Tu Tiên Tại Đấu La

Chương 101




Thời gian như thoi đưa, nháy mắt đã nửa năm trôi qua…

Đại hải, tại vùng đánh bắt…

Rầm… Rầm… Rầm…

Vô số tiếng nổ vang lên, kéo theo đó là vô vàn những cột nước bắn lên trên không trung, sau đó thì rơi xuống, tạo thành một tràng nước văng tung tóe.

Nếu như nơi này có người đi ngang qua thì chắc chắn sẽ vô cùng ngạc nhiên, bởi vì cảnh tượng trước mắt quả thực hết sức khó tin, cơ hồ là có nằm mơ cũng không thể nghĩ ra được.

Chỉ thấy trên mặt biển lúc này, một đầu Nguyệt Tinh Lang đang điên cuồng lướt trên mặt nước, thậm chí nó còn đang tung ra vô số chiêu thức nhắm vào đầu hải hồn thú đang bị truy đuổi ở phía trước.

Cơ mà, đấy cũng không phải là tất cả những điều khó hiểu…

Mặc dù đầu Nguyệt Tinh Lang này tung ra rất nhiều đòn đánh, thế nhưng đầu hải hồn thú phía trước nhờ ưu thế đang ở dưới nước, thành ra nó liên tục tránh né toàn bộ công kích của đầu Nguyệt Tinh Lang kia.

Đối diện với một màn này, đầu Nguyệt Tinh Lang kia vô cùng tức giận, thường thì nó sẽ gầm lên mấy tiếng.

Thế nhưng…

“Khốn kiếp, mau đứng lại cho ta!” Đầu Nguyệt Tinh Lang này liền mở miệng nói tiếng người.

Hồn thú nói tiếng người?

Vừa nghe là đã biết không thể tin tưởng rồi.

Thế nhưng, đối với những hồn sư có một chút kiến thức thì lại khác.

Hồn thú có thể nói tiếng người chính là hồn thú có tu vi 10 vạn năm, cũng là mơ ước của vô số hồn sư, cũng như là vô số Phong Hào Đấu La, mặc dù không thể hấp thu hồn hoàn, thế nhưng có thể thu về một khối hồn cốt 10 vạn năm thì lại là một chuyện cực kỳ tốt.

Có điều, chuyện một đầu hồn thú 10 vạn năm lại xuất hiện tại vùng đánh bắt quả thực là vô cùng khó tin, nhất là khi đầu hồn thú này lại là một con sói, căn bản không thể sinh sống được tại đại hải.

Việc này nếu như truyền ra ngoài thì chắc chắn sẽ tạo ra một chấn động không hề nhỏ.

Cơ mà, việc đó sẽ không thể nào xảy ra được, bởi vì trong phạm vi bán kính 104 dặm xung quanh, tất cả nhất cử nhất động của những ai đang ở trong phạm vi này đều đã bị một người nắm rõ.

Đúng vào lúc này…

Đùng… Đùng… Đùng…

Vô số tiếng nổ liền vang lên, kéo theo đó là một cột nước đang không ngừng bắn lên trời.

Sau khi tung ra hàng loạt công kích, cuối cùng thì đầu Nguyệt Tinh Lang kia đã giết được đầu hải hồn thú xấu số này.

Bởi vì bản thân đã tiêu hao quá nhiều, thành ra đầu Nguyệt Tinh Lang này liền đứng yên trên mặt nước, thở hổn hển, cơ hồ là nó đang lấy lại sức.

Thời gian hơn mười cái hô hấp rất nhanh đã trôi qua, đầu Nguyệt Tinh Lang này cũng đã phục hồi được phần nào sức lực.

Cũng vào lúc này, ở dưới biển, trên cái thi thể của đầu hải hồn thú xấu số kia, một cái hồn hoàn màu vàng liền hiện lên, hiển nhiên, đầu hải hồn thú vừa chết là một con hồn thú trăm năm.

“Sư phụ, ngài thấy thế nào?” Đầu Nguyệt Tinh Lang cất tiếng hỏi, thế nhưng trong không trung lại không hề có một bóng người.

Vù…

Một tiếng xé gió vang lên, chỉ thấy trước mặt đầu Nguyệt Tinh Lang kia, một thân ảnh liền xuất hiện.

Đó là một tên nam tử tầm khoảng 20 tuổi, mái tóc dài màu huyết hồng, trên khuôn mặt thì có hai vết sẹo lớn cùng một đôi mắt đỏ như máu, dường như có vô tận sát khí đang được che lấp bên trong.

Đứng trên Thanh Lôi Kiếm, Mục khẽ đưa mắt nhìn về Lôi Ảnh, sau đó thì nhìn lại đầu hồn thú xuất số kia, chậm rãi nói: “Vẫn còn chưa được, ngươi vẫn cần phải tu luyện thêm.”

Nghe thấy Mục nói như vậy, Lôi Ảnh cũng không có tỏ ra tức giận, trái lại còn vô cùng cung kính, đáp: “Vâng, sư phụ.”

Nói rồi, Lôi Ảnh liền đi sang một bên, tiếp tục tìm kiếm con mồi để săn giết.

Về phần Mục, chỉ thấy hắn khẽ phất tay một cái…

Vù… Vù… Vù…

Trong chớp mắt, cái hồn hoàn màu vàng kia liền hội tụ lại, tạo thành một viên cầu màu vàng.

Không sai, đây chính là nội đan của yêu thú cấp 2 được ngưng tụ từ cái hồn hoàn của đầu hải hồn thú vừa bị Lôi Ảnh giết chết.

Bởi vì Mục hiện tại đã đạt tới Giả Anh, thành ra việc ngưng tự nội đan yêu thú cấp 2 cũng không có tốn quá nhiều thời gian, cơ hồ là chỉ cần một cái nháy mắt là được.

Sau khi đã đem viên nội đan vừa ngưng tụ cất vào bên trong túi trữ vật, thân ảnh của Mục liền biến mất khỏi nơi này, không hề để lại một chút dấu vết nào, giống như là như chưa từng tồn tại vậy.

Lại nói một chút về nửa năm qua.

Nửa năm trước, sau khi đã nắm rõ về sự phân chia của đại hải, Mục liền quyết định đi đến vùng đánh bắt.

Mặc dù vùng đánh bắt hầu như không có hải hồn thú, nhưng thỉnh thoảng vẫn xuất hiện tại khu vực tiếp giáp Hải Thần Vực, cơ mà cũng chỉ là đám hải hồn thú hơn trăm năm mà thôi.

Về phần lý do mà Mục chọn đến nơi này… đó chính là để cho Lôi Ảnh có thể săn giết hải hồn thú, nâng cao khả năng chiến đấu của nó.

Cơ mà, bởi vì đây là đại hải, mà Lôi Ảnh lại hồn thú ở đại lục, thành ra để mà Lôi Ảnh có thể tự do di chuyển trong khu vực này thì lại là một điều khó khăn.

Có điều, đó cũng chỉ là khó khăn đối vời người khác, chứ đối với Mục thì cũng chỉ là chuyện nhỏ, hắn chỉ cần búng tay một cái là đã hoàn thành.

Chỉ thấy Mục đã luyện chế một kiện pháp khí phi hành, gọi là Ngự Thủy Xa.

Ngự Thủy Xa, công dụng như tên gọi, kiện pháp khí này sẽ bám lên chân của Lôi Ảnh, giúp nó có thể tự do lướt trên mặt nước giống, căn bản là không khác gì so với di chuyển trên đất liền.

Sau khi có được Ngự Thủy Xa, Lôi Ảnh đã theo lời của Mục, trong suốt nửa năm, nó bắt đầu săn giết hải hồn thú ở ngoài rìa vùng đánh bắt.

Cuối cùng, trải qua nửa năm khổ chiến, mặc dù vẫn còn khá nhiều khiếm khuyết, thế nhưng Lôi Ảnh căn bản là đã mạnh hơn rất nhiều, minh chứng chính là nó đã bằng vào tu vi yêu thú cấp 1 mà đã giết chết một đầu hải hồn thú hơn trăm năm, cũng tức là tương đương với yêu thú cấp 2.

---

Cùng lúc đó, ở Đồ Long Tông…

Cạch…

Một tiếng mở cửa vang lên, theo sau đó là một nam một, nữ bước vào.

Tướng mạo của hai người này có rất nhiều điểm tương đồng, vừa nhìn vào là đã biết được đây chính là một cặp huynh muội.

Có điều, đừng nhìn hai người này chỉ mới 20 tuổi mà xem thường, kỳ thực, hai người bọn họ chính là cường giả tọa trấn tại Đồ Long Tông - Trương Vô Kỵ và Trương Thanh Trúc.

Ngay khi hai huynh muội này bước vào trong, một nữ tử khác liền lên tiếng: “Thế nào, không có thu hoạch gì sao?”

Nghe thấy vậy, Trương Thanh Trúc liền vội chạy lại, sau đó ngồi xuống một bên, nói: “Lạc tỷ, ngươi lại thế nữa rồi, bây giờ muốn tấn cấp là vô cùng khó khăn, làm sao mà dễ dàng như vậy chứ?”

Một bên, Chu Lạc liền đáp: “Ta biết, ta cũng chỉ là thuận miệng hỏi một chút thôi.”

Nói rồi, Chu Lạc liền xoay người về phía Trương Vô Kỵ, tay thì thò vào trong người, lấy ra một khối ngọc màu lục bích, nói: “Vô Kỵ, nửa năm trước ta có thấy vậy này xuất hiện bên trong phòng của ngươi, ta đã thử vô số cách rồi mà vẫn không thể biết nó là cái gì, ngươi mau nhìn xem.”

Lời vừa dứt, Chu Lạc liền đem khối ngọc này cho Trương Vô Kỵ.

Ngay khi khối ngọc được lấy ra, cả Trương Vô Kỵ và Trương Thanh Trúc đều ngây người trong chốt lát, sau đó thì cùng thốt lên: “Là của Mục đại ca!”

Nói rồi, Trương Vô Kỵ và Trương Thanh Trúc lập tức vận đứng dậy, nhanh chóng đem một lượng hồn lực rót vào bên trong khối ngọc.

Thời gian hai cái hô hấp liền lập tức trôi qua…

Oong… Oong… Oong…

Sau vài tiếng rung nhè nhẹ, khối ngọc liền sáng lên sau đó thì biến thành một làn sương màu lục, rất nhanh đã tạo thành bộ dáng của một người, một sói.

Hư ảnh của Mục liền cất tiếng nói: “Vô Kỵ, Thanh Trúc, ta biết trong khoảng thời gian vừa rồi ta có bị truy sát rất gắt gao, có điều, hai đứa cũng không cần phải lo cũng như là đi tìm ta nữa…”

Dừng lại một lát, hư ảnh của Mục lại tiếp tục nói: “Trong khi hai đứa đang xem cái ngọc giản này thì ta đã không còn ở Đấu La Đại Lục nữa rồi. Hiện tại ta đang đưa đồ đệ của ta ra đại hải tu luyện…”

Nói rồi, hư ảnh của Mục liền chỉ về phía Lôi Ảnh, nói: "Đây là đệ tử của ta - Lôi Ảnh!”

Ngay tiếp đó, hư ảnh của Lôi Ảnh liền lên tiếng: “Đệ tử Lôi Ảnh, xin được ra mắt nhị vị sư thúc.”

“Được rồi, dù sao thì tình hình hiện tại của ta cũng không có gì nguy hiểm, hai đứa đừng quá lo lắng là được.”

Lời vừa dứt, hai cái hư ảnh liền biến mất, khối ngọc kia cũng vì thế mà vỡ vụn, căn bản là không thể sử dụng thêm lần nào nữa.

Sau khi đã xem xong lời nhắn của Mục, Trương Vô Kỵ liền thở ra một hơi dài, xem ra là hắn đã trút bỏ được một gánh nặng trên người.

Qua một lát, Trương Vô Kỵ xoay người về phía Trương Thanh Trúc, nói: “Muội thông báo lại cho đệ tử, mau chóng quay trở về, không cần do xét tin tức nữa.”

“Tốt!” Trương Thanh Trúc đáp.