Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Tu Tiên Sáu Ngàn Năm Hệ Thống Mới Chịu Xuất Hiện

Chương 4: Thiên hạ khiếp sợ




Chương 4: Thiên hạ khiếp sợ

Chương 4: Thiên hạ kh·iếp sợ

Thiên Nguyên Đại Lục

Tin tức hoang cổ đạo thống mang theo đại thánh binh La Sát Phiên, muốn thừa dịp thánh nhân lúc tuổi già mà mạnh mẽ trả thù khiến mọi người đều vô cùng xôn xao chú ý đến.

Nhưng càng chấn động tâm thần người ta đó là từ phía Đông Hoang có một tin tức kinh người truyền đến, tất cả các đạo thống cùng hoàng triều cổ xưa sau khi nghe xong thì đều là khẽ biến sắc mặt, vội vàng vận chuyển tất cả mọi thế lực tình báo của mình đi điều tra việc này.

Trung Châu, Đại Càn Hoàng Triều.

" Tra, mau phái tất cả thám tử của chúng ta đến Đông Hoang, nhất định phải tìm hiểu rõ đã xảy ra chuyện gì". Đại Càn Hoàng Chủ ngồi trên long ỷ khẽ nhíu mày ra lệnh, một vị cổ thánh ẩn cư 3000 năm nay đã thoát thai hoán cốt trở lại đỉnh cao thời trẻ thật là một đại sự có thể ảnh hưởng thế cục của toàn tu tiên giới, thân là đỉnh cấp thế lực sẽ không khỏi bị ảnh hưởng đến.

Những thế lực trước kia từng lợi dụng lúc người khó khăn mà thêm dầu vào lửa thì càng là toát cả mồ hôi, vài cái nhân vật trưởng lão tu vi luyện hư kỳ vốn là nói hăng say nhất sau khi nghe tin thì liền cả người co quắp sợ đến hôn mê b·ất t·ỉnh.

Truyền ngôn Thánh Nhân không thể nhục, trong cái thời đại mạt pháp này, Vương Giả liền đã xem như phượng mao lân giác tồn tại. Nói đến Thánh nhân? Vậy thì liền xem như lục hết Thiên Nguyên cũng không ra mấy người. Sự mạnh mẽ của họ cũng là có thể nghĩ mà biết.

"Một sợi tóc của Thánh nhân có thể trảm sát thiên quân vạn mã, một giọt máu bắn ra ngoài liền trực tiếp tế sống một vị cao thủ đại thừa kỳ".

Khắp Trung Châu, Bắc Minh, Nam Lĩnh, Tây Mạc cũng đều là không khí khẩn trương, từng cái mệnh lệnh được xuất ra từ các nhân vật đỉnh cấp.

Lúc này Đại La Thiên Tông là một mảnh không khí vui tươi, hân hoan chúc mừng nhau sống sót qua t·ai n·ạn.



" Lão tổ vô địch"

" Lão tổ uy vũ"

Từng cái đệ tử kích động reo hò.

" Thanh Hạm sư tỷ, ta thật vẫn còn không thể tin tất cả những chuyện xảy ra ngày hôm nay đâu". Đứng ở một chỗ trên diễn võ đài tiểu cô nương thân mang phục sức Đại La Thiên Tông khẽ nắm lấy tay nữ tử bên cạnh rung động nói.

" Ừm, ta là thân truyền đệ tử nhưng cũng chỉ nghe tin đồn có một vị lão tổ tu vi thánh nhân bế quan sâu trong tông môn, vốn nghĩ đó chỉ là thủ đoạn để các thế lực khác kiêng kị". Nữ tử sau khi nghe như thế thì liền đưa lên tay ngọc khẽ vén tóc mai nói ra. " Thật không ngờ lại thật sự có như thể tuyệt đỉnh lão tổ, mạnh mẽ đánh lui cả La Sát Giáo".

Nữ tử này tên Triệu Thanh Hạm, là một trong những vị đệ tử thân truyền của tông môn. Người cũng như tên, từng cử chỉ hành động đều hiện ra dáng vẻ thanh tao như hoa sen.

Mới vừa đây thôi nàng đã chứng kiến một màn để cả cuộc đời này nàng cũng khó mà quên. Một thân ảnh già nua đầu tóc bạc trắng tự trấn áp mình dưới sát trận tuyệt thế, thủ đoạn thông thiên kết ra thân thể mới, dùng sức mạnh một người đánh lui cường địch.

Dù đó là lão tổ sư của nàng nhưng mỗi khi nhớ về cái thân ảnh áo trắng xuất trần, tóc đen tung bay đứng ở trên hư không che chở tất cả mọi người thì nàng lại khẽ đỏ mặt, ánh mắt lại có từng tia dị sắc.

Mặc Câu Trần là kẻ gây ra tất cả những hỗn loạn ngoài kia nhưng hắn cũng không biết, cho dù biết thì hắn cũng sẽ chỉ nói một câu:" Cái gì gọi là khoe ngưu bức, đây chính là khoe ngưu bức".

Lúc này đây hắn đang chăm chú nhìn lên bảng giao diện của hệ thống.

" Gói quà chúc mừng kí chủ đã thành công xử lí tai hoạ của tông môn"



" Diệt sát một tên luyện hư kỳ thưởng 30 kim tệ, diệt sát một tên đại thừa kỳ thưởng 90 kim tệ, cả hai mục được cộng 50 exp".

" Hệ thống, cho ta mở gói quà ". Mặc Câu Trần kích động nói.

Từ khi sống ra đệ nhị thế thì tâm tính của hắn giống như cũng đã quay trở về thời điểm này vây. Thiếu đi vẻ trầm ổn cùng t·ang t·hương, nhiều thêm mấy phần nhiệt huyết của tuổi trẻ.

" Mở ra gói quà chúc mừng". Âm thanh hệ thống vang lên cùng với một luồng sáng phát ra. " Mở ra được Vĩnh hằng lam kim tháp, thánh nhân linh bảo".

Trước mặt Mặc Câu Trần xuất hiện một toà tiểu tháp cao bằng nửa người hắn, nó có chín tầng, do Vĩnh Hằng Lam Kim luyện chế mà thành, là tài liệu thuộc về Đại đế, lúc này treo ở giữa hư không, màu xanh lam đẹp mắt trong suốt rực rỡ vô cùng chói mắt, khí tượng bàng bạc trấn áp nơi này như là đại biếu chín tầng trời. Quả thật khiến tâm thần người ta rung động.

Hơn nữa, mỗi một tầng không ngờ lại có từng dải huyền hoàng chi khí buông xuống, như là từng tầng thác nước bao la hùng vĩ từ trên chín cái tầng trời phân biệt trút xuống nhân gian thần thánh vô cùng.

"Khốn kiếp"

Mặc Câu Trần vô ý thức chửi bậy một câu, hắn trước kia tân tân khổ khổ chạy khắp nơi tìm kiếm tài liệu, từng chui xuống không biết bao nhiêu cái mộ phần đào móc bảo vật mới gom được một chút.

Nay chớp mắt một cái đã có tuyệt thế linh bảo đúc từ tiên liệu lù kù trước mắt, điều này như đang đạp vào tất cả nỗ lực trước kia của hắn vậy.

" Câu hệ thống, ngươi tại sao lại phải qua sáu ngàn năm mới xuất hiện đâu".

Hắn hồi tưởng lại quá khứ rồi khẽ lau nước mắt, rồi sau đó liền cười ngây ngô đưa tay ra sờ nắn thần tháp.



" Mời kí chủ đặt tên cho linh bảo" . Âm thanh hệ thống vang lên nhắc nhở lấy hắn.

" Ồ". Mặc Câu Trần vội bình tĩnh lại. " Toà tháp này đúc từ tiên liệu Vĩnh Hằng Lam Kim, lại như thế đẹp mắt vậy liền đặt tên là Câu Trần Tháp đi".

Hệ thống:"???"

Trên đại điện, tất cả cao tầng Đại La Thiên Tông đều tập trung tại đây, không khí cực kì thoải mái. Ai cũng là một nụ cười treo trên mặt.

Chỉ duy nhất đám người đại trưởng lão là thần tình khổ sáp, cúi đầu không dám ngẩng lên nhìn người.

" Đại trưởng lão, đám người các ngươi tại sao lại là một bộ dáng buồn bực như bán tông môn không thành đâu". Chưởng môn Lý Mạn Thanh khẽ híp mắt nhìn xuống phía dưới cười nói.

Trong đại điện tất cả mọi người đều đồng loạt nhìn về hướng này, đại trưởng lão vẻ mặt vô cùng khó coi.

" Tên khốn này cũng thật biết hại người đâu"

Hắn trong lòng thầm nghĩ rồi cũng cố rặn ra một nụ cười chắp tay nói:" Ha ha ta nào có buồn bực cơ chứ, lão tổ một thân thần công khiến thiên địa biến sắc quần hùng kh·iếp sợ, người vừa ra tay thì đã hoá nguy cơ thành bình an đồng thời để tông ta vang danh thiên hạ, quả thật thế như thần nhân".

Nhị trưởng lão đứng bên kia nghe thấy hắn như thế không biết xấu hổ bộ dáng thì nội tâm điên cuồng phỉ nhổ. Là ai khi lão tổ hấp hối liền muốn đem tông môn rộng mở cho địch tiến vào?

" Đại trưởng lão nói rất hay, cũng may là lão tổ cứu nguy thành an nếu không tông môn đã bị người nào đó bán đi đến cái ghế cũng không còn". Hắn cười nhẹ một tiếng âm dương quái khí nói ra một câu.

" Hừ, ta lúc đó cũng chỉ là đưa ra một cái chủ kiến tham khảo, cũng không phải thật là ý như vậy". Đại trưởng lão hừ nhẹ một tiếng phản bác lại.

"Ồ vậy sao". Đúng lúc này một âm thanh từ cửa đại điện vang lên.

Một bóng người cao ráo đứng ở đó, mái tóc đen buộc gọn phía sau, một vài sợi tóc xoã xuống gương mặt tuấn tú vô cùng kia, thân ảnh này không cao lớn hùng vĩ mà lộ ra một chút lười biếng cảm giác.