Lại qua mấy ngày, Mục cuối cùng cũng đã đưa bản thân trở về trạng thái đỉnh phong.
Mặc dù hắn đã luyện chế được chín thanh linh trụ, nhưng Mục vẫn chưa có ý định là sẽ bố trí trận pháp, chỉ thấy hắn lúc nãy vẫn đang ngồi tại vị trí cũ, trên tay thì đang cầm một gốc thảo dược cùng một viên đan màu tím.
“Hy vọng bao nhiêu đây sẽ đủ dùng…” Mục thầm nghĩ.
Không sai, trên tay của Mục lúc này chính là Tán Linh Đan và nửa gốc Tuyết Sắc Thiên Nga Vẫn còn lại.
Lúc trước, khi đối phó với đám người Đường Thần và Thiên Đạo Lưu, Mục cũng đã sử dụng qua Tán Linh Đan. Vì để cho độc tính của loại độc tố này tăng lên, Mục đã nén đau mà thêm vào đó nửa gốc Tuyết Sắc Thiên Nga Vẫn.
Chính vì vậy mà Mục hiện tại cũng chỉ còn lại nửa gốc Tuyết Sắc Thiên Nga Vẫn mà thôi.
Lại nói một chút về lần đoạt bảo này.
Kỳ thực, mà dù nắm trong tay Liệt Hỏa Cửu Huyền Trận nhưng với bản tính cẩn thận của Mục, hắn chắc chắn sẽ sử dụng thêm một thủ đoạn để làm suy yếu thực lực của đầu Tuyết Hải Chương Ngư kia.
Mà thứ có thể làm suy yếu thực lực của hồn sư và hồn thú trong một thời gian ngắn thì chỉ có thể là Tán Linh Đan trong tay của Mục.
Cơ mà, nếu chỉ sử dụng Tán Linh Đan thôi thì chưa đủ, dù sao thì nếu xét về thực lực, đầu Tuyết Hải Chương Ngư kia cũng có thể so sánh với cấp bậc Phong Hào Đấu La của nhân loại.
Chính vì thế mà Mục mới quyết định là sẽ sử dụng nửa gốc Tuyết Sắc Thiên Nga Vẫn cuối cùng.
Lại trải qua một ngày trời, Mục cuối cùng cũng đã hoàn tất việc gia tăng độc tính cho Tán Linh Đan bằng Tuyết Sắc Thiên Nga Vẫn.
Lúc này, Mục chính là đang nhắm mắt lại, lập tức thả thần thức ra, rất nhanh đã tìm thấy được vị trí của Lôi Ảnh ở bên trong khu rừng kia.
---
Trên hoang đảo, ở bên trong khu rừng…
Lôi Ảnh lúc này chính là đang nằm nghỉ ngơi sau một trận chiến với một đầu hồn thú 300 năm, tức là tương đương với yêu thú cấp 2.
Bỗng nhiên, một giọng nói liền vang lên trong đầu của Lôi Ảnh…
“Lôi Ảnh, mấy ngày tới ta sẽ đi đoạt lấy Cực Hàn Bảo Ngọc, nhưng mà do thực lực của ngươi còn chưa đủ, thành ra ta sẽ không mang ngươi theo…”
Dừng lại một chút, thanh âm của Mục lại vang lên: “Cho nên, ngươi phải cẩn thận một chút!”
Nói rồi, thanh âm của Mục liền biến mất, cùng lúc đó, hắn cũng đã rời khỏi hòn đảo hoang này mà đi tìm một nơi thích hợp để bố trí trận pháp.
Về phần Lôi Ảnh, sau khi thấy lời của Mục thì nó liền cúi người, cung kính nói: “Vâng, sư phụ.”
Sau khi đã đáp lại lời nói của Mục, Lôi Ảnh liền nhảy dựng lên, sau đó thì bắt đầu chạy đi tìm kiếm con mồi mới.
Dù sao thì đối với một kẻ mang trong người dòng máu hiếu chiến như Lôi Ảnh, việc bị nói là không có thực lực chính là một trong những kích thích mạnh nhất đối với nó.
---
Hải Thần Vực…
Tại một nơi cách vị trí của đầu Tuyết Hải Chương Ngư 2 dặm về phía Nam…
Vèo… Vèo… Vèo…
Vô số tiếng xé gió vang lên, kéo theo đó là một vệt ánh sáng màu tím lướt ngang qua bầu trời.
Rất nhanh, trong chớp mắt, mệt sáng kia liền đáp xuống tại vùng biển này.
Đứng trên Thanh Lôi Kiếm, Mục liền dùng đôi mắt đỏ như máu của bản thân quan sát xung quanh, thầm nghĩ: “Không khí nơi này có phần ấm hơn những vùng còn lại, vậy thì chọn nơi này vậy.”
Nghĩ rồi, Mục liền tiến hành bố trị Liệt Hỏa Cửu Huyền Trận.
Chỉ thấy từ trong túi trữ vật, Mục liền lấy ra chín thanh linh trụ được tạo từ vô số linh thạch bậc cao.
Cầm lấy chín thanh linh trụ trong tay, Mục liền ném tất cả lên không trung, sau đó thì hai tay nhanh chóng kết ấn, miệng thì đọc một loạt chú ngữ khó hiểu.
Thời gian hai cái hô hấp liền trôi qua, sau khi đã đọc xong cái đống chú ngữ khó hiểu kia, Mục liền hô lên: “Lập trận!”
Lời vừa dứt, chín thanh linh trụ trên bầu trời như có linh tính, lập tức bay ra xung quanh, lấy vị trí của Mục làm trung tâm, rất nhanh đã tạo thành một cái vòng tròn với bán kinh hơn 100 trượng.
Tiếp đó, Mục lại hô lên một lần nữa: “Hợp!”
Sau một tiếng kinh hô, chín thanh linh trụ liền lao thẳng xuống mặt biển, sau đó thì lập tức biến to ra, cơ hồ là kích thước hiện tại của nó đã gấp hơn 100 lần so với lúc ban đầu.
Ầm… Ầm… Ầm…
Liên tục chín tiếng nổ lớn vang lên…
Chỉ thấy lúc bây giờ, chín thanh linh trụ đã hóa thành chín cái cột lớn, toàn bộ đều đã cắm sâu xuống mặt biển.
Oong… Oong… Oong…
Lại thêm vô số thanh âm cực lớn vang lên…
Lúc này, chín cái cột lớn kia đã bắn ra một lượng lớn linh khí, tạo thành một làn sóng linh lực cực mạnh, nhanh chóng lan ra xung quanh.
Một hơi thở…
Hai hơi thở…
…
Thời gian mười cái hô hấp liền trôi qua, đống linh khí mà chín cái cột lớn kia tỏa ra liền bắt đầu liên kết lại với nhau, rất nhanh đã tạo thành một tấm lưới bằng linh lực, bao trùm lấy một khoảng không gian cực lớn của vùng đại hải này.
Kế tiếp, đứng bên trong trận pháp , Mục liền đem 2 vạn khối linh thạch trung phẩm từ bên trong túi trữ vật ra, sau đó thì ném xuống phía dưới, ngay tại phần trung tâm của trận pháp.
Ngay khi đống linh thạch đó đã rơi xuống hoàn toàn, Mục hai tay kết ấn, hô lên: “Liệt Hỏa Cửu Huyền Trận, khởi!”
Lời vừa dứt, 2 vạn khối linh thạch bậc trung ở phía bên dưới liền bắt đầu chuyển hóa thành linh khí, rất nhanh đã làm lượng linh khí ở dưới mặt biển trở nên vô cùng nồng đậm.
Kế tiếp, đám linh khí này lại len lỏi theo dòng nước, sau đó thì chui hết vào bên trong chín cái cột lớn kia, làm cho tấm lưới được tạo từ linh lực ở bên trên bầu trời trở nên vô cùng rắn chắn.
Thời gian hai mươi cái hô hấp liền trôi qua, nhiệt độ bên trong Liệt Hỏa Cửu Huyền Trận liền trở nên vô cùng nóng bức, thậm chí không khí bên trong còn bị nhiệt độ làm cho méo mó.
Ở phía dưới, nước biển vốn đang vô cùng lạnh cũng bắt đầu sôi sùng sục, giống như là đang có một thứ gì đó vô cùng nóng bức ở dưới đáy biển.
Mặc dù hiện tại nơi này vô cùng nóng bức, nhưng Mục vẫn bảo trì được trạng thái của bản thân, không hề có một dấu hiệu gì suy yếu.
Chỉ thấy Mục thầm nói: “Phù, cuối cùng cũng đã bố trí xong…”
Dừng lại một lát, Mục lại hô lên: “Phong!”
Lời vừa ra, cả cái đại trận liền từ từ thu hồi lại, nhiệt độ bên trong cũng đã bắt đầu giảm xuống, rất nhanh đã trở về lại như bản đầu, nước biển phía dưới cũng bắt đầu an tĩnh trở lại, không còn sôi sùng sục như trước, cơ hồ là không hề có một chút dấu vết gì về việc đã có một cái đại trận đã xuất hiện tại nơi này.
Nhìn lấy đại trận đã được phong ấn hoàn tất, Mục liền nhoẻn một nụ cười tà dị, nói: “Mọi thứ đều đã được chuẩn bị hết thảy, cũng nên bắt đầu vào việc rồi…”
Nói rồi, Mục liền điều động Thanh Lôi Kiếm bay về vị trí của đầu Tuyết Hải Chương Ngư.
“Bạo tốc!”
Một tiếng hô vang lên, một người một kiếm liền hóa thành một vệt ánh sáng màu tím, rất nhanh đã biến mất khỏi vùng biển này.
---
Hải Thần Vực…
Lúc này đã là ban đêm, nhiệt độ của nơi này vốn đã lạnh thấu xương thì nay lại lạnh càng thêm lạnh, nếu như có ngươi nào đó không may đi vào nơi này thì nếu không chết trong tay của hải hồn thú thì cũng sẽ chết vì cái lạnh tại nơi này.
Cơ mà, điều đó lại không hề đúng với một tên thanh niên ở đang lơ lửng ở trên không trung.
Kỳ thật, Mục đã đến nơi này từ sớm, thế nhưng, hắn lại chọn hành động vào ban đêm, bởi vì thời gian này sẽ ít gây ra những phiền toái không cần thiết, mà cũng trong khoảng thời gian này, Tuyết Hải Chương Ngư cũng sẽ buông lỏng một phần cảnh giác.
Mặc dù đã đến từ sớm nhưng Mục cũng không hề rảnh rỗi, chỉ thấy hắn liên tục thả thần thức ra, cơ hồ là lúc nào cũng nhìn chằm chằm vào Cực Hàn Bảo Ngọc đang ở dưới đáy biển kia, trông không khác gì một con sói đói đang nhìn lấy con mồi.
“Nếu ta đoán không sai thì có lẽ đầu Tuyết Hải Chương Ngư này cần Cực Hàn Bảo Ngọc để đột phá tu vi 10 vạn năm…”
Dừng lại một chút, Mục lại thầm nghĩ: “Cực Hàn Bảo Ngọc này có lẽ còn khoảng 1 vạn năm nữa là sẽ tiến hóa lần 3, nếu như lúc đó đầu Tuyết Hải Chương Ngư này có thể thành công hấp thu thì việc bước vào cảnh cửa 10 vạn năm cũng không phải là điều gì xa vời…”
“Đáng tiếc là lần này ngươi gặp phải ta…”
Nói rồi, Mục cũng không có ẩn nấp nữa, mà lập tức tiến lên, chuẩn bị dụ đầu Tuyết Hải Chương Ngư này vào Liệt Hỏa Cửu Huyền Trận đã bố trí.