lúc đó có một Trường Sinh Giả gọi là Huyền Thiên xuất hiện. Dẫn dắt nhân loại của một khu vực, Huyền Thiên Đạo Tổ dần truyền dạy ra nhiều Trường Sinh Giả khác, những Trường Sinh Giả này đi đến các nơi bảo vệ nhân loại, nhân loại rải rác các nơi trong vũ trụ cũng dần dần tập trung lại, cuối cùng thành lập ra Liên Minh bây giờ." Huyền Ngô chậm rãi kể.
"Huyền Đức tổ sư gia chính là người hành tinh chúng ta, là người Đại Việt sinh ra cách đây hơn 5000 năm sống bên dòng sông Trường Giang, có duyên gặp được Huyền Thiên Đạo Tổ, được truyền cho đại đạo".
"Huyền Đức tổ sư gia có rất nhiều môn đồ nhưng chỉ có bốn đệ tử chân truyền là Huyền Hi, Huyền Di, Huyền Vi, Huyền Phác. Còn những môn đồ khác thì không lấy chữ Huyền làm đạo hiệu. Huyền Đức tổ sư gia truyền lệnh bảo tất cả môn đồ đi khắp nơi truyền đạo cho người xứng đáng".
"Các môn đồ đến mỗi nơi sẽ sống cùng với dân bản xứ, dùng ngôn ngữ họ có thể hiểu, truyền đạo sao cho họ có thể lĩnh hội được, cứ thế mà truyền xuống đại đạo, kể từ đó Thánh Đạo xuất hiện trên hành tinh chúng ta". Huyền Ngô rót trà cho hắn.