Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Tu Tiên Tại Tận Thế

Chương 8: Kế Hoạch Hợp Tác, Hân Hân To Gan




Chương 8: Kế Hoạch Hợp Tác, Hân Hân To Gan

"Chào Phùng lão, ngài có thể lấy giúp ta một chút dược thảo được không?"

Đi tới trước quầy thuốc của Phùng lão, Trần Phong lên tiếng chào hỏi Phùng lão. Sau đó hắn lấy từ trong túi áo ra một mảnh giấy, trên giấy ghi là dược liệu để làm tôi thể cao cùng một vài loại dược liệu khác.

Phùng lão vẫn như mọi khi, vẫn mải mê chăm chú vào cuốn sổ trước mắt. Nghe thấy Trần Phong tới hỏi, Phùng lão mới ngước nhìn lên:

"Nhóc con, hôm nay ngươi nghỉ làm khiến ta vất vả không ít đấy"

Dù là người đứng đầu của tiệm thuốc họ Phùng nhưng Phùng lão vẫn thường xuyên tự thân xuống quầy làm việc. Từ khi Trần Phong vào làm ở đây, nhờ khả năng phân biệt dược thảo của hắn mà Phùng lão không còn bận rộn như trước. Với kinh nghiệm từ kiếp trước của mình, chút việc nhỏ như phân biệt dược thảo đối với Trần Phong đơn giản chẳng khác gì ăn cơm uống nước. Cũng bởi vậy mà Phùng lão rất yêu thích hắn. Thời nay tìm được một người trẻ tuổi đam mê dược thảo đâu phải là dễ, huống chi còn lợi hại như Trần Phong, đã không thua kém gì lão.

"Ta có chút công việc mong Phùng lão thông cảm, sắp tới có lẽ ta sẽ không thường xuyên tới đây làm việc được."

"Không sao, ngươi muốn tới lúc nào cũng được"

Phùng lão xua tay đáp lại Trần Phong xong mới nhìn vào danh sách mà Trần Phong đưa.

"Ngươi mua mấy loại dược thảo này làm gì?"

Trước đây Trần Phong cũng mua dược thảo một lần ở chỗ lão, nhưng không nhiều loại dược thảo như bây giờ. Nhìn trong danh sách có phần lớn là các loại mà Trần Phong mua lúc trước, Phùng lão vô cùng tò mò hỏi.

"Ta dự định điều chế một chút dược cao, có khả năng rèm luyện thân thể. Dự định sau này sẽ thường xuyên mang tới đây bán."

Trần Phong nói ra mục đích của mình. Dù sao tương lai hợp tác lâu dài, không cần thiết phải giấu diếm. Nghe Trần Phong nói muốn làm dược cao, mà lại còn có khả năng rèn luyện thân thể, Phùng lão ngạc nhiên hỏi lại:

"Dược cao? Thật sao? Ngươi chắc chắn chứ?"

"Ừm, đến lúc đó mong Phùng lão giúp đỡ"

"Tốt. Không nghĩ tới ngươi còn trẻ như vậy mà lại còn biết làm thuốc. Thật sự là quá giỏi rồi."



Hân Hân đứng bên cạnh Trần Phong nghe Phùng lão khen cũng ưỡn ngực tự hào. Như thể là Phùng lão khen chính nàng vậy. Nàng quơ nắm tay nói:

"Điều đó là tất nhiên, Trần Phong thật sự rất lợi hại, rất rất lợi hại"

"Đúng, đúng. Bạn trai ngươi lợi hại nhất"

Phùng lão cười trêu đáp lại.

"Ai... ai...là bạn gái hắn cơ chứ"

Bị Phùng lão trêu đùa, Hân Hân đỏ mặt thẹn thùng, lắp bắp nói. Sau đó nàng hai bàn tay bối rối nắm lấy nhau, ngoảnh mặt sang một bên, miệng lầm bầm thủ thỉ:

"Chúng ta còn chưa quen nhau lâu đâu, ít nhất cũng phải một thời gian nữa mới được chứ"

Thấy Hân Hân da mặt mỏng, Phùng lão cũng không tiếp tục trêu đùa, lúc này lão tiếp tục nói với Trần Phong:

"Cơ thể ngươi phát triển như bây giờ là nhờ loại dược cao kia chứ?"

Mấy hôm Trần Phong làm việc ở tiệm thuốc, với kinh nghiệm hành y bao năm của mình, Phùng lão đã sớm nhận ra thân thể Trần Phong đang không ngừng mạnh lên. Tuy tò mò nhưng lão cũng không hỏi, tôn trọng bí mật của Trần Phong. Nhưng nay gặp Trần Phong muốn bán dược cao rèn luyện thân thể, lão liền không nhịn được hỏi.

Nghe Phùng lão hỏi, Trần Phong mỉm cười trả lời:

"Đúng vậy Phùng lão. Loại dược cao này có thể giúp cơ thế người bình thường phát triển sánh ngang với võ giả cấp hai, tuy nhiên trong suốt quả trình sử dụng sẽ luôn phải chịu nỗi đau xé rách cơ thể. Không phải ai cũng có thể chịu đựng được cảm giác đó."

"Thuốc tốt, thật sự là thuốc tốt."

Phùng lão không hề nghi ngờ Trần Phong. Dù sao sự thật bày ra ở trước mắt, thân thể Trần Phong chính là chứng cứ chứng minh hiệu quả của dược cao. Tuy sử dụng dược cao sẽ rất đau khổ nhưng so sánh với kết quả mà nó mang lại, Phùng lão hoàn toàn không thèm để ý. Tiếp lấy lão lên tiếng:

"Hay là ngươi hợp tác với tiệm thuốc của ta. Ngươi đưa chúng ta phương pháp điều chế, chúng ta phụ trách nguyên liệu, sản xuất cùng tiêu thụ. Lợi nhuận bán thuốc chia lăm -lăm. Ngươi thấy thế nào?"



Làm một y giả lâu năm, Phùng lão vô cùng thèm khát tìm hiểu các loại dược thảo, học tập các loại phương thức điều chế thuốc cũng như các phương thuốc mới. Phương thuốc rèn luyện cơ thể không phải là hiếm, nhưng có thể để một người bình thường sánh ngang võ giả cấp hai thì thật sự là thần dược.

Nghe đề nghị của Phùng lão, Trần Phong trầm ngâm. Hắn cảm thấy phương pháp này không tồi. Tuy tiền kiếm được sẽ chia đôi, nhưng thay vào đó là hắn sẽ tiết kiệm được thời gian điều chế dươc cao. Số lượng dược cao mà tiệm thuốc có thể điều chế ra cũng sẽ lớn hơn nhiều so với hắn làm một mình.

Có quyết định trong lòng, Trần Phong nhìn ánh mắt thèm khát của Phùng lão, hắn mỉm cười nói:

"Có thể, Phùng lão. Chờ hôm khác ta điều chế xong dược cao liền đem đến kiểm tra. Lúc đó thuận tiện đưa ngài phương thức điều chế."

"Tốt, tiểu Phong, ta chờ tin tốt của ngươi. Chỗ dược thảo hôm nay ngươi cần liền toàn bộ tặng cho ngươi"

Phùng lão vô cùng vui vẻ nói.

"Vậy liền cảm ơn Phùng lão,"

Trần Phong cũng không khách khí cảm ơn.

"Ngươi cùng tiểu nha đầu chờ một lát, ta đi lấy dược thảo"

"Hân tỷ, tiếp theo ngươi còn muốn đi đâu không?"

Trần Phong gật đầu, quay sang nói với Hân Hân. Lúc này nàng vẫn còn đang đắm chìm trong câu nói đùa của Phùng lão lúc trước. Gặp Trần Phong gọi, nàng mới giật mình:

"A, không. Chiều nay ta không định đi đâu. Ta dự tính qua thăm tiểu Huyên.

"Vậy chốc nữa liền nhờ Hân tỷ đưa ta về nha, ta có chút lười đi bộ."

Trân Phong trêu ghẹo nói.

Thấy hắn vui vẻ trêu đùa mình, Hân Hân cũng không cam lòng yếu thế:



"Ngươi cầu xin ta đi, biết đâu ta tốt bụng đồng ý."

"Cầu xin ngươi mà, Hân tỷ tỷ."

Nhìn bộ dáng năn nỉ của Trần Phong, Hân Hân liền cười khúc khích đáp ứng.

Trần Phong trải qua thức tỉnh ký ức kiếp trước, có thể nói tuổi linh hồn của hắn đã đạt đến con số trên một nghìn năm. Tuy nhiên hắn không vì vậy mà trưng ra bộ dạng thâm trầm của một ông lão. Tương phản, Trần Phong toát ra vẻ nhiệt huyết, tự tin mà thanh niên nên có, đi cùng với đó là sự bình tĩnh, thành thục của kẻ già đời. Dựa theo suy nghĩ của Trần Phong, thật may mắn lắm hắn mới có được tuổi trẻ một lần nữa, hắn muốn tận hưởng tuổi trẻ thật tốt. .

Cùng lúc, Trần Phong đã nhận ra cảm xúc của Hân Hân. Đối với việc này, Trần Phong không có ý định né tránh. Dù sao đó là cảm xúc của nàng, hắn không thể ngăn cản, cũng không cần ngăn cản. Hơn nữa, hắn tu là tiên đạo chứ không phải vô tình đạo. Ý nghĩ của Trần Phong là thuận theo tự nhiên. Cái gì phải đến nó sẽ đến, cái gì không đến chớ cưỡng cầu.

Hai người vui vẻ trò chuyện, một lúc sau Phùng lão mới quay lại

"tiểu Phong, đây là dược thảo ngươi cần. Ngươi xem còn thiếu gì nữa không?"

"Đã đủ rồi, cảm ơn Phùng lão. Chúng ta liền đi về trước, hẹn hôm khác gặp lại ngài."

Kiểm tra dược thảo một lần xong Trần Phong dẫn theo Hân Hân tạm biệt Phùng lão rời đi.

Nhìn hai người đi xa dần, Phùng lão khẽ cảm khái:

"Tiểu Phong tuổi còn trẻ liền có thực lực, tinh thông rèn đúc cùng luyện dược. Không biết tương lai hắn có thể đi xa tới mức nào, thật đáng để trông chờ."

Nói rồi lão lại tiếp tục trầm mê vào cuốn sổ trên bàn.

Bên ngoài tiệm thuốc, Trần Phong cùng Hân Hân đã lên xe, nhanh chóng quay trở về...

Khoảng mười lăm phút sau thì tới nhà Trần Phong, hắn xách theo dược thảo tiến tới mở cửa nhà. Trên xe Hân Hân nhìn Trần Phong bước xuống, trong lòng dường như hạ một quyết định nào đó. Nàng lặng lẽ bước tới bên Trần Phong, nhân lúc hắn không chú ý, bất ngờ nhún lên dán bờ môi vào má hắn rồi ngay lập tức rụt về. Động thủ xong nàng đỏ mặt, vội vã leo lên xe, nổ máy chạy trốn.

Trần Phong b·ị đ·ánh lén cũng không bất ngờ, lúc Hân Hân xuống xe hắn đã sớm biết. Nguyên thần của hắn không phải để trưng cho đẹp. Mặc dù biết nhưng Trần Phong không hề né tránh, bởi dù sao người được lợi cũng là hắn.

"Cô nàng này vậy mà lại to gan như vậy."

Trần Phong mỉm cười, thầm nghĩ một chút rồi bước vào nhà.