Chương 21: Đụng Độ Khu Yêu Sư
[ Một lúc sau - Tại trường học của Tô Tịch - Phòng Hiệu Trưởng].
Lúc này hiệu trưởng trường đang trốn dưới gầm bàn làm việc, chỉ để mỗi cái đầu thò ra nhìn Tô Tịch sau đó hỏi:
"Tô Tịch, em, em chưa c·hết phải không? Tuổi của thầy cao rồi, không chịu được khi bị dọa sợ đâu....!!!”
"Hiệu trưởng, em còn sống thật mà... Sau khi bị té lầu thì em bị mất đi ý thức, không nghờ bệnh viện lại hiểu lầm là em đ·ã c·hết. Làm cho mọi người thêm phiền phức, em thật sự xin lỗi!!!”
Tô Tịch nhìn hiệu trưởng sau đó cười nói giải thích lí do tại mà mình vẫn còn sống.
"Nếu đã như vậy thì Tô Tịch, em hãy trở về lớp học đi!!!”
Hiệu trưởng sau khi nghe xong giải thích của Tô Tịch thì cũng bớt sợ hơn, sau đó đứng dậy nhìn Tô Tịch nói.
"Cảm ơn hiệu trưởng...!!!”
Tô Tịch cúi đầu cảm ơn hiệu trưởng sau đó mở cửa phòng rời đi.
Mà tin tức Tô Tịch vẫn còn sống không phải là ma đã bắt đầu lan ra khắp cả ngôi trường: "Tô Tịch, cô ấy vẫn còn sống. Tốt quá, thì ra tất cả cũng chỉ là hiểu lầm!”
Đúng lúc này, Kim Nhãn U Linh lại hiện lên phía sau Tô Tịch sau đó lẩm bẩm:
"Rõ ràng chỉ là một nha đầu nhát gan, yếu đuối. Vậy mà, trước mặt mọi người lại biến về dáng vẻ tự tin, tỏa ra mị lực thu hút đến như vậy!!!”
"Nếu không phải dùng chung thân thể, còn tưởng là nhận lầm người. Nếu như để mọi người phát hiện ra chân tướng chắc sẽ rất thú vị!!!”
Kim Nhãn U Linh do có liên kết với linh hồn của Tô Tịch nên hắn mới có thể từ trong tay của Tiểu Côn Côn chạy thoát mà không phải bị giam ở nhà.
Khi Kim Nhãn U Linh xuất hiện, Tô Tịch tuy có chút sợ hãi nhưng sau đó lại bình tĩnh lại bởi vì thông qua Lý Thiên Minh, nàng đã biết được Kim Nhãn không thể nhập vào nàng khi nàng còn đang tỉnh táo.
Đúng lúc này, tại một góc tường một nam thanh niên đeo kính đang nhìn Tô Tịch chằm chằm.
"Hôm qua mình không hề nhìn lầm, nó thật sự đã biến mất. Chuyện này, con người sao có thể làm được, nó tuyệt đối không phải người sống!!!”
Nam thanh niên nghĩ lại các sự việc ngày hôm qua.
"May mà hôm qua mình đặc biệt đi mua một quả đào phật chú. Chỉ cần có đào phật chú này thì bất cứ quỷ quái nào nó đều phải hiện ra nguyên hình.".
Nam thanh niên suy nghĩ sau đó lấy ra một quả đào phật chú bằng gỗ sau đó ném về phía Tô Tịch.
"Tô Tịch để anh xem rốt cuộc em là người hay ma!"
Nam thanh niên đeo kính trong đầu nghĩ nhưng quả đào phật chú bay đến nhưng chưa kịp chạm vào Tô Tịch mà đã bị Kim Nhãn U Linh phá nát thành cám vụn.
Tô Tịch thấy đằng sau có tiếng động thì liền quay đầu ngược lại để nhìn xem là ai thì lại bị Kim Nhãn U Linh chắn phía trước nên không nhìn thấy.
"Hơ! Ma! Ma! Má ơi! Ma!....!!!”
Trong khi đó thanh niên đeo kính lại nhìn thấy Tô Tịch nhưng lại là hình dạng Kim Nhãn Tô Tịch đang lườm hắn nên kêu lên sau đó chạy trốn.
"Hình như vừa nghe thấy âm thanh rất kì quái thì phải?"
Tô Tịch khi tránh qua Kim Nhãn U Linh nhưng lại không thấy ai liền lẩm bẩm.
Mà Kim Nhãn U Linh lại có ssuy nghĩ khác, nhìn về phía quả phật đào chú đã b·ị đ·ánh thành cám vụn, Kim Nhãn U Linh suy nghĩ:
"Đó là quả đào phật chú có pháp thuật. Một người bình thường sao có thể có món đồ này? Không lẽ là.... khu yêu sư sao?"
[ Trong khi đó - Ở một nơi không xa trường học của Tô Tịch ].
"Yêu khí nặng quá!"
Một thanh niên khá bảnh trai, trên người mặc áo khoác đen với mái tóc đỏ ngắn nhìn lên trời lẩm bẩm.
"Thiên tôn vô lượng, vị tỷ tỷ này xin dừng bước!!!”
Bỗng nhiên anh chàng tóc đỏ nhìn thấy một bác gái béo liền mở miệng nói.
"Hả, nhìn tôi bộ trẻ lắm sao?"
Bác gái béo nghe được anh chàng tóc đỏ nói thế liền vô cùng vui vẻ nên hỏi lại để xác nhận.
"Đương nhiên rồi, gặp nhau là có duyên phận chị gái à. Mua một xâu chuỗi tràng hạt của bần đạo để xua đuổi tà khí đi."
Anh chàng tóc đỏ vui vẻ đáp trả sau đó lấy ra một chuỗi tràng hạt nói.
"Đạo sĩ sao lại đi bán chuỗi tràng hạt hả?"
Bác gái béo cũng là người biết hàng nên khi nhìn thấy hồ lô trên người anh chàng tóc đỏ và lời xưng hô của đạo sĩ nên mới khó hiểu hỏi.
"Haizz, kinh tế không tăng trưởng, chuỗi hạt có giá hơn bùa phép, cũng là bất đắc dĩ mà thôi...!!!”
Anh chàng tóc đỏ thở dài nói khi nghe bác gái béo hỏi thăm mà nghe được lời nói bà bác biết được anh chàng tóc đỏ chẳng khác gì treo đầu dê, bán thị chó nên vô cùng tức giận mắng:
"Nhìn là biết hàng giả, ai mà muốn mua chứ! Tránh ra, đừng có mà làm phiền tôi đi chợ!!!”
"Chị à, chuỗi hạt này thật sự có thể xua đuổi tai hung đó..."
Anh chàng tóc đỏ quỳ xuống ôm chân bác gái béo nói mà bác gái béo thì đẩy anh chàng tóc đỏ ra, xua đuổi sau đó chỉ vào anh chàng mà mắng:
"Phiền c·hết đi được, đừng thấy ta trẻ trung mà dễ lừa gạt! Cái loại giang hồ l·ừa đ·ảo như cậu thì ngốc mới tin!"
Đúng lúc này, khi bà bác vừa nói xong thì một chiếc xe ô tô thuộc hàng xịn tự nhiên lao tới sau đó dừng ở giữa hai người.
Khi chiếc xe dừng lại thì một thanh niên đeo kính từ trên xe đi xuống, rồi chạy tới ôm lấy anh chàng tóc đỏ mà khóc lóc, sau đó kể:
"Đại sư! Cuối cùng cũng tìm được ngài rồi! Những lời ngài nói chẳng sai một chút nào cả! Con nhỏ đó đúng là ma mà! Bao nhiêu tiền cũng được, ngài nhất định phải cứu tôi!"
"Thì ra còn có người ngốc đến như vậy!"
Mọi người xung quanh đang vây xem bà bác và thanh niên tóc đỏ khi thấy cảnh này liền suy nghĩ thanh niên đeo kính bị ngu.
"Bình tĩnh một chút, thiếu gia lắm tiền à. Chúng ta tìm một nhà hàng vừa ăn, vừa nói nhé.".
Thanh niên tóc đỏ xoa đầu thanh niên đeo kính cười nói.
[Một lúc sau - Tại một nhà hàng].
"Hả, chuỗi hạt tôi bán cho cậu đứt rồi sao? Nhìn dáng vẻ của cậu đâu có giống bị ma ám đâu."
Thanh niên tóc đỏ sau khi nghe xong chuyện thanh niên đeo kính thì hơi rung động và vô cùng hiếu kì.
"Chắc chắn nó đã phát hiện ra tôi rồi! Không chừng tối nay nó đến g·iết tôi để diệt khẩu mất!".
Thanh niên đeo kính hoảng sợ nói với thanh niên tóc đỏ.
"Yên tâm đi, thiếu gia, có tôi ở đây thì nó không động đến được một cọng lông của cậu đâu.".
Thanh niên tóc đỏ khi nghe thanh niên đeo kính nói thì đem một miếng thịt bỏ vào miệng sau đó bình tĩnh trả lời.
Vừa nói xong, thanh niên lấy ra điện thoại có ghi địa chỉ của mình rồi nói tiếp:
"Nhưng mà trước hết, hãy chuyển tiền trước vào số tài khoản này. Có thể dùng điện thoại chuyển khoản cũng được."
"Hiểu rồi, bây giờ tôi chuyển khoản cho ngài liền."
Thanh niên đeo kính thấy thanh niên tóc đỏ nói thế cũng ngoan ngoãn nộp tiền vào tài khoản vào địa chỉ được ghi để mong anh chàng tóc đỏ nhanh chóng đi bắt Tô Tịch Kim Nhãn.
Trong khi thanh niên đeo kính đang chuyển tiền thì anh chàng tóc đỏ lại nhìn ra ngoài cửa sổ có khói đen mà chỉ anh chàng thấy sau đó suy nghĩ:
"Xem ra yêu khí rất nặng, như vậy mình không hề bị ảo giác. Có lẽ lần này ra tay bắt con yêu ma đó có chút khó khăn rồi!!!”
[ Trong khi đó tại trường học của Tô Tịch - Phòng Phát Thanh].
"Hả, khu yêu nhân?"
Sau khi được Kim Nhãn U Linh kể cho chuyện vừa xảy ra và h·ung t·hủ có thể là một khu yêu sư thì Tô Tịch vô cùng hiếu kì.
Bởi vì hôm qua Lý Thiên Minh đã giải thích cho Tô Tịch ngoài Siêu Thoát Group Chat và lai lịch của Lý Thiên Minh là một tu chân giả nên Tô Tịch vẫn không biết Khu Yêu Sư là gì.
Mà nghe Tô Tịch hỏi thế thì Kim Nhãn U Linh cũng gật đầu giải thích, dù sao hôm qua hắn cũng biết Lý Thiên Minh là tu chân giả nên mới biết được hắn không phải Khu Yêu Sư:
"Đúng vậy, là đạo sĩ chuyên giúp người ta trừ diệt yêu ma. Hạt đào bị tôi phá vỡ là một pháp khí không phải ai cũng làm ra được!!!”
"Nếu có người ra tay với cô, vậy thì chắc chắn có khu yêu nhân để ý đến chúng ta!!!”
"Khu yêu nhân... Nếu nói như vậy...!!!”
Tô Tịch sau khi nghe xong thì lâm vào ảo tưởng Khu Yêu Sư có thể đánh bại Kim Nhãn U Linh giải cứu nàng.
Dù sao Lý Thiên Minh đánh mấy lần mà Kim Nhãn U Linh còn không biến mất nên Tô Tịch nghĩ rằng Lý Thiên Minh là tu chân giả yếu hơn Khu Yêu Sư.
"Gương mặt của cô mong chờ như vậy, là nhìn tôi sao hả, nô bộc?"
Kim Nhãn U Linh do liên kết linh hồn với Tô Tịch nên cũng biết được trong lòng nàng suy nghĩ nên mở miệng hỏi.
"Hả? Không có, không có gì mà đáng mong chờ chứ! Tôi đang chỉ lo nếu gặp tình huống như vậy thì nên làm gì thôi!"
Tô Tịch nghe Kim Nhãn U Linh hỏi thì rút khỏi ảo tưởng của mình, sau đó hoảng hốt giải thích.
Khi Kim Nhãn U Linh thấy Tô Tịch cố gắng che dấu như thế thì cười lạnh, trên người tỏa ra hắc khí sau đó nhìn Tô Tịch nói:
"Nói ra thì tôi cũng rất mong chờ đấy. Vì tôi đã dùng linh lực của mình gắn những mảnh hồn phách của cô lại với nhau!!!”
"Nếu hồn phách của cô chưa hồi phục trước khi tôi bị đuổi đi... thì linh hồn miễn cưỡng bị thu thập đó của cô sẽ bị hoảng sợ, hồn bay phách tán!!!”
"Tôi thật mong chờ khoảng khắc đó đến nhanh một chút!!!”
"Đừng, đừng để xảy ra chuyện đó mà!"
Tô Tịch khi nghe xong lời đe dọa của Kim Nhãn U Linh thì khóc lóc, hoảng sợ nói, nàng cũng không muốn c·hết sớm a.
Đúng lúc này, khi Tô Tịch vừa nói xong thì có hai học sinh nam mang theo chồng giấy đi ngang qua.
"Hả? Hình như trong phòng phát thanh có ai đó đang nói chuyện!!!”
Một nam học sinh lên tiếng hỏi.
"Chắc là có người đang hẹn hò trong đó rồi!!!”
Một nam học sinh khác liền lên tiếng trả lời.
"Chờ đã! Hình như là tiếng của nữ thần Tô Tịch!"
Bỗng nhiên một nam học sinh nhận ra tiếng nói bên trong là của Tô Tịch sau đó nói ra rồi đem tai lại gần cửa nghe lén.
"Thật không! Tôi cũng muốn nghe!"
Một nam học sinh khác khi nghe được cũng chạy tới nghe lén.
"Đừng, đừng mà....!!!”
Bỗng nhiên, khi cả hai đem tai lại gần thì nghe được một tiếng như rên rỉ của Tô Tịch khiến cả hai nam sinh phải phá cửa đi vào ứng cứu.
"Tô Tịch, bạn không sao chứ?"
Một nam sinh lên tiếng hò hét xông vào ngay sau khi cánh cửa bị phá sập.
"Cầm thú! Mau dừng tay!"
Một nam học sinh khác đi cùng cũng tức giận lên tiếng.
"Hơ? Chỉ có mình cậu thôi hả, Tô Tịch?".
Nhưng khi cả hai lao vào trong phòng thì chỉ thấy một mình Tô Tịch, còn Kim Nhãn U Linh đang ở dạng ma nên cả hai không nhìn thấy vì thế cả hai tưởng rằng trong phòng chỉ có một mình Tô Tịch nên mới hỏi thăm nàng.
"Xin lỗi nhé, mình gọi điện thoại làm phiền các bạn rồi sao?"
Tô Tịch khi biết có người đến liền quay đầu, mỉm cười nhìn hai nam học sinh nói.
"Thì ra là gọi điện thoại sao. Chúng tôi hiểu nhầm thôi."
Khi nghe xong Tô Tịch giải thích cùng nụ cười của nangg khiến cho hai nam học sinh say mê một lúc, sau đó cả hai đáp trả lại được.
"Mình đi trước nhé!"
Tô Tịch nhìn cả hai người, rồi tạm biệt cả hai nam sinh rồi nhanh chóng lướt qua hai người rời đi.
"Hạnh phúc quá, nữ thần nói chuyện với tôi đó...".
Ngay sau khi Tô Tịch rời đi, một nam học sinh vẫn lâm vào mê mẩn chưa thoát ra được, miệng liên tục lẩm bẩm mấy câu kì lạ.
Mà một nam sinh khác nhìn về hướng Tô Tịch rời đi, sau đó suy nghĩ gì đó, rồi vuốt cằm nhìn nam học sinh bên cạnh nói:
"Bộ cậu không thấy có gì không đúng hả? Tuy rằng đang cười nhưng trong mắt của Tô Tịch dường như rất phiền não!!!”
"Nếu như lời lúc nãy những lời mà bọn mình nghe là đúng... Tô Tịch nhất định là bị người khác cưỡng ép!!!”
"Cái gì? Tô Tịch bị uy h·iếp sao? Chắc là do mấy chủ nợ đòi tiền sau khi gia đình của cô ấy phá sản rồi!".
Nam sinh bên cạnh bỗng nhiên thoát ra khỏi ảo tưởng, sau đó bình tĩnh suy đoán.