Chương 20: Vợ Ta
Hái xong cỏ cũng đã đến trưa.
Bạch Hồ gửi cỏ cho y quán, sau đó được Tô Hề giao cho Thành Chủ Khách Khanh lệnh bài.
"Thành chủ dặn ta giao lệnh bài cho ngài. Trong thành ngài là khách quý của thành chủ, sẽ không ai dám đắc tội với ngài. Đồng thời nếu ngài muốn gặp thành chủ thì bất kì lúc nào có thể đến phủ thành chủ. Nếu không thì ngài có thể tự do di chuyển ở trong thành."
"Nếu ngài muốn ghé tiệm nào trong thành thì có lẽ nên chờ đến ngày mai. Vừa nãy biến động Vũ Thú quá lớn, nhiều nhà và tiệm trong đêm đã tức tốc rời đi. Có lẽ hôm nay họ sẽ không mở bán."
Sau đó nhìn sang Vũ Hạ Nhi đang lúng túng đứng kế bên Tô Hề.
Nhẹ kéo tay nàng đi.
"Ta cũng không quen thuộc đường trong thành, xin mượn nàng nhé."
Vẫn dáng vẻ lúc nào cũng muốn trêu ghẹo ấy mà lôi Vũ Hạ Nhi đi, làm nàng càng thêm lúng túng.
Tô Hề có chút thở dài, nhưng vẫn mang ý cười, gật đầu mà để Bạch Hồ đem Vũ Hạ Nhi đi.
Bạch Hồ gật đầu. Trước khi vào thành thuận tiện hỏi Tô Hề về những nơi nào dễ tìm được tin tức hay tìm hiểu thêm thông tin các nơi tại đại lục.
Theo lời Tô Hề, những nơi có thể giúp ích cho Bạch Hồ là thư quán, quán trọ, và Tiên Lâu.
Thư quán chứa nhiều sách của thế giới này. Sẽ hữu ích cho Bạch Hồ tìm hiểu thêm về nơi đây.
Quán trọ thường xuyên có tin tức từ những vị khách đường xa ghé ngang kể lại. Tuy không quá chính xác nhưng cũng là một nơi thu thập tin tức tốt.
Quán trọ cũng có thể thuê phòng để nghỉ ngơi nếu cần.
Và cuối cùng là Tiên Lâu.
Đây là nơi dành cho tu tiên giả. Có ở hầu hết các thành lớn. Tiên Lâu là nơi mua bán, trao đổi thông tin của giới tu tiên. Thậm chí còn mở bán đấu giá các vật phẩm hiếm có.
Chi nhánh tại Thái Mộc Thành tuy không phải to lớn nhất, nhưng với các vị tu tiên giả ghé ngang đều có chỗ tốt.
Theo lời Tô Hề, tạm thời các nơi này sẽ chưa mở lại. Bạch Hồ tốt nhất hôm nay là đi tìm gặp thành chủ.
Tuy nhiên, Bạch Hồ để ý được là rất nhiều người nhìn vào hắn khi đi trên đường.
Hiển nhiên là do làn da của hắn trắng bệch như xác c·hết.
Quần áo lại còn dính máu, còn dính cả trên mặt.
Suy nghĩ một lúc. Bạch Hồ quyết định tìm xem có tiệm quần áo nào còn mở không.
Thay đổi phục trang một chút. Nhìn hắn bây giờ quá dọa người, đi đến phủ lính gác lại nghĩ hắn tới á·m s·át thành chủ thì mệt.
Bạch Hồ cũng muốn ăn mặc đẹp một chút.
Cơ thể này từ lúc hồi sinh đến giờ đều dính đầy máu quỷ thi, bùn đất, bụi bặm.
Dù hắn tự nhận định là trông mình cũng khôi ngô, thì dung nhan cũng bị che lấp bởi vẻ ngoài bẩn thỉu này.
Quyết định là vậy, hắn liền tìm đến một cửa tiệm còn mở.
Vị chủ tiệm khi thấy vẻ ngoài của Bạch Hồ thì cũng có chút hoảng sợ. Nhưng khi thấy linh thạch và xâu tiền mà hắn lấy ra thì vui vẻ ân cần lạ thường.
Bà chủ tiệm cũng giúp hắn đến một gian phòng để tắm rửa trước khi thử đồ.
Thuận tiện hỏi thì giá trị tiền bạc tại thế giới này cũng không khác gì thế giới bình thường mấy.
Lượng bạc vẫn là giá trị tiền tệ lớn chủ yếu. Còn thấp hơn thì có những xâu tiền như Bạch Hồ có được.
Linh thạch thì là tiền tệ của giới tu tiên, so giá trị với tiền lưu hành tại nhân gian thì giá trị quá lớn.
Một viên linh thạch tương đương với cả ngàn lượng bạc.
Trước đây giá trị không cao đến vậy. Nhưng nhiều vị tu tiên giả kiếm tiền tại nhân giới rồi tận dụng nó để mua linh thạch số lượng lớn, làm giá thị trường ngày một tăng.
Với một viên linh thạch là Bạch Hồ đã có thể chi trả tới dư tiền quần áo loại tốt nhất ở tiệm.
Bạch Hồ tắm rửa xong, mặc vào một bộ y phục màu trắng, thêu thêm chỉ vàng cùng nhiều hoa văn cổ điển.
Mặt lưng áo trống, được chủ tiệm bảo rằng dựa theo ý thích của khách hàng mà thêu vào.
Vũ Hạ Nhi đỏ mặt lúng túng nhìn Bạch Hồ.
Mặc trang phục vừa mua, hắn trông như một con người khác.
Vô cùng tuấn tú nho nhã, nhưng với mái tóc gọn gàng buộc lên, cùng vài lọn tóc rũ ra ngoài. Nước da trắng lúc này chỉ làm hắn thêm nổi bật và đẹp đẽ. Thay vì vẻ đáng sợ trước đây.
Tên chủ tiệm nhiệt tình đặc biệt còn đánh chút phấn cho hắn, để làn da không quá xanh xao.
Bạch Hồ có chút kháng cự, nhưng nghĩ lại để mọi người kinh hãi mình cũng không có ích lợi gì nên cứ để vậy.
Vũ Hạ Nhi nhìn chằm chằm vào gương mặt của Bạch Hồ, khiến hắn để ý mà quay sang hỏi.
"Mặt ta dính gì sao?"
Nàng lắc lắc đầu, ngón tay chấm chút nước rồi quét lên môi Bạch Hồ.
Hắn có chút bất ngờ, không phản ứng kịp.
Sau đó nàng lấy trên bàn một tờ giấy đỏ. rồi đặt ngay môi Bạch Hồ, tự mình làm dáng vẻ bặm bặm môi như bảo hắn bặm vào.
Bạch Hồ bặm môi lên tờ giấy kia.
Môi hắn dính dính lấy lớp son đỏ lên môi mình.
Lúc này Vũ Hạ Nhi mới mỉm cười, nụ cười rất tươi đến mê quyến lòng người.
『"Huynh xinh lắm."』
Bạch Hồ ngớ người.
Ta không phải nữ nhân nha !
Có chút khó chịu, nhưng sau khi nhìn thấy nụ cười của Vũ Hạ Nhi, hắn không tài nào bực tức nổi, làn da trắng bệch cũng ửng chút đỏ.
Thôi kệ, nàng thích là được.
Bạch Hồ không nhận ra là các nữ nhân trong tiệm lúc này cũng đỏ mặt nhìn hắn.
Dung mạo hắn lúc này thật sự quá đẹp. Lớp son nhẹ dính trên môi kia chỉ vừa đủ khiến hắn có sức sống, chứ chưa tới mức son đậm của nữ nhân.
Thật sự tuyệt đẹp.
Bạch Hồ phì cười.
Giữ Vũ Hạ Nhi lại. Các người mới chỉ ngắm nhìn ta mà đã bảo đẹp sao?
"Chủ tiệm, khiến nàng thật đẹp cho ta."
"Tuân lệnh!"
Bà chủ tiệm nhanh nhảu mà nắm Vũ Hạ Nhi kéo đi, mặc kệ tiếng ú ớ của nàng.
Nhiều người trong tiệm lúc này đều vô cùng tò mò.
Vũ Hạ Nhi trong thành đều có nhiều người đã nhìn thấy qua. Nàng dẫu mang dáng vẻ bụi bậm, tóc tai bù xù bận rộn thì lúc nào cũng như tiên tử. Có thể nói là đóa sen đẹp mặc kệ bùn đất.
Nàng mà chịu ăn diện, thì còn đẹp tới mức nào?
Mọi người lúc này quả thực vô cùng tò mò. Có người mua xong vẫn ở lại.
Thậm chí là có tin đồn ra ngoài.
Nhiều kẻ mến mộ Vũ Hạ Nhi còn chạy vội đến xem.
Trước cửa tiệm đông đến lạ thường.
.
.
.
Sau một chốc. Bà chủ tiệm ra trước, đứng hình trước cảnh tượng trước tiệm.
Rất nhiều người bu đầy trước tiệm. Thậm chí lão chủ quán nước còn mang bàn ghế dựng trước tiệm bà ta cho khách quan ngồi chờ.
Bà chủ tiệm cũng biết Vũ Hạ Nhi xinh đẹp, nhưng đến mức này sao.
Bạch Hồ khoanh tay tựa vào tường thì nhìn có chút khó chịu.
Thấy bóng Vũ Hạ Nhi vừa bước đi ra, hắn đã dang tay áo rộng ra che đi nàng khỏi ánh mắt mọi người, quay lưng với họ mà trực tiếp nhìn Vũ Hạ Nhi.
Nàng đỏ mặt, ngước nhìn lên nhìn bóng dáng cao lớn kia che đi nàng.
Ánh nhìn ngước lên, với lớp phấn hồng nhẹ trên mặt, nay còn đỏ hồng hơn.
Môi đỏ bóng như mị hoặc. Mái tóc buộc nhiều lớp trên đầu, để lộ chiếc cổ trần nhỏ bé. Bộ váy rực rỡ mang sắc hồng đào cùng xanh đổ màu. thi nhau tô lên vẻ diễm lệ mỹ miều, nhẹ nhàng mà thuần khiết.
Một cây trâm vàng mang hình uyên ương, đạm đầy ngọc quý, cùng một đóa mân côi xanh tuyệt đẹp kia vậy mà không so nổi với sắc đẹp của nàng.
Thả cổ đại, nàng chính là họa quốc ương dân yêu nghiệt, nghiêng nước nghiêng thành.
Ừm...
Ta liền mua một căn nhà Thái Mộc Thành, sống ở đây tới già cùng nàng, có được không?
Khoan, không được, cái xác này chả sống quá một năm. Lo xong nhiệm vụ đã.
Nàng đẹp tới mức hắn quên cả nhiệm vụ.
Bạch Hồ lúc này đỏ cả mặt, im lặng mà ngắm nhìn nàng, mặc kệ vô số nam nhân bên ngoài đang la hét đuổi cái tay áo kia đi để được ngắm nàng.
"Tên kia ! Làm cái gì vậy ! Bỏ tay áo ra !"
"Tên khốn này, ta liều mạng với ngươi !"
"Để ta ngắm nhìn nàng !"
Vô số nam nhân gào thét.
Bạch Hồ quay sang lườm chúng. Thì vô tình khiến các nữ nhân tò mò dung nhan của Vũ Hạ Nhi lúc này cũng đỏ mặt rung động.
Người này, sao cũng vô cùng tuấn tú nha?
Ánh mắt lườm kia lại như sét đánh ái tình của bao nhiêu nữ nhi lúc này.
Trông hung tợn, nhưng lại mê hoặc vô cùng.
Vũ Hạ Nhi cũng mặt cũng vô cùng đỏ. bẽn lẽn thật sự không biết nên làm gì.
Ngắm cái đầu các ngươi.
Vợ ta, chỉ ta được ngắm.
"Chủ tiệm, gói lại tính tiền."
Bà chủ tiệm phì cười. Công tử đây muốn trêu Vũ Hạ Nhi, sao lại trông như ngài mới là người bị trêu?
Muốn ta gói quần áo, hay gói cả nàng đem về?