Tu Tiên Tại Đấu La

Chương 46




Ở một bên, mắt thấy tình hình có chút không ổn, Băng Long Vương liền hả cái miệng khổng lồ của nó ra, một quả cầu màu lam với hàn khí bức người nhanh chóng được hội tụ…

Đùng…!!!

Ngay sau đó, một luồng ánh sáng màu lam từ trong miệng của Băng Long Vương bắn ra, nhắm thẳng hướng về phía Trương Thanh Trúc mà bay tới.

“Không ổn!” Trương Thanh Trúc trong lòng thầm kêu lên một tiếng.

Bởi vì một kích này của Băng Long Vương thực sự quá nhanh, Trương Thanh Trúc vì lúc trước thi triển hồn kỹ đưa Hỏa Long Vương vào huyễn cảnh, căn bản không có thời gian chú ý đến Băng Long Vương, cho nên không thể kịp tránh né, đành chỉ có thể ngạnh kháng.

Có điều, Trương Thanh Trúc cũng không phải là hạng người dễ bỏ cuộc, tự nhiên sẽ không ngồi chờ chết, chính vì thế mà nàng liền thi triển cái hồn kỹ thứ tư của bản thân, hy vọng có thể tránh thoát được công kích.

“Đệ Tứ Hồn Kỹ - Hư Vô!”

Lời vừa dứt, cái hồn hoàn ngàn năm dưới chân của Trương Thanh Trúc liền lập tức lóe sáng, kéo theo đó là sự biến hóa cực nhanh của cơ thể của nàng.

Vốn là một thân ảnh xinh đẹp đang bay ở trên không trung, thì nay lại biến thành một cái huyễn ảnh, hư hư thực thực, nhìn giống như chỉ là một cái tàn hồn.

Cùng lúc đó, công kích của Băng Long Vương cũng đã bắn tới, khoảng cách đã rất gần, cơ hồ chỉ cách khoảng vài trượng.

Chỉ có điều, khi vừa chạm tới Trương Thanh Trúc, công kích của Băng Long Vương giống như là không bị vật gì cản trở, trực tiếp bắn xuyên qua…

Rầm…!!!

Sau khi bắn xuyên qua người của Trương Thanh Trúc, luồng ánh sáng màu lam kia sau khi bay được một đoạn thì cuối cùng đã đâm thẳng vào một tảng đá lớn phía sau nàng, khiến tảng đá đó nổ tan tành, khói bụi bay mịt mù.

Sở dĩ, Trương Thanh Trúc có thể bình yên vô sự để cho công kích của Băng Long Vương bắn xuyên qua bản thân như vậy, chính là nhờ cái hồn kỹ thứ tư của nàng - Hư Vô.

Hư Vô là cái hồn kỹ mà Trương Thanh Trúc nhận được sau khi hấp thu hồn hoàn từ một đầu Hư Ảnh Thố tu vi 8000 năm.

Để mà có được cái hồn kỹ này, Trương Thanh Trúc cùng ca ca của nàng - Trương Vô Kỵ đã bỏ ra rất nhiều công sức mới có thể tìm được một đầu hồn thú ưng ý, mặc dù rất vất vã nhưng kết quả thu về rất xứng đáng…

Cái hồn kỹ này không có khả năng công kích cũng như là phòng thủ, mà chỉ có một tác dụng duy nhất…

Đó chính là kéo người thi triển vào một không gian khác, hoàn toàn miễn dịch với tất cả các loại công kích.

Mặc dù khi thi triển cái hồn kỹ này ra, bản thân Trương Thanh Trúc sẽ không thể di chuyển được, nhưng đổi lại, nàng có được khả năng tránh né những công kích bất ngờ.
— QUẢNG CÁO —


Lấy thực lực của Tương Thanh Trúc lúc này, thời gian thi triển Hư Vô có lẽ là vào khoảng 10 giây.

Tiếp đó, 10 giây đã trôi qua…

Bởi vì cảm thấy không thể thương tổn được Trương Thanh Trúc, cho nên Băng Long Vương cũng đã đình chỉ công kích, luồng ánh sáng màu lam kia cũng vì vậy mà biến mất.

Sau khi đã xác nhận an toàn, Trương Thanh Trúc cũng dừng thi triển Hư Vô, thân thể của nàng liền trở về hiện tại.

Nàng thầm thở ra một hơi: “Thật là may mắn!!!”

Phía bên kia, sau khi Trương Thanh Trúc dừng thi triển hồn kỹ và bị công kích của Trương Vô Kỵ làm cho thức tỉnh, Hỏa Long Vương liền lách người, bay sang một bên, tránh né toàn bộ đao khí của Trương Vô Kỵ.

Rầm… Rầm… Rầm… !!!

Bởi vì đã mất đi mục tiêu công kích, cho nên toàn bộ công kích của Trương Vô Kỵ đều bị đánh trật, tất cả đều rơi xuống dưới đất, làm chấn động cả một khu vực xung quanh.

Mặc dù không có gây ra động tĩnh gì quá lớn nhưng cơn chấn động vừa rồi đã lan tới nơi Mục đang ngồi chữa thương, làm cho hắn phải tạm thời dừng việc chữa thương lại, đem thần thức phóng ra, quan sát một hồi xung quanh, sau khi xác nhận không có gì đáng lo, hắn mới ngồi xuống tiếp tục luyện hóa dược lực, nhanh chóng ổn định lại thương thế.

Nhận thấy được điều này, Trương Vô Kỵ lập tức truyền âm cho Trương Thanh Trúc: “Thanh Trúc, mau chóng dụ hai cái đầu rồng này ra chỗ khác, đừng để ảnh hưởng tới Mục đại ca.”

“Được, ca ca!” Trương Thanh Trúc lập tức đáp.

Ngay sau đó, hai người liền lập tức bay ra một đoạn xa.

Thấy hành động của hai huynh muội nhà họ Trương như vậy, Hỏa Long Vương và Băng Long Vương cũng lập tức bay theo, tiếp tục chiến đấu.

Hành động này của hai đầu long vương cũng không phải là tha cho Mục, mà là bởi vì đặc tính của oán linh, phàm là trong phạm vi của nó, oán linh sẽ tự tìm đến các sinh vật sống, sinh vật nào càng mạnh thì càng bị nhiều oán linh đuổi giết.

Trong suy nghĩ của hai đầu long vương, xét về tu vi, nếu như so sánh với hai huynh muội nhà họ Trương, thì Mục căn bản chẳng là cái gì hết.

Chính vì vậy mà mới có chuyện Hỏa Long Vương và Băng Long Vương gạt bỏ Mục sang một bên mà đuổi theo Trương Vô Kỵ và Trương Thanh Trúc.

***
— QUẢNG CÁO —

Lạc Nhật Sâm Lâm…

Tại một nơi nào đó, cách xa nơi Mục đang chữa thương…

Nếu như còn có người không bị hai tiếng rống kinh khủng của Hỏa Long Vương và Băng Long Vương làm cho ngất đi thì có lẽ bây giờ người đó sẽ có thể nhìn thấy một cuộc rượt đuổi trên bầu trời.

Lúc này đã là đêm khuya, mặc dù trời không có trăng nhưng bầu trời vẫn sáng rực rỡ, vô cùng chói mắt, về phần cái gì làm cho bầu trời trở nên sáng chói, thì đó chính là…

Đùng… Đùng… Đùng…!!!

Vô số những luồng ánh sáng màu đỏ, lam, có dài, có ngắn, có lớn, có nhỏ, liên tục xuất hiện trên bầu trời.

Về phần những luồng sáng này bắn đi đâu thì mục tiêu chính là hai người đang bay phía trước - Trương Vô Kỵ và Trương Thanh Trúc.

Lúc này, ở phía sau, thanh âm của Hỏa Long Vương vang lên: “Nhân loại, hai tên nhãi nhép các ngươi có gan thì đứng lại, cùng bổn vương chiến một trận.”

Lời vừa dứt, Hỏa Long Vương liền há cái miệng khổng lồ ra, một quả cầu màu đỏ lập tức được hình thành, không khí lập tức trở nên nóng bức, sau đó thì bắn thành một luồng ánh sáng màu đỏ, hướng về phía hai huynh muội nhà họ Trương.

Ở phía trước, mắt thấy công kích sắp bắn tới bản thân, Trương Vô Kỵ và Trương Thanh Trúc lập tức liền bay sang một bên, né tránh công kích trong gang tấc.

Có điều, mặc dù Trương Vô Kỵ và Trương Thanh Trúc có thể tránh thoát được các công kích của Hỏa Long Vương và Băng Long Vương, nhưng thỉnh thoảng vẫn có vài lần bị đánh trúng, chính vì thế mà trên người của hai huynh muội này vẫn có một số vết cháy cùng đóng băng.

“Khốn kiếp, các ngươi đứng lại cho ta!” Hỏa Long Vương gầm lên.

Ngay sau đó, Hỏa Long Vương lập tức đem hồn lực trong cơ thế vận chuyển, chuẩn bị thi triển một sát chiêu…

Nó gầm lên: “Hỏa Long Trỗi Dậy!!!”

Lời vừa dứt, lấy Hỏa Long Vương làm trung tâm, trong phạm vi 200 trượng xung quanh, khí tức lập tức trở nên nóng bức, cơ hồ là chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, toàn bộ không khí trong phạm vi này đều nóng lên gấp 10 lần.

Còn chưa hết, ngay sau khi không khí đã nóng lên, ở dưới mặt đất, bắt đầu xuất hiện từng cơn chấn động dữ dội, cơ hồ giống như là có thứ gì đó muốn xé toạc mặt đất mà lao lên.

Bùm… Bùm… Bùm…!!!

Liên tiếp vô số tiếng nổ lớn vang lên, cơ hồ là tất cả các tiếng nổ đều xuất phát từ dưới lòng đất…
— QUẢNG CÁO —


Rầm… !!!

Ngay lúc Trương Vô Kỵ đang bay về phía trước, bỗng từ dưới đất, một cột nhung nham nóng bỏng liền bắn trên trời, cơ hồ là chỉ cách một chút nữa là có thể bắn trúng Trương Vô Kỵ.

Đối mặt với công kích bất ngờ như vậy, Trương Vô Kỵ mặc dù có chút ngoài ý muốn những vẫn không hề nao núng, chỉ thấy hắn lập tức thi triển hồn kỹ ra chống lại.

“Đệ Ngũ Hồn Kỹ - Hỏa Long Xung Kích!!!”

Lời vừa ra, ở dưới chân của Trương Vô Kỵ, cái hồn hoàn màu đen đầu tiên liền lập tức lóe sáng, kéo theo đó là một khí tức nóng bức chạy dọc toàn thân hắn.

Gàooo…!!!

Không biết từ chỗ nào, một đầu hỏa long dài hơn 10 trượng liền lập tức xuất hiện, lấy Trương Vô Kỵ làm trung tâm, liên tục bay xung quanh hắn.

(Tác: các đạo hữu cứ tưởng tượng con hỏa long này là rồng phương Đông nha :v)

Rất nhanh, toàn bộ thân thể của Trương Vô Kỵ đã được đầu hỏa long kia bao lấy, tự nhiên hắn có thể an toàn mà lướt qua cột nhung nham kia.

Xèo… Xèo… Xèo…!!!

Ngay khi Trương Vô Kỵ lướt qua cột nhung nham nóng rực kia, bởi vì tốc độ của hắn quá nhanh, cho nên đã làm vô số nhung nham văng ra xung quanh, một phần thì rơi xuống đất, phần thì bắn vào mấy cái cây ở gần đó, nhanh chóng đã tạo thành một đám cháy lớn.

Nhìn thấy một màn như vậy, Trương Vô Kỵ lập tức cảm giác được một trận ớn lạnh chạy ngược sống lưng. Mặc dù có Lưu Ly Ngọc Linh Thân tăng cường thân thể, nhưng hắn thật sự không biết nếu như bản thân mà tiếp xúc với cái đống nhung nham kia thì sẽ có hậu quả gì.

Tiếp đó…

Rầm… Rầm… Rầm…!!!

Còn không đợi cho Trương Vô Kỵ kịp thoát khỏi cái suy nghĩ kia, trước mặt hắn, lại xuất hiện thêm mấy cái cột nhung nham nữa, cơ hồ là nhiệt độ có phần cao hơn so với cái cột nhung nham đầu tiên.

“Cái tên Hỏa Long Vương chết tiệt!” Trương Vô Kỵ thầm mắng trong lòng.