Tu Tiên Cũng Cần Nhân Duyên

Chương 5




Nam Cung Hy vừa bước qua ngưỡng cửa Phổ Kinh Các, đã lập tức cảm thấy không ổn. Có ba, bốn luồng sát khí từ đâu ập đến, bổ nhào về phía hắn. Nam Cung Hy không hề bất ngờ, lách người tránh né.

Bốn cái bóng đen vồ hụt mục tiêu, không chịu bỏ cuộc mà quay đầu đuổi theo. Lúc này, Nam Cung Hy đã kịp nhìn rõ đối thủ, tay trái thủ thế chuẩn bị xuất đòn.

“Nhị trưởng lão, cách đón tiếp của ngài, vẫn không hiếu khách hơn chút nào!’’

Linh lực đổ dồn vào hai tay, nhẹ nhàng đánh ra một quyền, chiêu này vô thanh vô thức, chỉ thấy tay trái của hắn đưa ra. Chưa đầy một cái chớp mắt, bốn cái bóng đen đều bị đánh cho tan nát, thân thể rơi rớt trên sàn.

“Tiểu tử thối, ngươi lại làm hư đám Mộc Đầu Nhân ta vừa làm rồi!’’ Một giọng nói tức giận vang lên.

Nam Cung Hy nhanh chóng xoay người về nơi phát ra giọng nói, chắp tay chào hỏi: “Nhị trưởng lão!’’

Người kia bước ra từ chỗ tối, dáng người gầy gò, râu tóc bạc trắng, vận y phục màu vàng nhạt. Vừa nhìn thấy Nam Cung Hy đã hừ một tiếng, tức giận vuốt chòm râu dài.

Nhị trưởng lão liếc đám đệ tử sau lưng, khẽ quát: “Đứng đó làm gì, còn không mau thu dọn đi!”

Trên mặt đất, những bộ phận của Mộc Đầu Nhân bị Nam Cung Hy đánh nát, rơi vãi khắp nơi. Các đệ tử nghe thế, vội vàng thu nhặt các mảnh vỡ, nhanh chóng mang đi. Chỉ một thoáng, nơi này lại trở nên sạch sẽ, cứ như chưa từng có cuộc tấn công nào xảy ra.

Nhị trưởng lão đứng trước mặt Nam Cung Hy, chắp hai tay sau lưng, có chút không vui: “Tiểu tử, ngươi đến đây làm gì?”

Nam Cung Hy cười trừ, hỏi Nhị trưởng lão: “Lại làm phiền ngài, thật thất lễ. Nhưng hôm nay, ta có thể vào trung các hay không?”

Nghe Nam Cung Hy nhắc đến trung các, chòm râu dài của Nhị trưởng lão run run: “Tháng trước ngươi cũng vào trung các, còn lấy đi của ta một bộ võ học, hai cuốn bí kíp. Bây giờ lại muốn vào đó, không lẽ ngươi thật sự muốn ôm hết sách ở Phổ Kinh Các về sao?”

Nói thì nói như thế, nhưng trong lòng Nhị trưởng lão lại không có ý gì. Đệ tử có tư cách bước vào Phổ Kinh Các đọc sách không có bao nhiêu. Người đọc sách lại được phép mang sách ra ngoài, càng hiếm có hơn.

Phổ Kinh Các, nằm ở phía tây phủ Nam Cung, do Nhị trưởng lão, Nam Cung Đồ quản lý. Tính tình người này cổ quái thất thường, không chỉ có các đệ tử sợ ông ta, mà ngay cả phụ thân của Nam Cung Hy, cũng phải lắc đầu ngán ngẩm.

Nam Cung Đồ rất thích dùng Mộc Đầu Nhân thử tài người khác. Thường xuyên đón tiếp đám đệ tử đến các, bằng những màn vừa rồi. Nếu ngươi thua, sẽ lập tức bị ném ra khỏi cửa, không có ngoại lệ.

Đến cả Nam Cung Hy cũng đã vài lần ăn món canh sập cửa của Nam Cung Đồ. Sau này thực lực tăng lên, mới có thể thoải mái tự do ra vào Phổ Kinh Các. Nhưng người kia lại không biết mệt mỏi, mỗi lần hắn đến, đều bày đủ trò mới ‘chào hỏi’ hắn.

Sau khi mắng hắn vài câu, Nam Cung Đồ lại không kiềm được, liếc mắt nhìn hắn một cái, rồi hỏi: “Nói đi, ngươi cần loại võ học nào?”

Tật xấu nói năng không thật lòng của Nhị trưởng lão, Nam Cung Hy đã biết rõ. Chỉ có thể làm như không nghe thấy, vào ngay vấn đề chính: “Chú trọng phòng thủ, đơn đấu, tấn công trực diện!’’

Lời vừa dứt, khuôn mặt cau có của Nam Cung Đồ, mới giãn ra được một chút. Xoay người lại, quan sát Nam Cung Hy từ trên xuống dưới, vừa vuốt chòm râu, vừa nói: “Tiểu tử, điều gì lại khiến ngươi thay đổi vậy?”

Ông hỏi như thế cũng là có lý do, trước đây, Nam Cung Hy dựa vào tốc độ tu luyện hơn người, chú trọng vào tích trữ linh khí, gia tăng sức mạnh.

Những bộ võ học hắn chọn, không phải quần công thì cũng là đại sát chiêu. Nam Cung Hy chưa từng để mắt vào phòng thủ, chỉ chăm chăm vào việc giải phóng sức mạnh của mình.

“Vãn bối không thay đổi, chỉ bổ sung những chỗ thiếu hụt của bản thân mà thôi.’’ Hắn nghiêm túc trả lời.

Nhị trưởng lão gật gù, phẩy áo bào, xoay lưng bước lên cầu thang: “Đi theo ta!”

Nam Cung Hy cũng nhanh chóng đuổi theo, hai người xuyên qua những dãy hành làng dài. Dưới mái hiên, có treo lục lạc gỗ, mỗi khi gió thổi sẽ vang lên tiếng động vui tai. Từ viện ngoài tiến vào viện trong, bỏ qua sơ các ở tầng một, tiến thẳng lên trung các ở tầng hai.

Phổ Kinh Các được chia làm ba phần: sơ các, trung các, thượng các. Những người được phép bước vào Phổ Kinh Các, phải là đệ tử nội môn trở lên trong Nam Cung gia.

Trong sơ các hầu hết đều là võ học sơ đẳng, sức mạnh không lớn, dễ vận dụng. Các đệ tử nội môn có tiềm lực, sẽ được võ sư tiến cử vào sơ các. Tiến cử là một chuyện, vượt qua màn ‘chào hỏi’ của Nam Cung Đồ hay không lại là chuyện khác.

Trung các chứa võ học trung đẳng, tốc độ ra đòn nhanh, phạm vi sát thương rộng, nhiều sát chiêu, hao tốn rất nhiều linh khí. Phù hợp cho các đệ tử có cảnh giới Luyện Khí tầng bốn trở lên. Muốn vào được trung các, phải là đệ tử có thiên phú đặc biệt, được chính các trưởng lão hoặc tộc trưởng đề cử.

Thượng các bao gồm các môn võ học thượng đẳng, loại bỏ được nhược điểm hao tổn linh khí, bù vào gia tăng bạo kích, khuếch đại sức mạnh đến mức tối đa. Những bộ võ học ở đây, đều là truyền thừa mấy trăm năm của Nam Cung gia, độc nhất vô nhị. Ngoài tộc trưởng, và các vị trưởng lão được phép ra vào thượng các, còn có các đệ tử giành được tư cách đề cử trong tỷ thí gia tộc.

Nam Cung Đồ đích thân dẫn Nam Cung Hy vào trung các, đôi mắt sắc bén lướt qua những cuốn sách trên kệ. Ông ta dạo quanh trung các một vòng lớn, rồi bất ngờ dừng lại ở dãy kệ, đặt phía bên trái trong cùng.

“Đây là những bộ võ học phù hợp với yêu cầu của ngươi. Cứ từ từ xem, chọn được bộ thích hợp thì báo với ta!’’ Nam Cung Đồ đưa tay chỉ vào dãy sách trước mặt, tránh sang một bên, nhường chỗ cho Nam Cung Hy bước tới.

“Đạ tạ!’’ Nam Cung Hy nói, rồi bước qua Nam Cung Đồ, chậm rãi bước dọc theo dãy sách, quan sát từng cuốn một.

Đối với võ học thích hợp, thân thể tự sẽ có liên kết, ngươi không chọn võ học, mà là võ học chọn ngươi. Người bình thường, nhìn vào một bộ võ học tu tiên, chỉ cảm thấy nó là một mớ ký tự hỗn độn, không hơn không kém. Còn võ giả, khi cầm võ học trên tay, những con chữ như có linh tính, phát ra thứ ánh sáng kỳ diệu, nhập vào tâm trí võ giả.

Giống như Nam Cung Hy lúc này, mỗi bộ võ học trong mắt hắn, đều phát ra thứ hào quang lấp lánh. Nhưng lại không có quyển nào thực sự khiến hắn phải dừng lại. Bước chân vẫn tiếp tục di chuyển về phía trước, cũng đã đi gần hết kệ sách.

Nam Cung Hy lắc đầu ảo não, đôi mắt khẽ hạ xuống, làn mi đẹp che khuất con ngươi. Bỗng nhiên, có ánh sáng màu đỏ lóe lên, thu hút sự chú ý của Nam Cung Hy. Hắn khom người ngồi xuống, nhìn nơi phát ra thứ ánh sáng kia.

Ở hàng sách cuối cùng, có một chỗ trống nhỏ, nhưng vẫn có thẻ gỗ treo phía trước. Nam Cung Hy đưa tay cầm lấy, lẩm bẩm đọc: “Long Trảo Thủ.”

Hào quang màu đỏ nhạt vẫn lập lòe quanh thẻ gỗ, khiến hắn vô cùng ngạc nhiên. Rõ ràng ở đây không có bất kỳ quyển sách nào, nhưng vẫn có thẻ danh mục đằng trước.

Vì sao không có võ học, hào quang vẫn phát ra? Mối liên kết đang thôi thúc trong lòng hắn, từ đâu tới? Tâm trí Nam Cung Hy xoay vòng với những câu hỏi, không hề chú ý đến Nam Cung Đồ, đã đứng sau lưng mình từ lúc nào.

“Không ngờ, ngươi lại có duyên với nó!’’ Giọng nói vang lên khiến Nam Cung Hy giật mình.

Hắn ngẩng đầu lên nhìn Nam Cung Đồ, trong đôi mắt không giấu được vẻ ngạc nhiên: “Nhị trưởng lão! Vì sao…?”

“Đứng lên, đi theo ta!’’ Nhị trưởng lão vươn tay đoạt lấy thẻ gỗ trên tay Nam Cung Hy, xoay lưng chậm rãi bước đi. Nam Cung Hy không còn cách nào khác, cũng phải mau chóng đuổi theo ông ta.

Nam Cung Đồ đưa Nam Cung Hy đến phòng Chiêm Nghiệm, thả thẻ gỗ vào chậu vàng trước mặt. Lập tức nước trong chậu phát ra ánh sáng, ba chữ Long Trảo Thủ nổi lên mặt nước, lấp ánh màu đỏ tươi.

Nhị trưởng lão kéo tay áo, vớt lấy ba chữ màu đỏ ấy, mang đến trước mặt Nam Cung Hy. Miệng lầm bầm pháp quyết, màu đỏ trên chữ dần biến mất, nhưng vẫn còn ánh sáng bao quanh. Đến khi màu chữ hoàn toàn trở nên trong suốt, Nam Cung Đồ mới dừng niệm chú, thổi một hơi vào lòng bàn tay.

Hơi thở mang theo linh khí, truyền vào ba chữ Long Trảo Thủ trên tay. Khiến nó bay về phía trước, nhập vào người Nam Cung Hy, hắn không biết Nam Cung Đồ đang làm gì. Chỉ cảm thấy sau khi ba chữ kia nhập vào cơ thể hắn, linh khí trong người hắn lập tức giao động mãnh liệt. Cứ như đang phải đối chọi với một lực lượng vô hình nào khác, làm hắn vô cùng khó chịu.

Nhìn thấy Nam Cung Hy khẽ cau mày, Nam Cung Đồ mới thở phào nhẹ nhõm, với lấy khăn đặt dưới chậu vàng, lau khô tay, chậm rãi nói: “Bộ võ học mà ngươi chọn, có tên là Long Trảo Thủ, thuộc hệ thống cổ phổ, không phải là võ học Nam Cung gia.”

“Thứ ta vừa truyền vào người ngươi, chỉ là chìa khóa để mở bộ võ học thực sự. Nếu muốn có được Long Trảo Thủ, ngươi phải vất vả một chuyến rồi.”

Cổ phổ là truyền thừa của cao nhân vô danh trên giang hồ, không thể xác định lai lịch và nguồn gốc thật sự của nó. Chỉ biết uy lực của nó còn cao hơn võ học đồng cấp rất nhiều, hoàn toàn không có đối thủ.

Vì là truyền thừa trên giang hồ, những bản ghi chép lại đều sẽ có thiếu sót. Cách luyện tập lại không đồng nhất, gây khó khăn cho các võ giả. Nếu không may mắn, luyện sai tâm pháp gốc, nhẹ thì tẩu hỏa nhập ma, nặng thì tự bạo mà chết.

Tuy cổ phổ mang sức mạnh to lớn, nhưng số người dám mạo hiểm luyện tập, chỉ đếm trên đầu ngón tay. Trong ngàn người lại có một kẻ liều mạng, trong trăm kẻ liều mạng mới có một kẻ thành công.

Thành công thôi chưa đủ, trải qua sóng gió, tranh đấu bảo vệ bí mật cổ phổ. Sau cùng trở thành võ giả đứng trên vạn người, tiếng tăm hiển hách, lại càng hiếm hơn.

Tóm lại việc luyện tập cổ phổ, chứa đựng rất nhiều rủi ro. Nam Cung gia không ủng hộ việc luyện tập cổ phổ. Từ lâu đã loại bỏ hết những cổ phổ ra khỏi Phổ Kinh Các rồi.

Nam Cung Hy khó hiểu nhìn Nam Cung Đồ: “Nhị trưởng lão, vãn bối không hiểu, cổ phổ sao có thể xuất hiện ở Nam Cung gia?’’

Nam Cung Đồ cười bí hiểm, vuốt ve chòm râu bạc: “Người đặt nó vào Phổ Kinh Các, nói rằng muốn tìm người có duyên. Bộ cổ phổ này nằm ở đó bao nhiêu năm rồi, cuối cùng cũng đã có người tiếp nhận. Ta nghĩ ngươi nên trở về nói chuyện này với phụ mẫu, bọn họ sẽ giải thích rõ ràng hơn ta!’’

Nói xong, xoay người bước đi, để lại Nam Cung Hy một mình trong phòng. Nhị trưởng lão chưa đi được bao lâu, thì Nam Cung Hy cũng đã bừng tỉnh. Hắn vội vàng rời khỏi Phổ Kinh Các, trở về tìm phụ mẫu, hắn rất muốn biết rốt cuộc bộ võ Long Trảo Thủ này có gì ghê gớm. Mà khiến Nam Cung Đồ, thần thần bí bí như vậy!