Chương 15: Tô Tịch Sắp Chết
[ Vài phút sau▪ Trên một bàn nước].
Lúc này, trên bàn nước khi trà đã pha ngấm đầy đủ, lão già tên Lâm cầm lấy uống một ngụm sau đó nhìn Tô Tịch thở dài nói:
"Đại Tiểu Thư!!! Thật không nghờ lại thành ra như ngày hôm nay, lão gia và phu nhân m·ất t·ích, bỏ lại một mình cô gánh chịu tất cả…!!!”
"Bác Lâm!!! Bây giờ con không phải đại tiểu thư gì cả!!! Thật ra cuộc sống bây giờ cũng không tệ lắm…!!!”
"Dựa vào chính bản thân mình, con cảm thấy vẫn sống rất tốt!!! Cái thứ con đánh mất chỉ là thứ không thuộc về con thôi…!!!"
Tô Tịch khoát khoát tay, lúng túng mỉm cười giải thích với lão già tên Lâm.
"Đại tiểu thư!!! Cô thật kiên cường!!! Nhìn cô như vậy tôi cũng an tâm giao cho cô những thứ này…!!!”
Lão già tên Lâm nghe Tô Tịch nói thế liền chảy vài giọt nước mắt sau đó lão giả lấy một chiếc khăn lau đi nước mắt, rồi mới lấy ra một chiếc vali đặt trên bàn nói.
"Là ba con để lại cho con sao…!!!”
Tô Tịch thấy lão già nói xong liền đặt một chiếc vali lên thì vẫn giữ mỉm cười nhưng lại vô cùng hiếu kì nên liền hỏi mà lão già tên Lâm không hề giải thích mà chỉ mở va li ra.
“Ào….!!!!”
Từ bên trong vali bỗng nhiên tuôn ra các loại giấy tờ khác nhau, chúng nhiều đến nỗi đem Tô Tịch c·hôn v·ùi ở bên trong khiến nàng có chút sợ hãi.
"Không!!! Đây là những món nợ sau khi tập đoàn phá sản để lại!!! Sau khi tập đoàn tuyên bố phá sản thì những món nợ từ khắp nơi trên thế giới bay đến như tuyết…!!!”
"Là người thừa kế duy nhất của tập đoàn nên cũng thể chỉ có thể do tiểu thư chịu trách nhiệm trả mà thôi mà lão già này cũng chỉ có trách nhiệm mang chúng đến…!!!”
Lão già tên Lâm tay cầm một cái khăn lau đi hai hàng nước mắt đang tuôn ra như suối, khóc lóc giải thích với Tô Tịch.
Mà Tô Tịch khi vừa chui ra từ đám giấy tờ nghe được lời lão già tên Lâm nói thì mặt liền trắng lại nhưng chỉ vài giây sau lại biến lại bình thường.
"Bác Lâm!!! Con đi toilet một lúc…!!!”
Tô Tịch lại mỉm cười sau đó nhìn lão già họ lâm xin phép.
"Được…!!! Đại tiểu thư cứ tự nhiên…!!!”
Lão già tên Lâm cũng gật đầu với Tô Tịch sau đó nói.
.
"Làm sao đây!!! Làm sao đây!!! Sắp c·hết rồi!!! Sắp c·hết rồi!!! Nhiều tiền như vậy dù mình có bán cả Châu Phi cũng không đủ…!!!”
Lúc này trong nhà vệ sinh, Tô Tịch đã không bình tĩnh giống như ở ngoài, bây giờ nàng trông vô cùng hốt hoảng, sợ hãi như gặp ma, thậm chí nàng còn lăn lộn trong toilet luôn mất rồi.
Trong mắt của người ngoài nàng luôn suy trì hình tượng của một nữ thần dịu dàng, tự tin và trí tuệ nhưng nàng thực chất chỉ là một cô nhóc nhát gan, bi quan và yếu đuối.
Nhưng chỉ cần có ai khác đang đến gần nàng ngay lập tức trở lại hình tượng hoàn hoàn mĩ, hơn nữa còn như tỏa ra mị lực thu hút mọi nam nhân đến gần.
"A!!! Đại Tiểu Thư, cô không sao chứ…!!!”
Cánh cửa toilet bỗng nhiên mở ra, chủ tiệm đi vào nhìn thấy Tô Tịch liền hỏi.
"Con không sao, hiện tại Bác Lâm đang chờ phải không!!! Con ra ngay đây…!!!"
Tô Tịch khi quay đầu lại liền mỉm cười nói với chủ tiệm.
"Dễ, dễ thương quá!!! Mình muốn cô bé làm con dâu của mình quá, muốn cô bé gọi mình là mẹ chồng…!!!”
Trong lòng chủ tiệm bỗng nhiên nổi lên suy nghĩ này.
Đúng lúc này, khi định đi ra ngoài thì trong đầu Tô Tịch bỗng vang lên một âm thanh:
[ Keng! Tô Tịch Tiểu Thư! Chúc mừng ngài đã trở thành người đầu tiên gia nhập Siêu Thoát Group Chat]
"Siêu Thoát Group Chat!!! Đây là thứ gì vậy!!! Sao tự nhiên trong toilet lại vang lên âm thanh kì lạ như vậy!!! Chẳng lẽ là ... có ma…!!!”
Tô Tịch sau khi nghe được âm thanh gia nhập Siêu Thoát Group Chat thì vô cùng hiếu kì, bởi vì tiếng nói phát ra giống như tại trong đầu nàng vang lên.
Tô Tịch không tin tiếng nói lại có thể phát ra từ đầu mình nên nghĩ chắc ai đó đang ở trong toilet nói đùa với nàng nhưng khi Tô Tịch nhìn xung quanh Toilet lại không có một ai bên trong.
Nghĩ rằng có ma đang gọi mình, Tô Tịch mặt đầy sợ hãi chạy đi khỏi toilet mà khi nàng vừa rời đi không lâu thì từ một bên cánh cửa có hai bóng đen hiện ra: một nam tử và một cô bé. Cả hai người chính là Lý Thiên Minh và Tiểu Côn Côn
"Chủ nhân!!! Ngài hình như vừa mới mời Tô Tịch tỷ tỷ gia nhập vào bên trong Siêu Thoát Group Chat nhưng tại sao tỷ ấy lại sợ hãi như vậy? Vui mừng quá à…!!!”
Tiểu Côn Côn nhìn Tô Tịch rời đi liền vô cùng hiếu kì, quay sang nhìn Lý Thiên Minh sau đó mở miệng hỏi hắn.
"Không có chuyện gì!!! Cô gái kia hình như chỉ là bận việc gì đó nên không để ý đến lời nói gia nhập thôi!!! Lúc nữa nàng bình tĩnh lại sẽ nhận ra nó ngay thôi…!!!”
Lý Thiên Minh thì đứng bên cạnh giải thích nói nhưng hai tay vẫn xoa xoa đầu chỗ b·ị đ·au mà Tiểu Côn Côn đánh lúc nãy bây giờ chưa hết đau.
Phải biết yêu thú có thân thể còn cứng hơn tu sĩ, mà Tiểu Côn Côn cảnh giới lại cao hơn hắn một hai đại cảnh giới vì thế nên nó đánh hắn ngất đi đến vừa nãy hắn mới tỉnh lại.
Mà khi hắn tỉnh lại vừa hay nhìn thấy Tô Tịch đi vào toilet nên đem lời mời gia nhập Siêu Thoát Group Chat cho nàng.
Nhưng để Lý Thiên Minh không ngờ tới chính là Tô Tịch lại hiểu nhầm tiếng nói, thông báo của Siêu Thoát Group Chat hệ thống là tiếng ma gọi nàng nên chạy tóe khói mà không để ý đến lời nói là gia nhập Siêu Thoát Group Chat.
"Thì ra là thế!!! Vậy chúng ta có đi ăn thêm gì nữa không chủ nhân!!! Côn Côn lúc nãy hoàn toàn vẫn chưa ăn no a…!!!”
Tiểu Côn Côn nghe hắn giải thích xong liền gật đầu, sau đó quay đầu sang nhìn Lý Thiên Minh lại mở miệng đòi ăn.
"Không có vấn đề!! Ăn uống ta bao hết!!! Côn Côn có thể ăn uống thả cửa nhưng trước tiên để ta xử lí vụ ngươi tự nhiên lại đem ta đánh ngất trước đã!!!”
Lý Thiên Minh vẫn giữ vẻ mặt mỉm cười nói với Tiểu Côn Côn sau đó từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một viên đan dược màu đen ra định nhét vào miệng nó để trừng phạt.
"Tam Canh Cười Đan…!!!”
Tiểu Côn Côn khi nhìn thấy viên đan dược thì cái miệng há hốc kêu lên, sau đó vô cùng sợ hãi như lâm đại nạn, liên tiếp vừa lùi về phía sau, vừa lấy hai tay bịp chặt cái miệng nhỏ nhắn.
Tam Canh Cười Đan: Là đan dược do Lý Thiên Minh tự mình chế tạo ra trong 10 năm sống tại Không Gian Thông Đạo, nó hoàn toàn là không có phẩm cấp nhưng nếu ăn vào thì việc vui lớn lắm đấy.
Tiểu Côn Côn từng ăn nhầm nó mà cười liên tiếp suốt ba canh giờ, thậm chí nó cười nhiều đến nỗi, cái mồm yêu thú của nó cũng bị sái ra, không khép vào được, có thể coi đây là hắc lịch sử của nó.
Chính vì thế mà Tam Canh Cười Đan chính là ác mộng của Tiểu Côn Côn nên khi Lý Thiên Minh mới lấy viên đan dược này ra để t·rừng t·rị nó thò Tiểu Côn Côn lập tức hoảng sợ đến cực điểm.
"Đoán đúng… nên sẽ có thưởng!!!”
Lý Thiên Minh vẫn giữ khuôn mặt hiền lành nhìn Tiểu Côn Côn cười nói nhưng sau lưng hắn đã hiển hoá ra khuôn mặt của ác quỷ mà sau đó bàn tay cầm viên đan dược định đưa vào miệng Tiểu Côn Côn nhưng lại xảy ra dị biến.
"Không Gian Na Di Thuật…!!!”
Chỉ thấy Tiểu Côn Côn bấm ra một thủ ấn sau đó không gian rung động một tiếng rồi tạo ra một cái hố đen mà thân hình nó cũng biến mất chỉ để lại một câu nói:
"Chủ nhân!!! Côn Côn thà c·hết cũng không ăn nó!!!”
"Tiểu Côn Côn!!! Không Gian là nghề tủ của ta mà ngươi lại dám dùng nó thì chẳng khác gì múa rìu qua mắt thợ!!! Để ta xem xem ngươi chạy được bao xa!!!”
Lý Thiên Minh nghe thấy câu nói để lại của Tiểu Côn Côn liền lẩm bẩm sau đó hắn nhìn về một phía không gian vừa tạo ra cái hố đen rồi xé xuống một phát.
“Roẹt…!!!”
Ngay khi Lý Thiên Minh xé xuống khoảng không gian thì thấy được đầu bên kia không gian là Tiểu Côn Côn thì chỉ mỉm cười sau đó bước vào đuổi theo nó.
Khi Lý Thiên Minh vừa bước vào trong thì chỗ không gian bị xé rách cũng đóng lại như chưa từng có gì xảy ra mà toilet bên trong cũng im ắng lại như không có người ở bên trong.
《Trong khi đó tại cửa hàng》.
Lúc này, Tô Tịch cũng đã bỏ đi sợ hãi, trở lại với hình tượng hoàn mĩ không tì vết của mình sau đó đi về phía lão già tên Lâm.
"Đại Tiểu Thư!!! Cô không sao chứ!!!”
Ông lão tên Lâm khi nhìn thấy Tô Tịch đi ra liền mở miệng hỏi han nàng.
"Không có vấn đề gì đâu!!! Bác cứ yên tâm đi, bác Lâm…!!!”
Tô Tịch xua xua tay, cười giải thích với lão già tên Lâm.
"Vừa nãy suýt quên mất!!! Còn có một thứ phải giao lại cho cô…!!!”
Lão già tên Lâm mỉm cười nhìn nàng sau đó lão già bỗng nhiên nhớ tới thứ gì đó sau đó mở ra túi đồ của mình lục lọi tìm kiếm.
Sau vài phút, lão già tên Lâm từ trong túi đồ lấy ra một sợi dây chuyền ngọc bích sau đó đưa cho Tô Tịch rồi giải thích:
"Đây là vật mà trước khi ông nội cô đã q·ua đ·ời để lại!!! Ông ấy dặn tôi, khi nào cô gặp khó khăn thì hãy giao lại cho cô!!! Ông ấy nói, vật này có thể bảo vệ cô phù hộ cho cô vạn sự bình an…!!!”
Tô Tịch nhận lấy dây chuyền ngọc bích từ tay ông lão tên Lâm sau đó mơ mơ màng mang nhớ về khóa khứ rồi chỉ bật lên được hai chữ:
"Ông Nội…!!!"
Thời gian lại thấm thoát trôi qua, chẳng mấy chốc đã đến buổi chiều, Tô Tịch cũng gấp rút cất và thay đổi trang phục để về nhà dù sao đã hết giờ làm của nàng.
"Lẽ nào ông nội đã dự đoán được sẽ có ngày hôm nay? Nhìn viên ngọc bích này thế nào cũng chẳng giống vật hộ thân!!! Có thể nào là bảo vật có thể bán đi trả nợ không!!!”
Trên đường trở về nhà, Tô Tịch lấy ra sợi dây chuyền ngọc bích mà lão già tên Lâm đưa cho sau đó vừa đi vừa suy nghĩ.
"Ngọc bích hình thù thế này căn bản là bán không được rồi!!!”
Bỗng nhiên Tô Tịch nhìn thấy trên sợi dây chuyền ngọc bích có hình đầu con mèo thì liền bỏ đi suy nghĩ bán nó.