Chương 22: Nàng Thích Thơ Tình
Trời sáng.
Một giấc ngủ ngon.
Bạch Hồ như mất hết mệt nhọc, duỗi thẳng người mà co giãn xương cốt.
Dụi dụi mắt.
Ánh nắng đã rọi vào phòng.
Nắng thế này. Trưa rồi sao.
Bạch Hồ ngáp một cái.
Hắn cũng nhớ mình thấy trời sáng, nhưng vẫn quyết định tiếp tục ngủ.
Có chút nhớ cảm giác mệt mỏi buồn ngủ và cảm giác tỉnh dậy sau một giấc ngủ ngon.
Kiếp trước sau khi thành tiên Bạch Hồ gần như chả việc gì phải ngủ. Hắn cũng tập trung tu luyện gần như toàn thời gian.
Cảm giác buồn ngủ gần như không tồn tại.
Mặc y phục vào, Bạch Hồ chải chút tóc tai rồi đi xuống.
Nay dự định là sẽ đi thư quán trước, tìm hiểu một chút về thế giới này.
Sau đó đến Tiên Lâu xem có gì thú vị không.
Vừa đi xuống, Bạch Hồ đã thấy Vũ Hạ Nhi ngồi tại một bàn, đang đọc công pháp Hộ Điểu Âm Uyên.
Đồ ngốc này, ai lại đọc công pháp ở chốn công cộng như vậy bao giờ ?
Không biết có bao nhiêu kẻ thèm muốn công pháp này đâu.
Dù với hệ thống nhận định nó là "Công pháp cấp thấp" nhưng khả năng phòng ngự cao đến chống chọi vượt cấp không ai lại không muốn cả.
Điều khiến nó còn được tính là công pháp cấp thấp là vì lực công kích vô cùng yếu thôi.8
Bạch Hồ ngồi ghế đối diện Vũ Hạ Nhi, gọi chút đồ ăn.
"Đợi có lâu không?"
Vũ Hạ Nhi lắc đầu.
Nàng cũng vừa mới đến.
Sau khi xong công việc buổi sáng, thì nàng liền đến đây ngồi chờ.
Bạch Hồ rót tí rượu vào chén nhỏ, uống một chút.
Dở quá.
Với người từng uống qua Tiên Tửu, thứ rượu phàm trần trong một quán trọ như này thật sự không uống nổi.
Bạch Hồ không đến mức là một con sâu rượu, nhưng đồ ngon thì hắn cũng thích uống.
"Được rồi, đến thư quán nào."
Mắt Vũ Hạ Nhi sáng rỡ, gật gật đầu mà đứng dậy đi theo Bạch Hồ.
.
.
.
『"Hồng đậu sinh nam quốc,
Xuân lai phát kỷ chi.
Nguyện quân đa thái hiệt,
Thử vật..."』
《Nước nam sinh đậu đỏ,
Xuân về nở cành xinh.
Chàng ơi hái nhiều nhé,
Nhớ nhau...》
"Tối tương tư."
《...tha thiết tình.》
Bạch Hồ tiếp lời.
Hắn đang đứng ngay tại kệ sách lật một vài cuốn sách lịch sử. Trong khi Vũ Hạ Nhi đang ngồi trên một chiếc ghế nhỏ đọc sách thư tình.
Bạch Hồ có mỉm cười đôi chút.
Thiếu nữ đến tuổi muốn yêu đương rồi sao?
Vũ Hạ Nhi hơi chút bụm má, quay sang nhìn Bạch Hồ.
『"Ta tự đọc được mà."』
Bạch Hồ cười thành tiếng, không to nhưng cũng không nhỏ.
"Nàng thực sự làm ta nhớ đến một người đấy."
『"Huynh nhớ đến ai vậy?"』
"Một nha đầu ngốc y như muội, rất thích đọc thư tình."
Bạch Hồ cất quyển sách đang đọc, đi sang gian sách thư tình, lật một cuốn ra đọc.
"Nàng ta thích đến nỗi ngày nào lúc ta tu luyện cũng chạy sang đọc cho ta nghe."
"Nhưng đến khi ta bị nàng đọc thơ cho nghe đến thuộc lòng, ta tiếp lời nàng như vậy, nàng lại giận ta."
Bạch Hồ xoa xoa đầu Vũ Hạ Nhi đang ngồi.
Có nha đầu đấy tiếp tục đọc thơ cho ta hằng ngày như vậy thì đã thật tốt.
Vũ Hạ Nhi im lặng một lúc nhìn Bạch Hồ.
『"Đấy là người yêu của huynh à?"』
Bạch Hồ lắc đầu.
"Ta cũng không rõ nữa."
Cầm quyển sách vừa lật xong mà vỗ bộp lên đầu Vũ Hạ Nhi.
"Tặng nàng cuốn này."
Vũ Hạ Nhi nhận, cảm ơn Bạch Hồ.
Nàng liền lật ra mà đọc. Trong khi đó Bạch Hồ lại đi khắp thư quán.
Hắn không biết nên quản thời gian của mình sao nữa.
Thế giới này chắc cũng còn chẳng bao lâu sẽ tận diệt nếu không có ai ngăn cản.
Tính ra sẽ là gấp.
Nhưng hắn lúc này lại muốn dành thời gian bên Vũ Hạ Nhi.
Thở dài.
Lúc đến Âm Phủ, ban đầu hắn cũng muốn được sống thật thảnh thơi ở kiếp sau.
Thoải mái mà sống, nghỉ dưỡng sao vạn năm thăng trầm.
Hắn chán mùi máu tanh. Hắn ghét cảm giác mất đi.
Mệt mỏi cảm giác cô độc.
Bạch Hồ kiếp trước gần như bật lên thần thông Vạn Vật Tĩnh suốt cả phần sau của cuộc đời.
Chỉ cần bỏ nó đi thì bao tiếc thương, đau khổ, dày vò lại đâm vào ruột gan.
Lúc xuống Âm Phủ những cảm giác đó phần nào như được gột rửa.
Thế mà chỉ vì ngồi ngắm Vọng Hương Đài, thấy bóng hình kia.
Hắn lại thay vì muốn nghỉ ngơi, lại muốn đấu tranh vì nàng.
Thôi thì tồn tại cũng cả vạn năm rồi.
Để một lần nữa được sống đi.
.
.
.
Trời đêm.
Bạch Hồ và Vũ Hạ Nhi đã rời thư quán.
Điểm đến tiếp theo là Tiên Lâu.
Thật dễ nhận ra nó vào buổi đêm.
Nhiều viên ngọc phát sáng lơ lửng, hiện rõ độ cao của Tiên Lâu.
Trông có vẻ như nó là nơi cao nhất thành này.
"Lòe loẹt." Bạch Hồ nghĩ thầm.
Bạch Hồ đầy cửa bước vào.
Vô số ánh mắt bỗng chốc nhìn Bạch Hồ.
Ban đầu là tra xét, sau đó là...
Khinh bỉ.
"Ai để một con quỷ thi xổng vào đây vậy?"
"Chi nhánh Thái Mộc Thành thảm hại đến vậy sao? Sáng ta thấy thường dân vào, tối đến có cả quỷ thi vào!"
"Cũng có chút vị. Quỷ thi lại ăn mặc như công tử nhà lành, bôi cả son phấn, ha ha ha! Lừa được khối lũ phàm nhân!"
Trong Tiên Lâu tầng một trông như một quán trọ, với nhiều bàn ăn.
Rất nhiều kẻ đang ngồi uống rượu đều nhìn Bạch Hồ.
Bạch Hồ có chút ngứa mắt.
Tu vi những kẻ ở đây chẳng cao bao nhiêu.
Toàn bộ bọn chúng xông lên cũng chỉ có c·hết dưới tay Bạch Hồ.
"Đi thôi."
Bạch Hồ làm lơ, bảo Vũ Hạ Nhi đi theo hắn.
Một tên tu tiên giả to con, đang cầm cả một bầu rượu mà uống nhìn thấy Bạch Hồ làm lơ hắn thì phẫn nộ.
"To gan nha ! Cắc ké cũng dám làm lơ bổn tiên sao?"
Hắn cười khà khà, Xong cầm thanh kiếm chưa rút khỏi vỏ mà quật vào người Bạch Hồ.
Vút.
Bạch Hồ chụp lại vỏ kiếm.
"Tiên nhân? Ta không thấy tiên nhân nào ở đây cả."
Quay đầu liếc mắt nhìn tên kia.
"Chỉ có một con sâu kiến say xỉn nghĩ mình là rồng phụng."
Bạch Hồ không dùng Uy. Chả khác gì dùng dao mổ trâu để g·iết kiến.
"Mày nói cái gì cơ?"
Tên kia gào lên, rút kiếm khỏi vỏ mà chỉa vào mặt Bạch Hồ.
"Lần đầu đến, mạn phép hỏi các đạo hữu, ở đây cho phép g·iết người không?" Bạch Hồ nói lớn.
"Thưa ngài đây, ở đây xin hạn chế ẩ·u đ·ả-"
Một tên tiểu nhị chạy tới gần tên tu tiên giả kia như định khuyên bảo.
Phực.
Máu tươi bắn lên mặt tên tiểu nhị vừa nói lời kia.
"Thật ra thì g·iết hắn cũng đâu được tính là người, chỉ là một con gián hôi."
Cánh tay của tên tu tiên giả bị cắt phăng ra, rớt lên bàn ăn của một kẻ xui xẻo.
"AAAA !! Tay ta !! C-cái gì !!!??"
Hắn đau đớn la hét.
Bạch Hồ trực tiếp một đạp đẩy ngã tên đang giãy giụa.
"Đi tìm y sư nhanh đi. May ra ngươi còn gắn lại tay được."
Bạch Hồ ra hiệu cho Vũ Hạ Nhi đi.
Nàng có chút sợ vì những gì vừa xảy ra.
"Thằng chó ! Sao mày dám !?"
Hai ba tên tu tiên giả ngồi cùng bàn với tên bợm nhậu đột ngột lao lên, đổ cả bàn ghế.
Đao kiếm đều đã rút ra, nhắm đến Bạch Hồ.
Yếu đuối.
Bạch Hồ nhìn lũ tu tiên như côn đồ này. Từng kẻ từng kẻ đều quá yếu đuối.
Hắn lúc chưa nhập đạo cũng có thể hạ gục hết thảy.
Chưa kịp vung kiếm, thì bỗng dư mọi đòn t·ấn c·ông kia đều đã bị chặn lại, bọn chúng bị hất văng đi.
"Không cần thiết đâu. Chúng không g·ây t·hương t·ích nổi ta."
Bạch Hồ quay đầu sang nhìn Vũ Hạ Nhi.
Hộ Điểu đã hót ríu rít đậu bên vai Bạch Hồ.
『Ta không cứu huynh, ta cứu bọn họ.』
Vũ Hạ Nhi hiểu rõ thực lực của người đang đi bên cạnh nàng.
Nếu Bạch Hồ hạ thủ, bọn chúng thật sự sẽ c·hết.
Vũ Hạ Nhi chạy đến chỗ tên tu tiên giả vừa bị chặt tay, đang cầm máu cho hắn, chờ có y sư của Tiên Lâu đến giúp hắn nối tay.
Bạch Hồ thở dài. Nắm cổ áo Vũ Hạ Nhi mà xách lên như mèo.
"Đừng có lo việc bao đồng."
Bạch Hồ cứ xách Vũ Hạ Nhi như vậy mà đi lên tầng trên của Tiên Lâu.
Nàng đỏ cả mặt, giãy giụa không thoát được Bạch Hồ.