Chương 2: Câu Trần Thánh Nhân
Chương 2: Câu Trần Thánh Nhân
Trên bầu trời Đại La Thiên Tông
Trong đám mây âm u bóng người chìm trong khói đen kia cao giọng cất tiếng, từng luồng sóng âm thanh toả ra từ phía hắn lan xuống phía dưới khiến hộ tông đại trận cái này màn sáng liền xuất hiện tầng tầng gợn sóng, nhộn nhạo như muốn tan vỡ.
Bên trong đại trận, từng toà kiến trúc ầm ầm phát ra tiếng nứt vỡ kẽo kẹt, đám đệ tử cùng trưởng lão tại diễn võ trường đều là khí huyết quay cuồng, có kẻ thậm chí không chịu được mà phun ra một ngụm máu tươi, ngã xuống ngất lịm đi.
" Khụ khụ, đáng c·hết La Sát Giáo". Từng tiếng âm thanh chửi bới thoá moạ được vang lên, đám đệ tử căm giận không thôi ngước nhìn bầu trời.
" Hừ, đám kiến hôi, lát nữa phá trận liền trước tiên lấy máu các ngươi tế thần bảo trấn giáo của bọn ta". La Sát giáo giáo chủ thấy đám người Đại La Thiên Tông không những không sợ mà ngược lại còn có can đảm như thế không biết sống c·hết chửi bới mình thì giận tím mặt.
" Đúng là cái đám người cùng một ổ với lão bất tử kia, toàn một lũ không có văn hoá". Một tên lão giả người khoác áo bào đen nhìn xuống phía dưới âm u nói ra.
" Phi, một đám ma môn nói chuyện văn hoá cái đại gia nhà ngươi, trang cái gì đạo mạo". Phía dưới đám người trưởng lão nghe thấy thế thì vô cùng khinh thường phỉ nhổ trào phúng.
Bầu không khí ở đây vì thế cũng bắt đầu chuyển biến, dần dần xua tan vẻ trầm lắng mà mọi người thi nhau ngửa cổ mắng to.
Trên tầng mây đen, đám người La Sát Giáo giáo chủ giận đến mây đen chung quanh cũng b·ị đ·ánh tán loạn, từng người mặt già đỏ ửng không chỗ phát tiết.
" A". Một vài tên người chìm trong khói đen có lẽ bởi vì quá tức giận mà kêu to bước ra chắp tay nói. " Thỉnh giáo chủ hạ lệnh t·ấn c·ông, ta muốn băm vằm, rút hồn luyện thi cái đám kiến hôi này".
" Không được". La Sát Giáo giáo chủ mặc dù cũng là tức đỏ mặt tía tai nhưng vẫn như cũ bình tĩnh hạ lệnh. " Chúng ta đang phải đối đầu với một tên cổ thánh nhân đương thời, nếu như bất cẩn thì cái kết có thể sẽ là toàn quân đều diệt, chỉ cần tên kia báo tin thì chúng ta đồng loạt t·ấn c·ông".
Chính vì vậy mà diễn ra một màn khiến người ta sợ ngây người cùng không biết nói cái gì cho phải, một đám cao thủ thuộc hoang cổ đạo thống cầm thần binh trấn giáo bị một đám tiểu bối tu vi cao nhất bất quá là nguyên anh với hoá thần kỳ đứng dưới la hét chửi bới. Thậm chí phụ mẫu tổ tiên mười tám đời nhà La Sát Giáo cũng đã bị lôi ra không biết mấy ngàn lần.
Trên bầu trời mây đen cuộn trào, từng cái thân ảnh đứng lấp trong hắc vân toả ra khí tức ngập trời đánh sập mấy dãy núi cách xa ngàn dặm.
Tất cả các đạo thống đang ẩn núp quan sát đều lắc đầu cười khổ, Đại La Thiên Tông có một tên cổ thánh vô sỉ cũng thôi đi, đây toàn tông của hắn cũng đều là như thế cực phẩm.
" Hà hà, thú vị, c·hết cười lão phu, mấy tên đại năng của La Sát giáo hẳn sẽ trở thành trong lịch sử tu sĩ cấp đại thừa kỳ bị chửi bới nhiều nhất đây". Núp cách đó mấy trăm dặm, một tên lão giả khí tức bức người vuốt vuốt chòm râu thích thú đánh giá.
Lúc này trong đại điện, Mặc Câu Trần thì trải qua một loạt những biến đổi kì dị, linh lực của hắn được chuyển hoá thành một nguồn năng lượng kì bí màu vàng rồi toả ra khắp cơ thể hắn.
Ầm ầm ầm
Khí huyết cuộn trào, tim đập phát ra âm thanh như tiếng sấm, hai mắt có thần quang ẩn hiện.
" Lão tổ uy vũ". Đám người xung quanh đều vui mừng hô to, duy chỉ có một lão đầu tóc trắng là khuôn mặt khẽ biến.
Ầm
" Ting~ hoàn tất dung hợp Bất Diệt Thiên Công, mời đến địa điểm chỉ định để mở khoá lần cuối". Hệ thống thanh âm vang lên nhắc nhở.
" Hừ, Câu Trần ta thật không ngờ khi về già lại bị một đám nhóc con như thế hô đánh hô g·iết, để ta cho bọn chúng biết như thế nào là hổ lạc đồng bằng vẫn như cũ không dễ bắt nạt". Mặc Câu Trần đứng lên khẽ vận động gân cốt rồi tràn đầy bá khí như thế nói ra.
Xung quanh tất cả đám người tông chủ Lý Mạn Thanh đều thần tình sùng bái nhìn lấy cái kia thân ảnh tuy già yếu không chút mạnh mẽ nhưng lại có một cỗ khí thế mình ta vô địch.
" Hừ". Bỗng nhiên Mặc Câu Trần khẽ dậm chân một cái, tên kia lão giả lúc trước để lộ khuôn mặt nhăn nhó liền không kịp kêu thảm một tiếng, ầm ầm hoá thành tro bụi bay tứ tán.
" Lý tiểu tử, ngươi làm tông chủ cũng thật là vô dụng, ngay cả ta mà đám phản phúc kia cũng dám đem bán". Hắn thần tình hờ hững lạnh nhạt nói ra.
" Là ta thất trách, mong lão tổ ngài mạnh tay trừng phạt". Lý Mạn Thanh tông chủ hoảng sợ quỳ sụp xuống nhận lỗi, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
" Hừ, đứng lên đi". Mặc Câu Trần khẽ phẩy tay nâng hắn dậy, dù sao cũng là bạn rượu lâu năm của nhau nên cũng không định đối với hắn như nào.
Sau đó hắn khẽ nhún chân một cái, lập tức liền hư không tiêu thất trước mặt mọi người.
" A doạ c·hết ta rồi". Tông chủ Lý Mạn Thanh ngồi phệt xuống đất thở phì phò, đồng thời căm tức nguyền rủa đám người đại trưởng lão.
Hắn biết tên lão giả vừa nãy bị lão tổ diệt sát khẳng định là kẻ được đại trưởng lão cử đến đây theo dõi, sau đó bị lão tổ phát hiện liền tiện chân xoá đi.
Tại diễn võ trường, hiện tại đang rất ồn ào, đám đệ tử tất cả đều đang hăng say chửi bới. Khi sắp đối diện với c·ái c·hết thì mấy ai còn quan tâm cái gì khác cơ chứ, mặc cho ngươi cường đại đến đâu chẳng phải ta cũng sẽ c·hết sao.
Nhưng bỗng nhiên có một cái bóng người già nua từ đằng xa bay tới rồi đáp xuống đây. Lúc đầu mọi người còn không để ý lắm nhưng dần dần cũng bị thu hút bởi vì ông ta cứ đi đi lại lại rồi thỉnh thoảng vung tay ném ra một ít phù văn màu vàng lạc ấn xuống phía nền đá.
Đám trưởng lão hiển nhiên cũng chú ý tới tình huống bên này, nhất thời có vài người như nhận ra cái gì liền vừa hoảng sợ vừa hưng phấn kêu to.
" Lão lão lão tổ, là lão tổ"
"Hả". Đám người xung quanh nghe thấy vậy thì liền chấn kinh. " Ngươi nói bậy cái gì đó, lão tổ hiện nay thập tử vô sinh sao có thể khoẻ mạnh như vậy đi đi lại lại".
" Đây chính xác là lão tổ, ta từng được may mắn yết kiến ngài ấy". Một vị trưởng lão kích động khẳng định nói ra.
Đi theo chỉ dẫn của hệ thống, hắn rất nhanh đã tới đây.
Bỗng nhiên Mặc Câu Trần vung tay, có không đếm hết phù văn xuất hiện, trong nháy mắt bao trùm lấy nơi này rồi liên kết lại với nhau diễn hoá ra từng tầng lại từng tầng đại trận.
Đây là những toà đại trận cực kì khủng bố, chúng phong ấn cả vùng thiên địa này lại, ngay cả hư không và tầng mây đen trên kia cũng không hiểu thấu bắt đầu di chuyển một cách trì trệ.
Có vài người kiến thức uyên bác nuốt một ngụm nước bọt hô to:" Chạy mau, đó chính là đại thánh trận văn của tổ sư lưu lại cùng với hàng trăm toà thánh nhân trận văn chồng chất lên nhau, không chạy liền muốn thành thịt nát".
Phía trên bầu trời, đám người La Sát Giáo hiển nhiên cũng phát hiện tình huống có vẻ không đúng lắm, chỉ thấy dưới kia có một lão giả đang không ngừng tạo ra trận văn.
" A các ngưoi nhìn một chút đó có phải hay không chính là Câu Trần lão quỷ kia". Một tên áo bào đen nghi hoặc nói ra.
Giáo chủ La Sát Giáo nheo mắt nhìn kĩ bỗng nhất thời hít một ngụm khí lạnh:" Là hắn, chính là hắn, hôm nay ta tất sát hắn, mau chuẩn bị thức tỉnh La Sát Phiên cùng ta chém g·iết toàn bộ Đại La Thiên Tông".
Ầm ầm
Mây đen cuộn trào, nhưng phía dưới Mặc Câu Trần đã hoàn thành đại trận. Hắn hiện tại đang bị chính trận văn của mình trấn áp.
Tất cả mọi người xung quanh đều thấy khó hiểu, lão tổ đây là đang muốn làm gì. Định t·ự s·át sao, nhìn cái kia đại trận sát khí dày đặc tất cả đám đệ tử đều hít ngụm khí lạnh nhanh chóng trốn xa.
- Rống...!
Vào ngay lúc này, Mặc Câu Trần gầm thét kêu to. Mái tóc hắn bạc trắng như tuyết xoã tung bay loạn trong gió. Hắn hiện nay toả ra một cỗ khí tức già lão hủ bại vô cùng.
Hắn lúc này càng lúc càng trở nên già nua, ánh mắt lạnh lẽo kh·iếp người như một vị ma chủ. Hắn tiếp tục rống to khiến vùng trời đất này càng lúc càng rung chuyển dữ dội, tất cả đại trận đều lung lay như muốn sụp đổ.
Nơi xa tất cả những người tu vi yếu kém đều như bị trọng thương được đám người tông chủ bảo vệ.
Đại trưởng lão cùng đám người bên ngoài đại trận một mặt hoảng sợ, đây là cái gì thần năng. Rống một tiếng liền khiến trời đất đều muốn biến sắc.
Ầm ầm
" Truyền ngôn là thật sao, cổ thánh nhân có sức mạnh hủy diệt kinh khủng, một sợi tóc có thể chém sạch vạn quân". Lão giả núp ở phía xa kia lần nữa mở miệng, trong mắt là vẻ sợ hãi.
Nếu không có toà đại trận này phong ấn lại thì có lẽ trăm vạn dặm xung quanh đều sẽ bị tổn hại không nhỏ, thánh uy không thể địch.
Mọi người rung động vô cùng, thánh nhân rống một tiếng, cả đất trời đều phải chấn động, nếu là chân chính ra tay vậy thì sẽ là núi thây biển máu.
Mặc Câu Trần càng lúc càng điên cuồng giống như đã nhập ma, cuối cùng từ trong mi tâm của hắn có một cái tiên kén màu hoàng kim bay ra hoá thành một thanh niên anh tư bừng bừng, hai mắt bắn ra thần mang sắc bén xuyên thủng trời xanh.
Hắn nhìn về phía cái kia thân xác già nua đang đứng bất động ở đó.
Một màn để cho mọi người càng chấn kinh đó là Mặc Câu Trần lại há mồm hút thẳng cái thân xác kia. Sau đó cả người toả ra hào quang vạn trượng, khí tức bùng nổ c·hôn v·ùi tất cả đại trận trấn áp bản thân.
Hắn ngẩng đầu nhìn trời xanh rồi hét lên một tiếng, lần này xung quanh chỉ có âm thanh vang vọng chứ không chịu chút ảnh hưởng nào. Nhưng khi nhìn lên bầu trời thì lại có thể thấy nơi đó có từng đạo lỗ thủng cùng vết nứt đang từ từ khép lại sau khi b·ị đ·ánh nứt ra.
Đám La Sát Giáo chủ thấy cảnh này thì tâm nguội như tro tàn.
" Xong, Câu Trần Thánh Nhân thực sự sống lại rồi".