Chương 31: Thức Tỉnh Thạch
Rời khỏi Thông Tin Các, Trần Phong cùng Hân Hân thuận tiện tìm một cái nhà trọ ở lại, chuẩn bị chờ đợi nửa tháng.
Sau khi làm xong thủ tục đăng ký thuê phòng, Trần Phong liền bị Hân Hân kéo đi dạo khu mua sắm. Đi tới một thành trì khác, khắp nơi đối với Hân Hân đều lộ ra mới mẻ, khiến nàng không nhịn được muốn đi khắp nơi nhìn xem một chút.
Bị Hân Hân lôi kéo, Trần Phong không thể làm gì khác ngoài bất đắc dĩ thuận theo nàng. Hắn vốn còn đang định tìm hiểu thêm một chút trận pháp bên trong Âm Dương bàn nhưng thấy Hân Hân hào hứng như vậy, hắn có chút không nỡ từ chối, chỉ đành đi theo. Nội tâm nghĩ bỏ ra một chút thời gian đi dạo cũng không ảnh hưởng nhiều.
Hai người lúc này đang đi trên đường cái, Hân Hân đảo mắt tò mò nhìn xung quanh. Dẫu cho có nhận được truyền thừa của Đạo Tiên, có được không ít tri thức về tu tiên giới nhưng Hân Hân vẫn chỉ là một thiếu nữ mười chín tuổi, tính cách vẫn còn có chút trẻ con, vẫn vô cùng hiếu kì những thứ lạ lẫm.
Trần Phong cùng Hân Hân đi dạo từ gian hàng này đến gian hàng khác, gặp không ít loại đồ đạc kì lạ nhưng cũng không có mua xuống. Đơn thuần chỉ là quan sát.
Cả hai cứ thế dạo chơi trên đường thì chợt, Trần Phong hứng thú nhìn tới một quầy hàng bên lề đường. Nơi đó ngồi một bà lão, nếp nhăn giăng kín mặt, trông rất già nua. Phía trước mặt bà lão là một đống các tảng đá, to to nhỏ nhỏ, hình thù kì quái.
"Đi! Chúng ta tới đó xem thử!"
Trần Phong thấy thế liền nhớ đến một bộ môn thường thấy ở tu tiên giới, dẫn theo hiếu kì Hân Hân đi tới.
"Trong đá có bảo, nhanh tay thì còn, chậm tay thì mất. Được bảo là duyên, không được là phận, duyên phận chưa tới, chớ có cưỡng cầu!"
Bà lão lên tiếng rao bán. Tuy đuổi đã cao nhưng giọng nói vẫn vô cùng rõ ràng, có khí lực, xem ra cũng không phải là người bình thường.
Trần Phong cùng Hân Hân vô cùng hứng thú với loại buôn bán kiểu này.
Kiếp trước là một tu tiên giả, Trần Phong không còn xa lạ gì đối với bộ môn đổ thạch này. Khi chơi đổ thạch, người mua sẽ bỏ ra một giá tiền nhất định mua xuống một táng đá, sau đó cắt ra. Dù có cắt ra được gì hay không thì toàn bộ đều do người mua gánh chịu, người bán sẽ không chịu trách nhiệm. Không ít tu tiên giả đã táng gia bại sản bởi bộ môn này.
Chơi đổ thạch quả thât rất hung hiểm. Thắng thì cuộc sống nở hoa, thua liền cuộc đời bế tắc. Nhưng đó là đối với những võ giả khác. Đối với người có nguyên thần mạnh mẽ như Trần Phong mà nói, đây quả thực là trò trẻ con, nhắm mắt cũng có thể kiếm được đầy bồn đầy bát.
"Là một cơ hội kiếm tiền chuẩn bị cho buổi đấu giá!"
Trần Phong âm thầm nghĩ.
Nghĩ tới liền làm, Trần Phong liền lên tiếng:
"Bà lão, ta muốn thử mua mấy cục đá!"
Trần Phong vừa dứt tiếng liền thu hút không ít người xung quanh nhìn xem hắn.
"Đây là người ngu ngốc nào vậy! Loại này lừa gạt cũng muốn thử?"
"Có lẽ là cái con nhà giàu nào đó chưa trải sự đời?"
"Ha ha, có trò hay để nhìn! Không biết khi hắn mở ra một tảng đá rỗng thì biểu lộ sẽ như thế nào?"
Đám người xung quanh xem Trần Phong muốn mua đá thì liên tục cười nhạo. Trong mắt bọn họ, loại người trẻ tuổi lắm tiền nhiều của như Trần Phong liền là ngu ngốc. Không có việc gì làm liền tiêu xài lung tung.
Trần Phong cùng Hân Hân không để ý đến đám người xung quanh, im lặng chờ đợi trả lời từ bà lão bán hàng.
"Có thể! Mỗi viên đồng giá mười nghìn Mộc tệ, ngươi có thể tùy ý chọn!"
Bà lão nhìn Trần Phong một lúc liền nói.
Hai người đạt được đồng ý liền không nhiều lời, bắt đầu chọn đá.
Hân Hân nhanh chóng chọn bừa một viên, nàng chưa tới Hóa Thần cảnh, chưa có nguyên thần nên chỉ có thể chọn bừa, trông chờ vào may mắn.
Trần Phong thì khác, hắn dùng thần hồn chi lực nhìn kỹ đống đá, từ đó chọn ra hai viên bé nhất, khiến đám người xung quanh dồn dập khinh thường.
"Bé như vậy thì có thể mở ra gì chứ, quả thật là phí tiền!"
"Cảm thấy cô gái kia có chút đáng thương, phải đi cùng một tên đần độn!"
Bà lão nhìn Trần Phong chọn lấy hai viên đá, ánh mắt hơi híp một chút nói:
"Ngươi muốn hiện tại mở ra sao?"
"Vâng! Hiện tại liền mở!"
Trần Phong gật đầu đồng ý, hắn tất nhiên phải hiện tại liền mở, vậy mới khiến nhiều người tranh mua, từ đó đẩy giá lên cao nhất.
Bà lão nghe vậy liền gật đầu, cầm lấy hai viên đá của Trần Phong cùng viên của Hân Hân, bắt đầu dùng dụng cụ mở ra.
Đám người xung quanh cũng theo đó mà chăm chú quan sát, muốn biết sẽ mở ra cái gì.
Bà lão miệt mài đập đập viên đá đầu tiên. Khi viên đá vừa vỡ đôi ra thì ngay lập tức, một luồng khói đỏ cấp tốc thoát ra, nhanh chóng bao phủ cá phiến khu vực.
"Hỏa hệ thức tỉnh thạch!"
Đám người quan sát ngạc nhiên, người biết hàng thì lập tức kinh hô.
Thức tỉnh thạch là một loại vật liêu vô cùng hiếm, rất ít khi được tìm thấy. Lần cuối xuất hiện một viên thức tỉnh thạch đã là chuyện của lăm năm trước.
Võ giả thông thường có thể thông qua hấp thụ thức tỉnh thạch, từ đó thức tỉnh thuộc tính cho võ lực, trở thành võ giả thức tỉnh.
Bình thường, đa số võ giả trên Mộc tinh đều là võ giả không thuộc tính, chỉ có số ít là võ giả là có thể thức tỉnh, mạnh hơn bình thường rất nhiều.
Chính bởi sự quý hiếm và khả năng thức tỉnh thuộc tính mà thức tỉnh thạch nghiễm nhiên trở thành báu vật trong mắt võ giả.
Lăm năm trước, khi viên thức tỉnh thạch kia xuất hiện đã dẫn phát một hồi đọ giá giữa hai thế lực lớn trên Mộc tinh, khiến cho giá của viên thức tỉnh thạch đó có thể nói là đạt tới thiên văn sổ tự, hai trăm triệu Mộc tệ.
"Mười nghìn Mộc tệ liền mở ra thức tỉnh thạch!"
Đám người xung quanh bị đả kích, đã không biết nói gì cho phải. Không ít võ giả đều là ánh mắt lửa nóng nhìn chằm chằm hai người. Nếu không phải ở đây có nhiều người thì bọn hắn đã sớm xông lên c·ướp đoạt.
Bà lão bán hàng cũng đồng dạng vô cùng rung động, không nghĩ tới trong đống đá của mình vậy mà lại có thức tỉnh thạch. Ban đầu, bà lão chỉ nghĩ mang bán đống đá này, lừa dối một chút Mộc tệ, không nghĩ tới lại bán ra một cái thức tỉnh thạch. Sớm biết như vậy thì bà lão đã đập hết đống đá, lấy thức tỉnh thạch đem bán, quả thật là thua thiệt lớn.
Nhưng chuyện thì cũng đã rồi, lúc này bà lão cũng không dám chơi xấu. Trước không nói đến thực lực Trần Phong cùng Hân Hân như thế nào, nếu bà ta dám cầm thức tinh thạch thì có trời mới biết bà ta có sống nối tới ngày mai hay không. Dù sao thất phu vô tội nhưng mang ngọc có tội, bà lão cũng không dại mà đâm đầu vào vũng nước đục này.
"Thiếu niên, ta ra giá một triệu Mộc tệ, bán cho ta thức tỉnh thạch, thế nào?"
Chợt, một cái võ giả đứng xem lên tiếng.
"Một triệu đã muốn mua thức tỉnh thạch? Là ai thông minh vậy?"
Đám người nghe có người báo giá như vậy thì dồn dập lên tiếng mỉa mai.
"Các ngươi câm miệng!"
Cái võ giả kia tức giận hô.
"Ta ra giá mười triệu!"
Một người khác lúc này cũng lên tiếng.
Nghe hắn nói, đám người đứng xem liền ngạc nhiên, quan sát người vừa báo giá.
"Là Sở Thiên! Không nghĩ tới Thông Tin Các thiếu chủ vậy mà cũng tới đây!"
"Dù sao cũng là Thông Tin Các thiếu chủ, biết được thức tỉnh thạch xuất hiện liền tới mua cũng rất bình thường!"
Nghe đám người xung quanh thảo luận, Trần Phong liền có chút ngạc nhiên. Không nghĩ tới vừa mới rời khỏi Thông Tin Các không bao lâu liền đã gặp phải Thông Tin Các thiếu chủ.
"Hai mươi triệu!"
Bất chợt, lại có thêm một người khác từ đằng sau lên tiếng.
Theo tiếng nói vang lên, đám người bao quát cả Sở Thiên đều hơi chút ngẩn ra, quay đầu nhìn người mới đến.
"Thiếu.... thiếu thành chủ!"
Mọi người đều ngây người. Đến thiếu thành chủ vậy mà cũng bị hấp dẫn qua đây.
"Kim Vũ huynh cũng muốn cùng ta đối nghịch sao!"
Thiếu thành chủ tên gọi Võ Kim Vũ, là con trai của Huyền Vũ thành thành chủ, thưc lực đã đạt đến võ giả cấp ba.
"Hừ! Người ra giá cao liền được! Thức tỉnh thạch trước mắt, đối nghịch với ngươi liền đã sao!"
Võ Kim Vũ nghe Sở Thiên nói liền không nể mặt mũi đáp lại.
Trần Phong đứng ngoài quan sát hai người, có chút thưởng thức thanh niên Kim Vũ này.
Còn chưa hai người đấu khẩu, Trần Phong lúc này đã lên tiếng:
"Thức tỉnh thạch ta sẽ mang đến đấu giá hội, nửa tháng sau mọi người có thể đấu giá mua được! Hiện tại ta không có ý định bán thức tỉnh thạch tại đây!"
Biết được giá trị của thức tỉnh thạch, Trần Phong liền thay đổi chủ ý, quyết định mang đi đấu giá.
Nghe Trần Phong nói, Võ Kim Vũ khẽ gật đầu, suy nghĩ đợi nửa tháng sau liền sẽ nhờ cha hắn là Huyền Vũ thành chủ mua xuống thức tỉnh thạch.
Sở Thiên nghe thế cũng liền im lặng lại, không tiếp tục báo giá nữa, ánh mắt híp lại không biết suy nghĩ cái gì.
Sau khi Trần Phong noi xong, đám người xung quanh không khỏi cảm khái. Tin tức thức tỉnh thạch xuất hiện sẽ theo thời gian lên men, nửa tháng sau không biết sẽ có bao nhiêu đại lão tới tranh mua, bọn họ quả thực là không có một chút hi vọng nào.
Cất thức tỉnh thạch vào nhẫn trữ vật, Trần Phong cùng Hân Hân và đám người tiếp tục chờ đợi viên đá tiếp theo được mở ra. Sở Thiên cùng Võ Kim Vũ cũng chưa rời đi, bọn họ cũng muốn xem xem, Trần Phong có thể mở ra thức tỉnh thạch là do may mắn hay là còn có phương pháp đặc thù nào khác.