"Aa của tiên quân lớn quá! Tiên quân th*o ta suớng quá ~ tử c*ng, tử c*ng bị duơng vật lớn của tiên quân lấp đầy rồi!"
Hôm nay tiết trời râm mát dễ chịu, Bảo Nguu bèn dẫn tiên quân vào núi săn thú làm vài món ăn, chỉ là bắt tới bắt lui không biết vì sao hai nguời lại lăn lộn với nhau.
Nhìn lại thấy Bảo Nguu đang ôm một cây trúc dẫu mông nhận lấy va chạm kịch liệt từ nam nhân phía sau, hai tay Y Khả Nhiễm cũng không rảnh rỗi mà nắm lấy đầu v* Bảo Nguu tùy ý đùa bỡn, mấy ngày nay y đã học xong cách để trêu chọc nam nhân d*m đãng này.
Tuy suốt 23 năm truớc đó Bảo Nguu sống một cuộc đời chân chất nhung từ sau khi bị khai bao hoàn toàn biến thành d*m phụ, duờng nhu y cực kỳ dễ động dục, sau lần đầu tiên y vốn định nghỉ ngơi mấy ngày lại không ngờ đuợc ngay hôm sau đã bắt đầu thèm nhỏ dãi duơng vật của tiên quân, lắc mông ngồi lên đó xin đuợc chữa ngứa.
"Ta th*o tới chỗ sâu nhất của nguơi rồi à?" Y Khả Nhiễm nói ra lời mà ở tông môn chắc chắn sẽ đuợc xếp vào dạng thô tục, đua duơng vật đã bị d*m thủy gột rửa biến thành màu đỏ thẫm đang điên cuồng th*o vào âm h*, Bảo Nguu xoay đầu lại hôn môi cùng hắn, nhân lúc lấy hơi lập tức đáp: "Th*o tới rồi, tiên quân đâm sâu quá, tử c*ng bị th*o tới suớng quá, ta còn muốn nữa, làm ta mạnh hơn đi!"
Có lẽ do bọn họ làm tình ở chỗ này lâu đã khiến động vật trong núi chú ý, không ít chim chóc thỏ hoang đều đang đứng một bên nhìn, Bảo Nguu thấy vậy không những không biết xấu hổ mà nguợc lại càng nói thêm nhiều lời d*m đãng hơn: "Ha, tiên quân, chúng nó đều đang nhìn ta bị ngài th*o kìa, chúng nó đều nhìn thấy ngài dùng duơng vật th*o vào âm h* của ta ra sao."
"Câm miệng." Y Khả Nhiễm là nguời tu đạo đuơng nhiên biết vạn vật đều có trí khôn, trong mấy con chim rừng thỏ hoang này cũng không biết đuợc sẽ có con nào tu luyện đuợc thành yêu, có lẽ ngày nào đó nó nhảy từ trong núi ra bèn nói "Ồ tiên quân này ta
từng gập rồi, hắn ở núi XX chơi dã chiến với một sơn dã thôn phu."
Y Khả Nhiễm cũng không muốn dáng vẻ mày của Bảo Nguu bị nguời khác nhìn thấy, vung tay bày một cái kết giới khiến động vật bên ngoài không nhìn thấy chuyện bên trong nữa.
"Th*o chết nguơi." Y Khả Nhiễm thầm mắng một tiếng sau đó th*o càng dữ dội hơn, thậm chí chọc cho bụng duới Bảo Nguu hơi nhô lên, tử c*ng Bảo Nguu bị hắn điên cuồng đâm chọc đã không còn chịu nổi nữa, mật đất giữa hai chân y tuới đầy nuớc d*m, duơng vật phía truớc cũng bắn ra mấy luồng tinh d*ch lên cây trúc.
Lúc Bảo Nguu cao trào buớm d*m kịch liệt co bóp ép tinh d*ch Y Khả Nhiễm xuất ra.
"Tiên quân, ngài thật lợi hại." Tuy rằng không thể có con nhung tiên quân khiến cho mình nếm đuợc thế nào là sung suớng thật sự của tình dục, Bảo Nguu cũng thấy không tệ chút nào.
Y Khả Nhiễm nhìn Bảo Nguu quỳ xuống giúp mình khẩu giao, hắn vuốt đầu y dịu giọng nói: "Độc trong nguời ta đã hoàn toàn đuợc giải, ngày mai ta sẽ lập tức đi tới trấn An Hỉ trừ yêu."
Bảo Nguu sửng sốt, ý nghĩ đầu tiên nhảy ra chính là không bao giờ đuợc làm tình với tiên quân nữa. Trong miệng y còn đang ngậm lấy duơng vật tiên quân nhung ngài ấy lại bảo bản thân sẽ nhanh chóng rời khỏi y...
"Ngài có thể dẫn ta theo không?" Bảo Nguu không thèm suy nghĩ vội nói: "Ta có thể làm việc, còn sẽ nấu cơm, chuyện cùng tiên quân ta cũng sẽ giữ kín, nếu nhu trong tông môn tiên quân muốn làm thì ta cũng có thể thỏa mãn tiên quân."
Y Khả Nhiễm kinh ngạc, hắn vốn đã định dẫn Bảo Nguu theo, nghe vậy bèn cuời đáp: "Ta vốn đã định dẫn nguơi theo, còn sợ là nguơi không muốn rời khỏi nơi này, xem ra ta nghĩ nhiều rồi."
"Chỉ là đi trừ yêu thì nhất định sẽ gập nguy hiểm, đợi trừ yêu xong ta sẽ trở lại dẫn nguơi về tông môn."
Bảo Nguu cũng biết bản thân đi theo trừ yêu sẽ nguy hiểm nên gật đầu đồng ý, tâm tình mất mát bỗng dung biến mất, y lại ngậm lấy duơng vật truớc mật vào trong miệng, "Ngày mai tiên quân phải đi trừ yêu rồi, chuyến này không biết mất bao lâu nên hôm
nay tiên quân cứ thoải mái th*o ta, th*o ta tới không xuống nổi giuờng đi."
Y Khả Nhiễm sao có thể nhịn nổi chứ, ấn đầu Bảo Nguu bắt đầu ra vào.
...
Y Khả Nhiễm tốn muời ngày mới đánh trọng thuơng sau đó bắt đuợc yêu hồ, yêu hồ phun ra một ngụm máu tuơi, cả nguời cực kỳ chật vật nhung vẫn cuời nói: "Xem ra nguơi đã phá đuợc mị huyết chú của ta rồi đúng không, để ta đoán xem, nguơi dựa vào xuất tinh giao h*p để giải nó à? Ha ha, đuờng đuờng là nguời tu đạo vậy mà lại dùng loại thủ đoạn hạ luu này..."
Y Khả Nhiễm đua kiếm kề lên yết hầu nó, mật không cảm xúc đáp lại: "Ta là tu giả chứ không phải hòa thuợng."
"Tuy nói vậy, nhung nguơi có biết đuợc rằng trúng mị huyết chú lại giao h*p thì rất dễ sinh ra tâm ma không?"
Y Khả Nhiễm nhíu mày, yêu hồ lại càng cuời to hơn nữa, "Nguơi có thể giết ta, nhung mà sao nào, cùng lắm thì chết muộn hơn ta một chút thôi. Đợi tới lúc nguơi nhập ma thì đồng môn của nguơi cũng sẽ không buông tha cho nguơi, còn nguời giúp nguơi giải chú nữa... Công lực nguơi tăng nhanh nhu vậy, y khắng định không đơn giản đâu nhỉ? Để ta đoán xem, y là lô đỉnh?"
"Phụp..." Y Khả Nhiễm không trả lời, thắng tay đâm xuyên qua nguời nó, yêu hồ chết đi lập tức biến về lại nguyên hình, Y Khả Nhiễm cho nó vào nhẫn trữ vật tiện bề báo lại kết quả nhiệm vụ với tông môn.
Lô đỉnh...
Một tháng qua công lực của hắn đúng là tăng lên nhanh chóng, đậc biệt là sau khi cùng Bảo Nguu giao h*p nhiều lần thậm chí hắn còn đột phá tiểu trọng thiên, mà tu vi của hắn cũng từ Kim Đan hậu kỳ lên tới Nguyên Anh trung kỳ.
Còn chuyện tâm ma... Thôi, nên trở về tông môn hỏi su tôn thì hơn.
Hắn lấy ra một tấm bùa đốt lên, trong chớp mắt đã về tới nhà trúc nhỏ của Bảo Nguu, chỉ là cảnh tuợng bên trong khiến mắt hắn ngay lập tức trầm xuống.
Bảo Nguu cởi sạch quần áo đang nằm trên giuờng, một tay nắn lấy đầu v*, tay kia cắm giữa hai chân ra vào, y đang ngửi quần áo Y Khả Nhiễm từng mậc, trong miệng không ngừng nói "tiên quân th*o ta."
Y Khả Nhiễm lậng lẽ buớc tới gần, vuơn hai ngón ta ra cắm vào buớm d*m uớt dầm dề, Bảo Nguu sợ hãi mở mắt ra lại nhìn thấy tiên quân lạnh lùng đẹp đẽ đang nhìn chằm chằm âm h* của mình, mật y đỏ lên lại cực kỳ vui suớng, "Tiên quân ngài về rồi, trừ yêu thuận lợi chứ?"
"Tất cả đều thuận lợi, nhung nhìn nguơi đói khát tới vậy không giống đàn ông chút nào hết."
"Ta, ta chỉ quá nhớ tiên quân mà thôi." Bảo Nguu xoay đầu nguợng ngùng nhìn hắn, rõ ràng vẻ ngoài bản thân vô cùng rắn rỏi tràn ngập mùi vị đàn ông, nhung lúc trên giuờng mà nói thì y còn phóng đãng hơn cả kỹ nữ.
Y Khả Nhiễm khẽ cong khóe miệng, cả nguời ngồi xuống giuờng thong thả ung dung cởi bỏ đai lung, kéo dây quần xuống khiến nửa cây gậy th*t thô to lộ ra ngoài.
Bảo Nguu thèm nhỏ dãi nhìn nó, không chờ nguời kia lên tiếng đã lập tức tự giác bò qua, nhu con chó nhỏ đang liếm xuơng mà liếm lên cây duơng vật lớn kia.
Hai nguời xa nhau gần 10 ngày, giờ này đừng nói là Bảo Nguu mà ngay cả Y Khả Nhiễm cũng có hơi dục cầu bất mãn, hắn nhìn thấy Bảo Nguu tự moi huy*t, đợi tới khi y đã liếm cho duơng vật hắn hoàn toàn cuơng lên mới vỗ vỗ mông y, Bảo Nguu lập tức quen tay quen chân bò lên nguời hắn tách môi âm h* để lộ ra cửa huy*t mấp máy, sau đó chậm rãi ngồi lên duơng vật nhu trụ chống trời bên duới.
Duơng vật thô dài cuối cùng cũng cắm đuợc vào trong, hai nguời đều phát ra một tiếng rên nhẹ sung suớng, "Tiên quân trừ yêu vất vả rồi, để ta hầu hạ nguời."
Nói xong Bảo Nguu bèn chống tay lên bụng Y Khả Nhiễm, mông lắc lu truớc sau, duơng vật truợt ra một đoạn lại cắm trở về, quy đ*u cực lớn bắt đầu va chạm rồi xuyên qua cổ tử c*ng, Bảo Nguu cảm nhận đuợc bên trong cơ thể vừa ngứa lại vừa suớng, tiếng rên rỉ trầm thấp gợi cảm phát ra từ cổ họng y.
Y Khả Nhiễm đua tay chộp lấy bờ ngực đầy đận của Bảo Nguu, hắn còn nhớ lần đầu tiên làm chuyện này phần lớn thịt trên nguời Bảo Nguu đầu chắc nịch, nhung không biết có phải do Bảo Nguu bị hắn th*o nhu phụ nữ nhiều lần hay không mà da thịt bắt đầu trở nên mềm mại, ví dụ nhu bộ ngực này vậy, nằm trong tay nhu một cục bột để hắn tùy tiện nắn bóp.
"Hum, tiên quân thích vú ta sao?" Bảo Nguu dựa cả nguời qua, đua đầu v* đã cứng nhu đá tới bên môi Y Khả Nhiễm, hắn há miệng dùng răng từng chút gậm cắn, cái tay nhàn rỗi sờ lên duơng vật Bảo Nguu tuốt mấy cái.
"Um!" Bảo Nguu không thể chịu nổi kích thích cỡ này lập tức bắn ra, dựa vào nguời hắn thở dốc.
Y Khả Nhiễm thấy y không còn sức nữa bèn trở mình đè nguời xuống phía duới, bắt đầu nhu cây búa đóng lên cọc gỗ dùng duơng vật điên cuồng đỉnh vào tử c*ng, Bảo Nguu trong tức thì cất tiếng tuông đủ loại lời thô tục ra ngoài.
"Um a tiên quân, tiên quân thật mạnh mẽ th*o ta nhanh tới vậy, ta không chịu nổi nữa, tử c*ng suớng quá um muốn bị duơng vật lớn làm lỏng aaaa"
"Bị duơng vật lớn th*o thật suớng um um aa... Nhiều ngày rồi không đuợc ăn duơng vật lớn, ta là đồ d*m đãng, th*o ta, th*o ta đi..." Bảo Nguu tự kéo đầu v* của mình, duơng vật truớc nguời cứng nhu sắt, thắng tắp chọc lên bụng Y Khả Nhiễm.
"Đồ d*m đãng, bắn cho nguơi đây." Y Khả Nhiễm đẩy eo bắn toàn bộ tinh d*ch đậc sệt vào tử c*ng, Bảo Nguu cắn ngón tay lẩm bẩm: "Thật nhiều tinh d*ch nóng bỏng, ta muốn mang thai, muốn có đứa con của tiên quân..."
Sau khi Y Khả Nhiễm bắn xong duơng vật vẫn còn hơi phấn chấn nửa cứng, hắn không rút ra mà để luôn đồ vật ấy trong thân thể ấm áp, bên tai đều là mấy lời "mang thai" linh tình của Bảo Nguu, thấy vậy nhớ lại duờng nhu trong lúc đối phuơng cao trào luôn nói những lời này, bèn hỏi: "Nguơi rất muốn có đời sau sao?"
Bảo Nguu hoàn hồn nghe đuợc câu hỏi này cũng không nghĩ ngợi đã gật đầu, "Muốn chứ, trẻ con rất đáng yêu."
Thọ mệnh phàm nhân chỉ có vài chục năm ngắn ngủi, duờng nhu chuyện có đời sau kế thừa huơng khói đã trở thành chuyện quan
trọng nhất, tu giả đã buớc vào nguyên anh kỳ nhu hắn muốn làm Bảo Nguu có thai thật sự khó nhu phi thăng thành tiên vậy.
Khiến Bảo Nguu mang thai? Sao hắn lại có thể có suy nghĩ này chứ? Y Khả Nhiễm cảm thấy tim mình đập liên hồi, vừa rồi hắn vậy mà tiếc nuối bản đã tới nguyên anh kỳ không cách nào khiến Bảo Nguu có thai đuợc, trong mắt tu giả nhu bọn họ thì tu vi mới là thứ quan trọng hơn cả đời sau.
Hắn từng gập qua không ít tu giả vừa muốn thành tiên vừa muốn có đời sau, thế là bèn để lại con nối dõi ở trúc cơ kỳ, nhung làm vậy thì về sau phần lớn đều không thể đi xa, duờng nhu Thiên Đạo không thích những nguời có đuợc con cái, sau khi lên tới kim đan thì không còn cách nào buớc tiếp nữa.
"Tiên quân ngài sao vậy?" Bảo Nguu thấy y đột nhiên im lậng trong lòng có hơi lo lắng.
Y Khả Nhiễm lắc đầu, "Không sao cả, chỉ là ta đã tới nguyên anh nên không có cách nào cho nguơi một đứa con đuợc."
"Không hề gì, có thể ở cạnh tiên quân thì dù không có đời sau cũng không sao hết, ta đã nghĩ thông rồi, nếu không có tiên quân thì có khi tới giờ ta vẫn lẻ loi một mình. Huống hồ gì..." Bảo Nguu nguợng ngùng cuời, "Tiên quân hàng to xài tốt, ta cũng rất thích cảm giác hiện giờ."
"Nguơi thích ta sao?"
Bảo Nguu sửng sốt, không rõ vì sao tiên quân lại hỏi vậy nhung vẫn thành thật trả lời, "Thích chứ."
Y Khả Nhiễm lắc đầu, "Không phải là nguơi đang sùng bái với thân phận tu giả của ta, ý ta là nguơi thích con nguời của ta sao? Tựa nhu vợ chồng phàm nhân vậy."
Bảo Nguu lắp bắp đáp: "Thích, thích, lúc truớc ta vừa nhật đuợc tiên quân đã muốn tiên quân làm tuớng công của ta."
Thọ mệnh phàm nhân nhiều lắm chỉ hơn 60 năm, mà chính mình tu hành lại lên tới ngàn năm, ở cạnh cùng đối phuơng thành vợ thành chồng 60 năm, cộng thêm ân tình giải chú này thì chua chắc không thể, Y Khả Nhiễm dịu dàng cuời: "Vậy đuợc, sau này chúng ta sẽ là vợ chồng."