Hải Thần Vực…
Cách nơi Mục đang đồ sát hải hồn thú không xa, khoảng về hướng Nam khoảng 300 trượng, trên một hòn đảo hoang, có ba bóng người đang âm thầm quan sát lấy Mục.
Ở trên đảo, sau một tảng đá lớn, ba bóng người liên tục đưa cái đầu lên, đôi mắt nhanh chóng nhìn về phía Mục, sau đó thì lập tức cúi người xuống.
Không sai, ba người này chính là Ba Tái Tây, Đường Thần và Thiên Đạo Lưu, bọn hắn lúc này chính là đang theo dõi Mục.
Sau khi nhìn thấy được bộ dáng cùng thủ đoạn của Mục, sắc mặt của Đường Thần và Thiên Đạo Lưu liên tục biến đổi, có trầm xuống, có lo sợ, có tức giận,… nói chung là rất đặc sắc.
Kỳ thật, sau lần đụng độ với món ‘lễ vật’ của Mục, hai người này liền rơi vào bóng ma trong một đoạn thời gian, thành ra lúc này bọn hắn mới có biểu cảm như vậy.
Nhìn lấy bộ dáng của Đường Thần và Thiên Đạo Lưu, Ba Tái Tây liền có chút khó hiểu, lập tức hỏi: “Các ngươi làm sao vậy?”
Nghe thấy Ba Tái Tây hỏi, Thiên Đạo Lưu không hề quan tâm, chỉ thấy hắn hô lên: “Không thể nào, sao người này lại xuất hiện ở đây …???”
Không riêng gì Thiên Đạo Lưu, ở bên cạnh, ngay cả Đường Thần cũng như vậy, sắc mặt cũng không ngừng biến đổi.
Qua một lúc, sau khi đã định thần trở lại, Đường Thần liền hừ một tiếng, nói: “Xem ra mấy năm nay, tên Tà Hồn Sư này đã sớm chạy ra đại hải… trách không được mấy cái thế lực của chúng ta liên hợp lại mà vẫn không thể tìm thấy hắn…”
Nghe thấy Đường Thần nói như vậy, Thiên Đạo Lưu liền lập tức ngẫm nghĩ, qua một lúc liền đã hiểu thấu hết thảy.
Thấy bộ dáng kỳ lạ của hai người Đường Thần và Thiên Đạo Lưu, ở một bên, Ba Tái Tây liền hiếu kỳ, hỏi: “Các ngươi biết người này sao?… Mà Tà Hồn Sư là cái gì?”
Tiếp đó, Thiên Đạo Lưu và Đường Thần liền kể một lượt về tất cả những thông tin của Mục cho Ba Tái Tây nghe.
Thời gian đã trôi qua một khắc, sau khi đã nghe Đường Thần và Thiên Đạo Lưu kể lại, Ba Tái Tây liền tức giận không thôi, thầm nghĩ: “Thì ra đây là lý do mà Hải Thần mới ban cho ta cái khảo nghiệm này…”
Ba Tái Tây lên tiếng: “Theo như thông tin mà ta có được, tên Tà Hồn Sư này mặc dù chỉ có hồn lực ở cấp bậc Hồn Đế, thế nhưng thực lực đã đạt tới Hồn Thánh, thậm chí có thể so sánh với Hồn Đấu La.”
Nghe thấy vậy, Đường Thần lập tức đáp: “Như vậy đi, ba người chúng ta đều đã là Hồn Đấu La, nếu như cùng lúc vây công, sau đó ra tay bất ngờ thì có thể sẽ tiêu diệt được tên Tà Hồn Sư này.”
Thiên Đạo Lưu và Ba Tái Tây liền đáp: “Được, cứ như vậy mà làm.”
Nói rồi, cả ba người liền bắt đầu tính toán, rất nhanh đã tiến hành vây công Mục.
Lại nói một chút về Mục… — QUẢNG CÁO —
Kỳ thực, lấy phạm vi thần thức 104 dặm của bản thân, Mục hoàn toàn có thể đem cái hòn đảo mà ba người Đường Thần, Thiên Đạo Lưu và Ba Tái Tây đang lẫn trốn.
Thế nhưng, điều kỳ lạ đó chính là… Mục không hề phát hiện ra sự tồn tại của ba người này.
Lý do sao?
Rất đơn giản.
Đó chính là Hải Thần lực lượng trên người của Ba Tái Tây.
Hải Thần lực lượng chính là một phần sức mạnh của Hải Thần, cũng chính là một phần sức mạnh của Hóa Thần Kỳ, thành ra nó mới có thể che dấu sự tồn tại của Ba Tái Tây dưới thần thức của Mục.
Mặc dù bá đạo là như thế, nhưng Hải Thần lực lượng cũng chỉ có thể che dấu bản thân Ba Tái Tây mà thôi, Thiên Đạo Lưu và Đường Thần hoàn toàn không hề có lớp ẩn thân này.
Thế nhưng, Mục lúc này lại không hề phát giác sự tồn tại của hai tên thiên tài này.
Lý do thì chỉ có một… đó chính là đang có kẻ thao túng Hải Thần lực lượng trên người của Ba Tái Tây, đem chúng bám lên người của Đường Thần và Thiên Đạo Lưu.
Chính vì vậy mà Mục mới không hề phát hiện ra rằng bản thân hắn đang phải đối diện với ba tên Hồn Đấu La.
***
Hải Thần Vực…
Lúc này, Mục cuối cùng cũng đã đem số máu tươi của đám hải hồn thú kia hút sạch sẽ, Phệ Huyết Châu cũng vì thế mà đã bổ sung đầy đủ, có lẽ là trong khoảng thời gian tới, Mục cũng không cần phải sầu não vì máu tươi.
“Thu!” Mục hô lên một tiếng.
Lời vừa ra, Phệ Huyết Châu liền chui vào trong cơ thể của Mục, rất nhanh đã biến mất khỏi không trung.
Sau khi đã thu hồi Phệ Huyết Châu, Mục liền tiến hành ngưng tụ nội đan của mấy đầu hải hồn thú kia.
Thế nhưng, ngay khi hắn đang chuẩn bị bay đến thì…
“Ma Hồn Đại Bạch Sa, phụ thể!” — QUẢNG CÁO —
“Hạo Thiên Chùy!!!”
“Lục Dực Thiên Sứ!!!”
Ngay lập tức, ba cái giọng nói khác nhau liền vang lên, kéo theo sau đó là ba bóng người xuất hiện xung quanh Mục.
Ngay khi ba giọng nói kia vang lên, Mục nhanh chóng sử dụng thần thức đảo qua xung quanh, thế nhưng kết quả hắn nhận lại được lại cực kỳ dọa người.
Mặc dù đã cố kiềm chế cảm xúc, nhưng Mục vẫn không tự chủ được mà run lên mấy cái.
Sở dĩ Mục có biểu hiện như vậy là bởi vì… theo như thần thức của hắn, Mục căn bản là không hề thấy bất kỳ ai ngoài bản thân xuất hiện tại vùng hải vực này.
Nghe được giọng nói nhưng thần thức lại không thể tìm thấy được bóng dáng của đối phương…
Điều này có ý vị như thế nào?
Không cần nói thì chắc ai cũng hiểu. Đó chính là chủ nhân của mấy cái giọng nói kia có thực lực rất mạch, cơ hồ là phải hơn tu vi của Mục rất nhiều.
Thế nhưng…
Thời gian một cái nháy mắt liền trôi qua…
Vào lúc này, mặc dù thần thức của bản thân không thể phát giác ra vị trí của đối phương, nhưng đôi mắt đỏ như máu của Mục đã nhìn ra được ba người đang lao đến nơi này.
Ba người này tất cả đều là bát hoàn Hồn Đấu La, bộ dáng còn rất trẻ, nhìn tuổi tác thì có lẽ chỉ vừa bước qua 30, hai nam một nữ.
Ba người này lúc này đều đã triệu hoán ra vũ hồn, tám cái hồn hoàn ở dưới chân đều hiện ra.
Mặc dù Mục hiện tại không biết nữ nhân kia là ai, tại sao lại nhằm vào bản thân, nhưng hắn cũng sẽ không ngồi một chỗ mà chờ đối phương tới gây phiền phức cho bản thân.
Chỉ thấy Mục lập tức tế ra Thanh Lôi Kiếm từ trong túi trữ vật, sau đó thì nhanh chóng leo lên, rất nhanh đã bay ra một đoạn khá xa, trong chốc lát, nữ nhân kia chắc chắn sẽ không thể làm gì hắn.
Trong khi bay ra phía sau, Mục cũng có liếc qua hai người còn lại, rất nhanh, hắn đã nhận ra được hai tên nam tử kia.
Không sai, hai tên nam tử kia chính là Đường Thần và Thiên Đạo Lưu mà năm đó Mục chưa giết chết.
— QUẢNG CÁO —
Sau khi đã xác nhận được thân phận, Mục thầm nghĩ: “Thật không ngờ hai tên này đã là Hồn Đấu La rồi, xem ra lần này có chút phiền phức…”
Nếu như Mục đoán không sai thì Đường Thần, Thiên Đạo Lưu và nữ nhân kia đang có ý định vây công hắn, sau đó thì chém giết.
Về phần lý do thì Mục có đoán đại khái là… Đường Thần và Thiên Đạo Lưu muốn phục thù năm đó.
Thế nhưng, còn chưa đợi Mục nghĩ xong, nữ nhân kia liền lên tiếng.
Ở phía đối diện, Ba Tái Tây sau khi triệu hoán vũ hồn, đôi mắt màu xanh lam do ảnh hưởng từ vũ hồn Ma Hồn Đại Bạch Sa liền nhìn chằm chằm Mục, sự phẫn nộ trong đó không hề được che lấp, Mục vừa nhìn là đã thấy được.
Kỳ thực, sau khi chứng kiến cảnh Mục đồ sát đàn hải hồn thú kia, Ba Tái Tây liền phẫn nộ vô cùng, nếu như không vì biểu hiện dị thường của Thiên Đạo Lưu và Đường Thần thì có lẽ nàng đã đơn thương độc mã lao ra rồi.
Lúc này, Ba Tái Tây liền cất tiếng, nói: “Mục, ngươi đã tàn sát quá nhiều hải hồn thú, khiến cho Hải Thần đại nhân nổi giận…”
Dừng lại một chút, nàng lại nói: “Hôm nay, nhân danh Hải Thần đại nhân, nhân danh Hải Thần Đảo, ta sẽ đích thân tiêu diệt ngươi.”
Nói rồi, Ba Tái Tây liền lập tức vận chuyển hồn lực, rất nhanh đã thi triển ra hồn kỹ.
“Đệ Thất Hồn Kỹ - Vũ Hồn Chân Thân!!!”
Lời vừa dứt, cái hồn hoàn thứ bảy dưới chân của Ba Tái Tây liền phát sáng, kéo theo đó là một loạt chấn động vang lên.
Grào… Grào… Grào…
Rất nhanh, trên mặt biển, thân ảnh của Ba Tái Tay đã biến mất, thay vào đó là một đầu Ma Hồn Đại Bạch Sa khổng lổ đang không ngừng lao về phía Mục.
Theo sao Ba Tái Tây, ở hai bên, Đường Thần và Thiên Đạo Lưu cũng bắt đầu chuyển sang trạng thái chiến đấu.
“Đệ Thất Hồn Kỹ - Vũ Hồn Chân Thân!!!”
“Đệ Thất Hồn Kỹ - Vũ Hồn Chân Thân!!!”
Rất nhanh, chỉ sau một cái chớp mắt, dưới trạng thái vũ hồn chân thân, Đường Thần và Thiên Đạo Lưu liền lao về phía Mục, ý định cùng với Ba Tái Tây tạo thành thế công, ngăn không cho Mục chạy thoát.