Chương 18: Tô Tịch Kim Nhãn Quậy Phá
[ Đúng lúc này Tô Tịch bỗng nhiên đi lên trên bởi vì nàng không tìm thấy ai ở trường cả nên đi lên tìm xem có ai không thì bắt gặp hai tên thanh niên này].
"Ma, ma...!!!”
Nam thanh niên tóc vàng bỗng nhiên nhìn thấy Tô Tịch thì hai mắt lồi ra, miệng há hốc sau đó nam thanh niên tóc vàng lại dụi dụi mắt lại vẫn thấy Tô Tịch nên hét toáng lên đầy sợ hãi.
"Ma gì chứ…!!!”
Nam thanh niên đeo kính nhìn nam thanh niên tóc vàng hỏi.
"Cho hỏi... sao sợi dây chuyền ngọc bích đó lại nằm trong tay hai người vậy?"
Đúng lúc này, từ đằng sau nam thanh niên đeo kính, Tô Tịch lên tiếng hỏi.
"Có ma! Cứu mạng với! Mở cửa! Mau mở cửa! Để chúng tôi đi đi! Ai khóa cửa sân thượng rồi!!!”
Hai người thanh niên khi thấy Tô Tịch lên tiếng thì càng trở nên sợ hãi, cuống cuồng lên, nước mắt chảy ròng ròng, định chạy trốn nhưng sân thượng đã bị khóa không đi được.
Bỗng nhiên, nam thanh niên tóc vàng lăn ra té xỉu mà nam thanh niên đeo kính thì lại càng trở nên hoảng sợ, hắn túm cổ áo nam thanh niên tóc vàng mắng:
"Sao tự nhiên xỉu rồi hả! Đúng là vô dụng mà!!!”
"Sao mọi người lại sợ tôi đến như vậy chứ?"
Tô Tịch từ nãy đến giờ không làm gì mà nhìn hai thanh niên đến khi một người ngất đi thì mới lại lên tiếng hỏi thăm.
"Cô, cô đã rơi từ trên lầu xuống c·hết rồi mà! Tôi thật sự không cố ý hai cô đâu! Cầu xin cô tha cho tui đi mà! Hu hu....!!!”
Nam thanh niên đeo kính nghe Tô Tịch hỏi thì lại càng thêm sợ hãi bởi lúc này chỉ có một mình hắn ở đây nên hắn quỳ xuống khóc lóc cầu xin và khai ra tất cả.
"Tôi... đ·ã c·hết rồi sao?"
Tô Tịch khi biết tin mình đ·ã c·hết liền vô cùng sợ hãi đến sững sờ cả người.
"Không sai... cô đ·ã c·hết rồi! Là tôi đã cú cô, cô quên rồi sao! Vậy tôi sẽ nhắc nhở cho cô nhớ!!!”
Đúng lúc này, tiếng nói đêm qua tại bệnh viện lại vang lên trong đầu của Tô Tịch.
"Đau đầu quá! Là ai đang nói vậy?"
Tô Tịch khi nghe thấy tiếng nói liền ôm đầu la hét bởi vì tiếng nói khiến đầu nàng đau như búa bổ.
[Thời gian quay ngược trở lại trước khi Tô Tịch nhảy lầu khoảng 5 phút].
"Tối, tối quá...Vào rồi mới biết chỗ này là căn nhà đã bị bỏ hoang. Mình luôn cảm thấy sẽ cố thứ gì đó bất ngờ xuất hiện..."
Lúc này Tô Tịch đã vào căn nhà và bước lên cầu thanh để đi lên tầng trên, Tô Tịch nhìn căn nhà cũ kĩ mà trong lòng đầy sợ hãi bình luận căn nhà do nó quá cũ rồi.
"Cạch.... Cạch.... Cạch.....!!!”
Đúng lúc này một số tiếng động kì lạ vang lên khiến Tô Tịch giật nảy mình.
"Xin lỗi, tôi không nên vào đây! Tôi nghèo lắm. Không có tiền đâu! Tôi sẽ đi ngay! Xin đừng bán tôi ra nước ngoài!!!”
Tô Tịch khi nghe thấy tiếng động thì sợ hãi la hét.
"Meo!". Bỗng nhiên một tiếng mèo kêu vang lên, từ bóng tối đi ra một con mèo đen, nó chính là thủ phạm gây ra tiếng động lúc nãy.
Tô Tịch cũng nhận ra tiếng động kì lạ là do con mèo đen gây ra nên cũng hết sợ hãi sau đó ngồi xuống xoa đầu con mèo đen nói:
"Đừng đột ngột nhảy ra ngoài dọa người như vậy chứ. Mày ở đây có một mình sao? Cha mẹ của mày đâu?"
"Meo…!!!”
Mèo đen chỉ kêu lên một tiếng rồi bỏ qua Tô Tịch chạy về một phương hướng.
"Nè, mày đi đâu vậy? Mèo con, mày ở đâu?"
Tô Tịch thấy mèo đen chạy đi liền hỏi nó rồi đuổi theo.
"Meo…!!!”
Đúng lúc này, một tiếng mèo kêu lại vang lên từ một căn phòng.
"Sao mày lại chạy đến đây chứ hả?"
Tô Tịch nghe thấy tiếng mèo kêu tại căn phòng nên mới mở ra sau đó đi vào tóm lấy con mèo đen rồi nói.
"Đây là... Hình như đã thấy thứ không nên thấy rồi!!!”
Nhưng ngay sau đó nàng lại phát hiện căn phòng có ánh sáng nên quay đầu sang nhìn thì thấy một cái quan tài nằm ở giữa phòng, xung quanh có một trận đồ bằng máu và một số cây nến còn đang đốt.
Đúng lúc này, khi Tô Tịch đang còn sợ hãi định ôm con mèo đen rời đi thì từ nóc quan tài sáng lên ngọn lửa màu xanh lam.
Ngay khi ngọn lửa sáng lên thì bên trong ngọn lửa bỗng nhiên xuất hiện một nam tử tóc đen với một đôi kim nhãn, khi xuất hiện nam tử nhìn Tô Tịch nói:
"Nằm một mình ở đây thật cô đơn quá. Nếu cô đã đến rồi....Vậy thì vào quan tài nằm cùng tôi nhé..!!!”
"Có ma!!! Choang....!!!"
Tô Tịch nhìn thấy cảnh tượng như thế làm sao có thể bình tĩnh được chứ, nàng khóc thét lên sau đó định chạy trốn nhưng dẵm phải một vật gì đó nên vấp ngã ra khỏi cửa sổ.
"Mình, sẽ c·hết sao?"
Tô Tịch nhìn thấy cảnh mình bị rơi khỏi tầng hai căn nhà rồi lẩm bẩm.
《 Trở lại hiện thực》.
Lúc này, Tô Tịch mới nhận ra được tất cả những hình ảnh lúc nãy mà nàng nhìn thấy giống như chỉ là một giấc mơ mà bây giờ đã quay trở lại bình thường.
"Tôi không cố ý hại cô c·hết đâu, chỉ muốn dọa cô một chút thôi! Tôi vốn không nghĩ cô té từ trên lầu xuống! Van xin cô bỏ qua cho tôi!!!”
Trong khi Tô Tịch đang suy nghĩ thì nam thanh niên đeo kính đã quá sợ hãi đến nỗi phải quỳ xuống, khóc lóc cầu xin tha thứ.
Đúng lúc này, một tiếng nói rất quen thuộc lại vang lên trong tai của Tô Tịch khiến cô bị sợ hãi đến đơ cả người.
Ngay sau đó từ phía sau lưng của Tô Tịch hiện lên một nam thanh niên với đôi mắt kim nhãn.Khi xuất hiện nam thanh niên đó sờ lấy sợi tóc của Tô Tịch rồi nói:
"Nhớ ra rồi chứ, cô đã sớm c·hết rồi, đầu còn bị vỡ ra đầy đất nữa kia. Bây giờ chỉ có cô mới nghe được và thấy được tôi thôi. Là tôi kéo cô từ cầu nại hà về đó!!!”
"Mạng của cô từ giờ sẽ thuộc về tôi. Nếu cô dám không nghe theo lời tôi. Tôi sẽ ăn sạch sẽ linh hồn của cô, đã hiểu chưa hả?"
"Lẽ nào... Tô Tịch thật sự không c·hết?"
Trong khi Kim Nhãn U Linh đang nói chuyện với Tô Tịch thì nam thanh niên đeo kính đã đỡ bớt sợ hơn do thấy Tô Tịch không nói gì nên anh chàng này suy nghĩ kĩ rồi đỉnh ngẩng đầu lên nhìn xem.
"Hơ?"
Đúng lúc này, Tô Tịch bỗng nhiên hai mắt trắng ngược lên sau đó ngã xuống, còn Kim Nhãn U Linh nhìn thấy chỉ kịp kêu lên một tiếng rồi nhanh tay nắm lấy nàng.
"Ma aaaaaa....!!!!”
Do Tô Tịch khi ngã xuống hai mắt trắng lật ngược, tóc tai lại bù xù, miệng há ra, hơn nữa còn bị Kim Nhãn U Linh tóm lơ lửng giữa không trung nên khi nam thanh niên đeo kính ngẩng đầu lên nhìn liền vô cùng sợ hãi đến suýt ngất đi.
"Mình nói nãy giờ sao cô ấy không sợ! Thì ra cô ta bị té xỉu!!!”
Trong khi nam thanh niên đeo kính đang sợ hãi thì Kim Nhãn U Linh lại nắm lấy Tô Tịch lơ lửng trên không phàn nàn, bình luận.
Còn nam thanh niên đeo kính thì đã sợ hãi đến c·hết kh·iếp, đằng sau là tường không thể lùi mà Tô Tịch ở ngay trước mặt nên anh chàng này chỉ có thể khóc lóc, cầu xin, hứa hẹn đủ các loại thứ:
"Đừng ăn tôi! Sau này tôi nhất định sẽ làm lại cuộc đời! Không ăn chơi, không lừa người khác nữa! Không cúp tiết, sẽ làm bài tập đứng hạn!!!”
"Như thế cũng tốt, đỡ làm phiền cho Bổn đại gia ta!!!”
Đúng lúc này, khi nhìn thấy Tô Tich đã ngất đi, Kim Nhãn U Linh dường như nghĩ ra gì đó liền mỉm cười lẩm bẩm sau đó nhập vào trong người của Tô Tịch.
Ngay sau khi Kim Nhãn U Linh nhập vào trong người của Tô Tịch thì bỗng nhiên Tô Tịch chân lại chạm xuống đất, hai mắt mở ra một đôi Kim Nhãn cùng một tiếng lẩm bẩm rồi cười lạnh:
"Cảm giác có da thịt thật là tốt. Tuy rằng chỉ là một thân thể mỏng manh như tờ giấy! He he! He he he....!!!”
"Cô... cô rốt cuộc là người hay là ma?"
Nam thanh niên đeo kính lúc này đang ôm tường sợ hãi, khóc lóc liền nhìn thấy Tô Tịch như thế liền há miệng hỏi.
"Đồ ngu! Bổn đại gia tất nhiên là ma rồi!!!”
Khi Tô Tịch Kim Nhãn dẵm lên cửa sổ định rời đi thì nghe thấy nam thanh niên đeo kính hỏi thế, liền quay mặt nhìn anh chàng nói rồi ngay sau đó liền biến mất.
"Nhát gan đúng là không thể bị dọa rồi... Ông nội ở trên trời ơi, mau đem con mang theo đi!!!”
Mà ngay sau khi nghe được đáp án, lại nhìn thấy Tô Tịch Kim Nhãn biến mất không có lí do.
Nam thanh niên đeo kính lần này sợ hãi càng lên tới tột đỉnh, anh chàng chỉ lẩm bẩm vài câu rồi lập tức bị ngất đi.
[Thời gian nháy mắt trôi qua, chẳng mấy chốc đã là buổi tối].
Ở một nơi khá xa, Tô Tịch Kim Nhãn lúc này đứng ở trên trời cao nhìn xuống thành phố đầy xa hoa và đẹp đẽ liền lẩm bẩm:
"Bị nhốt trong căn nhà đó, mình không biết thời gian ở ngoài đã trôi qua bao lâu. Xem ra sau khi mình c·hết, thế giới này đã thay đổi rất nhiều!!!”
"Trong không khí cũng không còn mùi máu nồng nặc nữa. Hơn nữa khó khăn lắm mới được tự do, có một chuyện mình phải đi làm thôi!!!”
Khi gặp phải hai người hôm qua tại bệnh viện, Kim Nhãn thấy được trong mắt bọn họ dường như biết rất rõ hắn mà hắn lại không biết gì về bọn họ nên phải đi tìm.
[Một lúc sau - Trong một quán ăn].
"Phù - Làm u linh tuy không cảm thấy đói nhưng vẫn muốn ăn no một bữa đã.Thật thoải mái!!!”
Lúc này Tô Tịch Kim Nhãn đem một cốc trà cầm lên uống mà cảm thán, còn bên xung quanh nàng là các chồng bát đĩa trống không.
Khi nãy, Tô Tịch Kim Nhãn theo dấu vết của hai người hôm qua để lại mà tìm tới nơi này nên nàng mới đi vào.
Nhưng khi đi vào nàng lại bị thức ăn trong cửa hàng hấp dẫn nên mới lao vào ăn mà quên mất đi việc tìm kiếm hai người kia.
"Nè, rõ ràng là một cô gái xinh đẹp, hoa nhường nguyệt thẹn thế kia. Vậy mà sức ăn khủng bố quá. Chẳng hợp với hình tượng của cô ấy chút nào!!!”
Mọi người trong quán ăn hai mắt đều nhìn Tô Tịch Kim Nhãn mà có suy nghĩ này.
"Khó có được cơ hội thế này. Trước khi con bé tỉnh lại, kêu thêm vài món nữa vậy!!!”
Tô Tịch Kim Nhãn không thèm để ý đến ánh mắt của mọi người mà lại liếm liếm môi sau đó cầm lấy Menu định chọn tiếp món ăn.
Đúng lúc này, bỗng nhiên có hai thanh niên đi đến gần bàn ăn của Tô Tịch Kim Nhãn nói:
"Mỹ nữ à, ngồi ăn một mình như vậy chán lắm phải không? Không ai ăn với em sao? Có muốn ăn chung với bọn anh không? Bọn anh mời!!!”
"Được thôi...!!!”
Tô Tịch Kim Nhãn nhìn hai người sau đó mỉm cười nói.
Hai thanh niên khi nhìn thấy Tô Tịch Kim Nhãn dễ dàng đồng ý như vậy thì trong lòng liền vô cùng vui mừng:
"Ha ha! Đúng là một đứa đại tiểu thư ngu ngốc.Không ngờ nó lại dễ mắc lừa như vậy!!!”
"Tiêu rồi! Cô gái dễ thương đó sắp bị đám lưu mạnh dẫn đi rồi! Đó là đám lưu mạnh nổi tiếng hung dữ, ai mà dám động đến bọn chúng chứ...!!”
Mọi người ở trong quán ăn nhìn thấy cảnh này thì trong lòng vô cùng lo lắng cho Tô Tịch Kim Nhãn nhưng cũng không có ai dám đứng lên ngăn cản.