Chương 11:
Chương 11:
Đại La Thiên Tông.
Ngày hôm nay có vô số thế lực cùng nhau đến đây theo lời mời, một phần cũng là vì muốn yết kiến vị thánh nhân lão tổ ở đây.
Thiên Nguyên Đại Lục mấy ngàn năm liền cũng không xuất hiện bất cứ thánh nhân nào, có thể nói đây chính là bi ai của toàn bộ giới tu sĩ.
Mạt pháp thời đại tu luyện khó khăn hơn khi xưa rất nhiều. Đến ngay cả thánh nhân cũng hiếm hoi thì còn ai dám mơ tưởng chứng đạo thành đế đây, thành thật một chút cố gắng tu luyện nâng cao vài cái cảnh giới hưởng thêm chút thọ nguyên càng là thực tế hơn nhiều.
" Gia chủ Cơ gia Cơ Hùng đến đây chúc mừng Đại La Thiên Tông toàn thắng địch nhân, giữ huy hoàng đạo thống vạn năm không tắt". Một vị trung niên nhân cả người tỏa ra khí tức của cường giả chắp tay làm một cái lễ đối với tông chủ Lý Mạn Thanh.
" Dao Quang thánh chủ Lý Nguyên đến đây cũng xin chúc mừng quý tông đại nạn không suy, thánh nhân hiện thế, quả là song đại hỷ sự". Dao Quang Thánh Chủ cũng là vẻ tươi cười tiến lên nói.
" Khương gia.."
Tiếp sau đó có vô số vị đại nhân vật cấp giáo chủ cùng nhau tiến lên làm lễ chúc mừng, dưới uy thế của một vị thánh nhân bọn họ cũng không dám làm ra bất cứ cử chỉ lỗ mãng nào, trừ khi chán sống đây.
Ầm ầm
Khi vừa bước vào bên trong đại điện thì một luồng thánh uy từ trong hư không bộc phát mà ra, một tòa lam tháp như ẩn như hiện chìm nổi trong hư không. Phiêu miểu vô định khó mà để người ta có thể nhìn kĩ.
" Luồng uy áp này tuyệt đối không phải do thánh binh phát ra, hẳn là vị thánh nhân kia đang ở bên trong tòa tháp". Gia chủ Cơ gia cố gắng kiềm chế cảm giác ngột ngạt trong người thầm nghĩ mà sợ.
Nhất thời mọi người đều hành lễ cúi người:" Bái kiến thánh nhân, chúng vãn bối hôm nay chính là muốn đại biểu cho đạo thống của mình tiến đến Đại La Thiên Tông bái kiến ngài, chỉ mong được chiêm ngưỡng thánh nhân".
Âm thanh vang vọng trong đại điện rồi truyền ra bên ngoài khiến tất cả mọi người đang đợi tại đây đều kích động cả lên. Đây phần lớn là những thế hệ nhân vật trẻ tuổi thiên kiêu các giáo, được trưởng bối mang đến đây kiến thức một chút cái gì gọi là cường giả chân chính.
Đối với những người trẻ tuổi đều mang một bụng nhiệt huyết thì đại đế cao cao không thể với tới, còn thánh nhân lại chính là mục tiêu phấn đấu của họ.
" Là thánh nhân hiển thế, ta cũng muốn xem thánh nhân là như nào cường đại". Một vị tuổi trẻ thiên kiêu của Cơ gia ánh mắt mang theo vẻ kiên định hướng tới cùng vẻ tự tin vô cùng.
Đây chính là Cơ Hạo Nguyệt, thần thể của Cơ gia Đông Hoang. Là một nhân vật tuổi trẻ được các nhân vật lão cao thủ cấp hóa thạch sống đánh giá vô cùng cao.
Hoa Linh Phong.
Lúc này Mặc Câu Trần đang được vây quanh bởi một đám cô nương, ai cũng tuổi xuân phơi phới, mùi thơm nức mũi, miệng nhỏ liên tục phát ra âm thanh oanh oanh yến yến như một bầy chim non khiến hắn hai tai đều đang ong ong.
" Tiểu sư đệ, ngươi tuấn tú như vậy chắc hẳn sinh hài tử cũng sẽ như vậy a".
" Tiểu sư đệ, ngươi chưa có hôn ước đúng không a".
" Tiểu sư đệ, ở đây sư tỉ ta chính là đương kim hoa khôi".
" Ta chính là đệ nhị hoa khôi".
Mặc Câu Trần tuy là vẻ ngoài đều là tươi cười đáp lại nhưng trong lòng thì đang kêu khổ không ngừng, bây giờ hắn mới nhớ ra Hoa Linh Phong cực ít khi thu đồ là nam, nên trong đây thường chủ yếu là nữ tử.
" Nha đầu Đình Đình này vậy mà dám hố lão tổ, quả thật rất đúng ý của ta hà hà". Mặc Câu Trần trong lòng thầm vô sỉ nghĩ như vây.
Nhưng hắn không biết mình chẳng phải gà lạc kho thóc gì cả mà lại chính là thóc bày đến trước mặt một cái mĩ mạo "mái kê".
Phía xa xa trên đỉnh của Hoa Linh Phong có một nữ nhân dáng người yểu điệu thướt tha đang chống cằm, hai mắt si mê nhìn xuống phía Mặc Câu Trần. Miệng thì thầm hai từ lão tổ liên tục.
Rất nhanh đám người vây quanh đã tản đi, chỉ còn lại một vị sư tỉ ở lại chỉ dẫn cho hắn làm quen với mọi thứ ở đây.
" Lâm Nguyệt sư tỉ, nơi này thật sự chỉ có ba người là nam tử thôi sao". Mặc Câu Trần nghi hoặc hỏi nàng một câu.
" Đúng vậy, ngươi cũng thật là có diễm phúc nha, ngày ngày được cả một đám nữ tử vây xung quanh để mà thoải mái thưởng thức". Lâm Nguyệt cũng là lấy tay che miệng cười một tiếng.
" Ha ha, tiểu đệ một lòng cầu tiên học đạo, vốn cũng không chú ý tới mấy chuyện này cho lắm". Mặc Câu Trần ánh mắt kiên định thể hiện một bộ dáng đã trải đời nhiều năm.
Nhưng kết hợp với khuôn mặt thanh tú của hắn thì làm cho người ta thấy giống như một thanh niên đang cố gắng thể hiện trước nữ nhân vậy.
" Ồ vậy sao". Lâm Nguyệt khẽ vén tóc qua tai cười cười nói tiếp. " Hai vị đồng môn nam tử kia lúc trước cỡ nào hùng hồn diễn thuyết mà nay tỏ tình thất bại đến dũng khí ló mặt ra ngoài cũng không có".
Mặc Câu Trần...
Ngươi đây là đang muốn coi thường lão tổ của mình sao, lão phu hơn sáu ngàn năm làm một cái độc thân tu sĩ đó.
Sau khi an bài chỗ ở cùng bàn giao một số việc cho hắn xong thì nàng cũng nhanh chóng rời đi. Tông môn có sự kiện lớn như vậy tất nhiên phải đi xem náo nhiệt rồi.
Cũng chỉ có vị kia trạch nữ phong chủ Nam Cung Uyển Đình là trốn trong phòng không ra. Thậm chí có mấy tên nam tu sĩ ái mộ tiến đến bái phỏng cũng bị lạnh lùng cự tuyệt.
Nhanh chóng bày ra một cái bàn rượu thịt ở sân nhà, Mặc Câu Trần thư thái lấy một bình rượu từ túi trữ vật ra thỏa mãn uống, đây cũng không phải rượu thường mà chính là rượu quý được tông chủ Lý Mạn Thanh chuẩn bị để đãi khách.
Nhìn về phía xa xa hào quang bay ngập trời, hắn liền câu thông với khôi lỗi bên trong Vĩnh Hằng Lam Kim tháp.
Bên trong thánh tháp càng phát ra uy áp ngập trời, phía bên dưới đang run rẩy lo sợ La Sát Giáo Chủ thì là càng hoảng sợ đến tay chân lập cập rung rung cái chén rượu trước mặt.
" Từng có vài vị thiên kiêu từng nói với ta, ngươi mãi mãi không thể vượt qua ta, nhưng giờ đây ta thành thánh nhân còn bọn hắn thì đã hóa thành cát bụi ha ha ha". Khôi lỗi dưới sự điều khiển của Mặc Câu Trần phát ra âm thanh cuồn cuộn vang vọng khắp nơi.
Mọi người nhất thời đều im lặng, trong sách cổ có ghi chép lại không ít chuyện của vị thánh nhân này. Thời trẻ tư chất không đủ, bị thiên kiêu cùng thời chèn ép nhưng rồi hắn lại mạnh mẽ vượt lên chứng đạo thành thánh.
Còn thế hệ thiên kiêu khi xưa trào phúng vị thánh nhân này, cũng chính là cha ông của họ đều đã nhắm mắt xuôi tay từ lâu. Chẳng mấy ai còn có thể sánh vai với hắn nữa.
Nhìn đám người Đại La Thiên Tông một mặt xúc động hận không thể hò reo hưởng ứng mà đám nhân vật cấp giáo chủ khó chịu vô cùng, đây là đang muốn coi thường đạo thống bọn hắn không xuất hiện thánh nhân đời tiếp sao.
Màn đêm buông xuống, nhiều thế lực đến từ nơi xa đều lựa chọn ở lại tại đây ít ngày. Khung cảnh ban đêm tại Đại La Thiên Tông cũng náo nhiệt hẳn lên.
Mặc Câu Trần thì là đang ở tại chủ phong, cùng một chỗ với Lâm Nguyệt sư tỉ bưng trà rót nước, cẩn thận từng tí một phục vụ phong chủ cũng chính là Nam Cung Uyển Đình.
Chỉ thấy nàng tay ngọc khẽ nâng cái bánh lên cắn một miếng nhẹ nhàng nhai nuốt, nhìn qua đúng thật hết sức đoan trang quý phái.
Rồi nàng khẽ đưa tay cầm lấy ly trà đang được Mặc Câu Trần bưng sẵn đến trước mặt khẽ nhấp môi, vẻ mặt thích ý cùng hưởng thụ không gì sánh được.