Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Tu Tiên Sáu Ngàn Năm Hệ Thống Mới Chịu Xuất Hiện

Chương 19: Bí chữ Tiền, nữ tử thần bí.




Chương 19: Bí chữ Tiền, nữ tử thần bí.

Chương 19: Bí chữ Tiền, nữ tử thần bí.

Áng trăng treo cao bên trên Hoa Linh Phong, rủ xuống từng chùm ánh sáng nhẹ nhàng mà tươi đẹp. Sương đêm hờ hững trôi nổi dọc sườn núi. Phong cảnh có vẻ đẹp vô cùng hài hòa và an bình.

Bên ngoài bây giờ chỉ còn những đệ tử được giao trọng trách tuần tra bên đêm là vẫn còn đi đi lại lại.

Ở phía sườn đông của tòa đại phong này có một cái tiểu viện nhỏ, nhìn qua bài trí cũng khá là xa hoa với đủ loại linh dược đua nhau khoe sắc tỏa hương.

Trong sân có một gian nhà hai lầu bằng gỗ, đi vào sẽ thấy nó được sắp xếp nội thất rất đầy đủ gồm bàn ghế, giường ngủ cùng giá sách. Tất cả đều làm bằng gỗ tỏa ra mùi hương thoang thoảng dễ chịu.

Phía đằng sau còn có thêm một mảnh linh điền nhỏ, thêm một miệng giếng ở sâu trong góc. Mặc Câu Trần nhìn quanh một lượt rồi đứng giữa sân ngẩng đầu ngắm mặt trăng tròn. Bất giác hắn nhớ đến hai huynh muội họ Cơ kia. Lấy trong túi trữ vật ra một miếng ngọc giản, hắn mày mò một lúc nhưng cũng chẳng thể nào kích hoạt nổi.

" Ân, ta phải mau chóng đi tu luyện, trong tiên môn chuyện gì cũng cần đến pháp lực mới có thể làm được".

Hắn lúc này sực nhớ ra mình vẫn chỉ là một cái phàm nhân, tuy là thiên phú kinh người nhưng vẫn chưa hề tu luyện qua.

Ngồi ngay ngắn trên cái giường gỗ nhỏ, cẩn thận mở ra túi trữ vật rồi đổ tất cả vật phẩm bên trong ra ngoài. Dưới ánh nến, đám đồ này phát ra hào quang đặc biệt chói mắt.

Mười viên linh thạch có màu bạch sắc pha chút đốm đỏ, hai quyển sách có ghi Vạn Dược Phổ và Giới Thiệu Luyện Chế Linh Phù Cấp Thấp, còn có một miếng ngọc nhỏ màu hơi sáng một chút.

" Đệ tử bình thường mới nhập môn cũng chỉ có năm viên linh thạch, đây là tông môn đặc biệt cho thêm ta, hai quyển sách này là môn bắt buộc phải học, còn miếng ngọc kia chính là vật phẩm dùng một lần chứa pháp môn tu luyện sao". Mặc Câu Trần xem xét một hồi rồi phân loại chúng ra nghiên cứu kĩ.

Đặt miếng ngọc lên trán giống như vị sư tỷ kia đã hướng dẫn, rất nhanh một luồng thông tin đã tràn thẳng vào trong não khiến hắn thấy mới lạ vô cùng.

" Luyện khí quyết, pháp môn trợ giúp tiến vào luyện khí kỳ".

Muốn tu tiên không phải ai cũng có thể được, chỉ người có linh căn mới dẫn động linh khí vào kinh mạch rồi luyện hóa thành nguồn năng lượng cất trữ trong đan điền.



Mặc Câu Trần sở hữu thần thể cho nên việc này đối với hắn dễ dàng giống như là ăn cơm uống nước vậy, thậm chí sau này ngồi chơi thì tu vi cũng sẽ tự động tăng tiến.

Xoạt

Rất nhanh hắn bỗng có cảm giác cơ thể của mình nhiều thêm một thứ gì đó, một nguồn năng lượng đang chảy xuôi trong người, từ từ thẩm thấu vào mọi ngóc ngách.

Ầm ầm

Trong gian phòng nhỏ này có âm thanh kì quái vang lên, dị tượng ẩn hiện, như có như không tiếng tụng kinh cổ xưa từ sâu bên trong vang vọng mà ra.

" Cái quỷ gì, vậy mà đã đột phá đến luyện khì kỳ tầng một rồi sao". Mặc Câu Trần rất ngạc nhiên tự nói.

Theo như trong ngọc giản đã ghi chép thì người bình thường ít nhất cũng phải mất gần nửa tháng mới có thể cảm nhận và hấp thu đủ số linh khí kích thích cơ thể. Trong khi hắn mới chỉ tùy tiện ngồi tu luyện một chút là đã đột phá.

Sau một lúc loay hoay kiểm tra pháp lực thì Mặc Câu Trần ngay lập tức liền tập trung nghiên cứu bí chữ Tiền được hệ thống tải sâu vào trong đầu của mình.

Dù sao thần hồn càng cường đại càng có ích lợi lớn với luyện phù và luyện đan, nếu như hắn có chút thiên phú thì sau này có thể có tự luyện ra phù lục cùng đan dược cao cấp để cho bản thân sử dụng.

Bí chữ Tiền là một trong Cửu Tự Chân Ngôn, hệ thống từng đề cập đến một vài thông tin khiên hắn cũng rất có hứng thú với thứ này.

"Có thể dò xét đến cả thời gian pháp tắc, liệu nhìn thấy cả tương lai được chăng".

Hắn nhanh chóng chìm vào trong thế giới tràn đầy những phù văn thần bí màu vàng lấp lánh. Những chữ cổ màu vàng lấp lóe hào quang, dần dần mi tâm hắn phát sáng, trên đỉnh đầu bốc lên khí lành tường hòa mạnh mẽ dò xét từng cái hình chiếu phù văn cổ xưa. Đây chính là bản năng thân thể trong lúc vô thức kích phát ra dù cho hệ thống cũng khó mà phong ấn lại được.

Khí lành càng lúc càng dày đặc, một bóng người màu vàng xuất hiện ngồi xếp bằng trên không trung. Hắn không ngờ lại có hình dạng giống y như đúc với Mặc Câu Trần. Cái bóng người này mờ ảo mà thần thánh khẽ mở mắt nhìn thẳng vào sâu trong thức hải phía dưới sau đó mở miệng tụng niệm ra từng cái chữ cổ.



Nhất thời cả gian phong khí tức bức người, đạo vận lan tràn mà ra. Nơi xa đang an tĩnh ngủ say Vĩnh Hằng Lam Kim Câu Trần Tháp bỗng có dị động. Thần linh bên trong nó giống như cảm ứng được thần niệm của chủ nhân liền ngay lập tức thức tỉnh muốn phi thẳng đến nhưng ngay lúc này bỗng nó như bị thứ gì đó mạnh mẽ áp chế lại rồi lâm vào ngủ say.

Hoa Linh Phong

Tại gian phòng nhỏ bên trong lạc viện. Bóng người xếp bằng trên hư không kia cả người phát sáng không ngừng tụng niệm kinh văn. Xung quanh từng tia sáng vẩy ra, phù văn ẩn hiện chìm nổi.

Mặc Câu Trần bỗng mở choàng hai mắt ra, nhưng trước mặt hắn vốn không phải là khung cảnh gian phòng nhỏ mà lại là một khoảng không gian vũ trụ đen tối cùng vô tận. Càng nhìn ra phía xa chính là cảnh tượng hàng tỉ cái thiên hà đang bị một loại năng lượng bao trùm thổi quét hóa thành từng dải ánh sáng bùng nổ rồi tan biến.

Trên tay hắn bây giờ đang ôm một nữ tử dung mạo tuyệt thế nhưng nàng miệng đầy máu tươi, hai mắt nhắm nghiền rõ ràng là đã mất đi sinh cơ.

" Cơ Tử Nguyệt, tại sao lại là nàng ta". Mặc Câu Trần kinh dị thầm nghĩ.

Trong lòng hắn phát lạnh, địa phương xung quanh nơi này là một mảng đổ nát. Tinh tú đều vỡ tan, khắp nơi có không thể đếm hết t·hi t·hể cùng máu huyết đang trôi nổi hòa quyện vào nhau trông vô cùng thê lương.

Hắn thấy một vài bóng người xa lạ nhưng lại có vẻ rất quen thuộc từ trong núi thây biển máu lao ra, bọn họ thét lớn thi triển đại thần thông chấn rách hư không lao lên nhưng lại bị một bàn tay to lớn áp xuống đánh thành thịt lớn. Thiên địa theo đó chỉ còn t·iếng n·ổ lớn cùng âm thanh kêu khóc vang trời.

Trong lòng Mặc Câu Trần run rẩy, hắn cứ như thế ngồi ôm t·hi t·hể người giống với Cơ Tử Nguyệt bất lực nhìn hết thảy trong mắt. Từng cái bóng người tỏa ra uy áp ép sụp thời không ẩn hiện nhìn về phía hắn.

Nhưng bất ngờ từ nơi xa có một cái bình khổng lồ giáng xuống cắt đứt tất cả mọi thứ khiến Mặc Câu Trần cả đầu đều đau muốn nứt ra, nhưng hắn vẫn có thể mơ hồ nhìn thấy một cái hình ấn kí mặt quỷ đang vừa cười vừa khóc, thê lương mà vui vẻ trên cự đại thần bình kia cùng tiếng gào thống khổ của một nữ nhân truyền đến.

Hộc hộc

Mặc Câu Trần cả người hoàn không còn một chút khí lực, đầu giống như bị va đập mạnh mà đau nhức vô cùng.

" Ta đã nhìn thấy một góc của tương lai sao?".

Đến bây giờ hắn vẫn còn thấy trái tim mình giống như đau thắt lại, cảm giác bất lực cùng bi thương đó chân thật vô cùng để hắn hoảng sợ. Rõ ràng đó như là một đoạn năm tháng tàn khốc mà hắn sẽ phải đối mặt.

" Bí chữ Tiền có thể dò xét thời gian, chẳng lẽ ta đã vô tình chạm đến lĩnh vực này, mọi chuyện giống y như thật vậy".



"Ta không muốn phải trải qua loại chuyện như vậy, ta muốn thay đổi hết thảy".

Trong lòng Mặc Câu Trần thiêu đốt lên một ngọn lửa mãnh liệt, hình ảnh kia quá mức bi thiết để hắn hoảng hốt. Hắn không muốn trải nghiệm cái cảm giác mất đi tất cả người thân cùng bằng hữu như vậy nữa.

" Cũng không hiểu sao ta lại có thể nhìn thấy tương lai chân thật đến vậy, chẳng lẽ tu luyện cái này còn sẽ để người sinh ra ảo giác".

Mặc Câu Trần nghi hoặc tự nói ở trong lòng.

Sau đó có lẽ vì quá mệt mỏi mà hắn liền lăn ra ngủ th·iếp đi. Nhưng nơi mi tâm của hắn bất chợt lóe sáng lên một cách kì lạ.

Ở một nơi cách đó hàng triệu dặm có một dãy núi lớn được bao bọc bởi rừng cây xanh tốt trải dài bát ngát. Dãy núi này ở giữa lại có một cái vực sâu không thấy đáy.

Từng tiếng xích sắt leng keng vang động khiến tầng trời cũng bị ảnh hưởng, mây bay tán loạn. Một bóng người ngồi xếp bằng ở sâu bên dưới đó bỗng nhiên mi tâm cũng trở nên phát sáng, một cỗ khí tức khủng bố giống như cửu thiên sụp đổ mãnh liệt tỏa ra khiến trăm vạn dặm giống như gặp phải đ·ộng đ·ất mà ầm ầm rung chuyển. Từng mảng núi non cũng theo đó đổ sụp.

Mặc Câu Trần lúc này vẫn đang say giấc nồng, hắn thấy mình lại lạc vào một nơi xa lạ hoang vu thiếu đi sức sống. Hắn cứ thế đi về phía trước không mục đích. Cuối cùng ở một cái tế đàn năm màu hắn nhìn thấy một bóng người nữ tử yểu điệu thướt tha, nàng toàn thây váy trắng, tóc đen xõa ra giống như là thác nước đổ xuống. Da thịt trắng muốt như dương chi bạch ngọc, phong hoa tuyệt đại khí chất siêu trần như tiên nữ trời cao.

Nhưng điều khiến Mặc Câu Trần ấn tượng hơn cả đó chính là một đôi chân trần trắng muốt cùng phần đùi thon gọn như ẩn như hiện dưới lớp váy dài kia. Cùng với một trương mặt nạ quỷ như cười mà không phải cười như khóc mà không phải khóc che đi dung nhan của nàng.

" Ngươi đã đến, thật không ngờ trên đời này có kẻ lại tu thành Bất Diệt Thiên Công của ta". Một âm thanh tựa như tiên âm nhẹ nhàng dễ nghe mà lại lạnh lùng không chút cảm xúc vang lên.

Mặc Câu Trần nghe vậy thì càng là mơ hồ khó hiểu, chẳng lẽ tên tiền thân trước đây làm ra chuyên ă·n c·ắp công pháp nhà người ta cho nên bây giờ bị hỏi tội sao.

" Cái gì Bất Diệt Thiên Công ta hoàn toàn không biết, vả lại đây là đâu, ngươi rốt cuộc là ai?". Mặc Câu Trần đứng từ xa cảnh giác nhìn nàng rồi nói ra nghi vân của mình.

Tâm sự:

Viết chương này trong lúc trời Hà Nội mưa ta bão bùng, sấm rền chớp giật khiến lòng người bất an. Cùng với Hắc Ám Chi Chủ hôm nay lại ghé vô truyện bình luận, không biết có phải là thần nhân trên nhóm Tiên hiệp huyền ảo đó hay không.

Bất an quá!