Tu Tiên Cũng Cần Nhân Duyên

Chương 17




Author: Trần Nguyệt Vân

Trải qua ba vòng đấu loại, trong sáu người bọn họ, chỉ có Nhậm Bang, Nam Cung Hy và Nam Cung Siêu tiến vào vòng cuối cùng. Ở vòng đấu thứ hai, Lý Trạm đã thua dưới tay Nam Cung Siêu, còn Hoắc Thanh Đồng cũng bại trong tay Tô Giai Giai. Đây là kết quả đã được đoán định từ trước, nhưng cũng không thể phủ nhận thực lực nổi trội của hai người họ.

Tuy vượt qua được hai vòng, Tô Giai Giai lại phải dừng chân ở vòng thứ ba. Đối thủ lần này của nàng là Thủy Sinh, nữ đệ tử đến từ chi thứ bảy. Luyện Khí tầng ba đấu với Luyện Khí tầng bảy đã không dễ dàng, nhưng nàng vẫn có thể kiên trì đến cuối trận. Dù dừng lại Tô Giai Giai vẫn không có gì để nuối tiếc, kết quả lần này đã vượt xa dự tính ban đầu của nàng.

Sau ba vòng thi, toàn bộ các tuyển thủ đều bị cách ly khỏi võ đài tỷ thí. Sáu người tụ họp một chỗ, chờ đợi công tác chuẩn bị vòng thi cuối hoàn thành. Bầu không khí xung quanh dần trở nên nặng nề, ngay cả tiếng bàn tán giữa các tuyển thủ cũng trở nên nhỏ dần.

Tỷ thí gia tộc mỗi năm, các vòng đầu luôn giống nhau, chỉ duy nhất phần thi cuối cùng là khác biệt. Không ai biết đề thi sẽ ra sao, mức độ biến thái qua các năm chỉ có hơn chứ không kém. Cho nên vòng đấu tốp ba mươi, luôn là phần thi được chờ đợi nhất mỗi năm.

Nhóm người Nam Cung Hy cũng không ngoại lệ, tất cả đều không biết vòng thi đấu tiếp theo sẽ diễn ra thế nào. Chỉ không ngừng phỏng đoán, đặt ra các giả thuyết, hoặc lấy lại những phần thi cũ của các năm trước làm ví dụ.

Cho đến khi tiếng trống hiệu lại vang lên lần nữa, tốp ba mươi tạm biệt bằng hữu, đồng môn, tách ra khỏi đám tuyển thủ, tiến vào khu vực thi đấu. Tiếng hò reo cổ vũ vang dội khắp khán đài, khiến bầu không khí dưới võ đài tỷ thí cũng được hâm nóng lên.

Từ chỗ tốp ba mươi nhìn ra, có thể nhìn thấy tám sân đấu nhỏ đã được hạ xuống. Khiến võ đài trở thành một khu đất rộng rãi bằng phẳng, thả vô số quả cầu được ấn chú lên bầu trời.

Những quả cầu lấp lánh đủ mọi màu sắc, lơ lửng giữa không trung, trôi nổi bất định. Khoảng cách giữa các quả cầu và mặt đất là mười lăm thước, cự ly giữa những quả cầu lại thay đổi liên tục.

Nhìn đám ánh sáng rực rỡ kia, Nam Cung Hy không thể không nghĩ tới mẫu thân. Khi hắn và đại ca còn nhỏ, bị phụ thân quản giáo nghiêm ngặt, tính tình càng lúc càng trở nên trầm lặng. Nhìn hài tử như thế, Tô Vũ Đình rất đau lòng, luôn trêu chọc để hai người vui vẻ.

Bà thường xuyên treo những quả cầu ánh sáng ngoài sân, dụ dỗ hai huynh đệ hắn đập cầu đổi kẹo. Khi ấy tuổi còn nhỏ, bị ánh sáng rực rỡ kia thu hút, huynh đệ hắn chơi đến say mê. Lần nào cũng cười đùa không ngớt, vui vẻ đến tận khi đi ngủ.

Sau này, đại ca trưởng thành rời khỏi Nam Cung gia, mẫu thân hắn cũng không còn treo cầu ánh sáng nữa. Dù mẫu thân chưa bao giờ nói ra, nhưng Nam Cung Hy biết, người thật sự rất thương nhớ đại ca.

Ở khán đài trung tâm, Nam Cung Hải đưa mắt nhìn về cánh đông của khán đài. Đó chính là nơi các vị phu nhân đang ngồi, có thể giờ phút này Tô Vũ Đình đã nhận ra rồi. Phần thi cuối cùng, dùng những quả cầu ánh sáng để thử thách, là ý của Nam Cung Hải.

Từ lâu, ông đã nhận ra quyết tâm muốn tiến vào học viện của Nam Cung Hy, hai huynh đệ hắn rất giống nhau. Một khi đã quyết định chuyện gì đó, sẽ không dễ dàng thay đổi hay từ bỏ.

Đây có thể là lần cuối cùng, Tô Vũ Đình còn được nhìn thấy hài tử bên trò chơi yêu thích lúc nhỏ. Một khi đã bước ra khỏi cánh cửa kia, Nam Cung Hy sẽ rất khó để quay đầu lại.

Chính Nam Cung Hải cũng muốn lưu giữ chút ký ức cuối cùng này. Hai người con trai của ông đều đã lớn, sắp sửa rời khỏi vòng tay của ông mà bay đi.

Khi đưa mắt nhìn xuống sân đấu, nhận ra cái nhìn thất thần của Nam Cung Hy. Nam Cung Hải cười nhẹ một tiếng, khẽ thì thầm: “Tiểu tử, trò chơi lúc nhỏ và tỷ võ gia tộc không giống nhau đâu!’’

Diệp Tử Kiếm cũng nghe thấy, nghiêng đầu tò mò hỏi Nam Cung Hải: “Cái gì mà trò chơi lúc nhỏ? Ta thấy mấy thứ lấp lánh này, rất giống với phong cách của Tô Vũ Đình. Là đệ cố tình sắp xếp sao?”

Nam Cung Hải gật đầu, trả lời: “Đúng vậy, chính là Huyễn Tinh Thải Quang!’’

Lúc này, Nam Cung Viễn đã đứng lên, tiến về phía trước. Một lần nữa thay mặt tộc trưởng, công bố thể lệ thi đấu của vòng thi cuối. Giọng nói vang dội rõ ràng, khiến tất cả mọi người đều nghe thấy:

“Tốp ba mươi đã định, vòng khảo thí đặc biệt cũng được bắt đầu. Mô phỏng theo khảo thí tuyển sinh của học viện sắp tới. Hình thức song đấu được thay thế bằng đấu nhóm, tất cả ba mươi tuyển thủ đều phải trực tiếp đối chọi với nhau.

Dùng Huyễn Tinh Thải Quang làm đề bài, các tuyển thủ phải tìm ra quả cầu ánh sáng có chứa họa ấn của Nam Cung gia. Đặc biệt, quả cầu đó chỉ được tính, chỉ khi họa ấn còn nguyên vẹn.

Khi trên sân không còn bất kỳ quả cầu chứa họa ấn nào lơ lửng, phần thi sẽ chấm dứt. Mỗi họa ấn được tìm thấy tương đương với ba điểm, thứ hạng chung cuộc sẽ dựa vào điểm số để quyết định.

Đối với các tuyển thủ có số điểm bằng không, sẽ lập tức bị loại. Nếu có các tuyển thủ có cùng số điểm, sẽ tiến hành đối chiến một một. Năm người đứng đầu, sẽ dành được tư cách đề cử gia tộc, tham gia vào sơ khảo tuyển sinh học viện Liên Hợp Bắc Châu.

Trên sân đấu có tổng cộng một nghìn năm trăm quả cầu ánh sáng, nhưng chỉ có mười lăm quả cầu chứa họa ấn. Các tuyển thủ được tự do sử dụng vũ khí, quy tắc không giết hại đồng môn vẫn được áp dụng. Một tuyển thủ được quyền sở hữu nhiều hơn một quả cầu chứa họa ấn.

Ta có một lưu ý nhỏ với tốp ba mươi, quy luật di chuyển của các quả cầu chứa họa ấn là giống nhau. Chỉ cần hiểu được quy luật, việc tìm ra chúng rất dễ dàng, hãy nhớ đây là phần thi Huyễn Tinh Thải Quang.”

Họa ấn được vẽ bên trong mặt trên của quả cầu, muốn nhận biết chính xác, cần phải bổ đôi từng quả cầu để xem xét. Vật liệu chế tạo nên quả cầu là thủy tinh đặc chế, cực kỳ mỏng manh, chỉ cần hơi dùng sức đã khiến quả cầu vỡ nát.

Lúc ấy, đừng nói đến chuyện có tìm thấy họa ấn hay không, mà các quả cầu xung quanh cũng có thể vỡ theo. Với tình thế này, cho dù tuyển thủ được phép sử dụng vũ khí cũng trở nên vô dụng, càng không thể nhắm mắt chém bừa.

Các quả cầu cách mặt đất mười lăm thước, khoảng cách vừa đủ để các đòn tấn công vật lý bị vô hiệu hóa. Bọn chúng lại không đứng yên một chỗ, mà di chuyển liên tục.

Không chỉ biết di chuyển, sau một khoảng thời gian nhất định chúng sẽ tự biến đổi màu sắc. Chỉ cần nhìn đám màu sắc rực rỡ kia thôi, đã đủ khiến người khác hoa mắt, chóng mặt.

Bài toán khó đặt ra cho các tuyển thủ, làm cách nào để vừa tiếp cận được quả cầu mà không làm nó vỡ nát. Vừa phải đề phòng trường hợp bị kẻ khác cướp đoạt quả cầu chứa họa ấn.

Diệp Tử Kiếm nghe xong, cũng gật đầu khen ngợi: “Khá lắm, đề thi của học viện Bắc Châu còn biến thái hơn rất nhiều. Tốt nhất là cứ để chúng làm quen dần!’’

Nam Cung Hải nghe được lời này, cũng mừng thầm: “Đệ cứ lo dùng Huyễn Tinh Thải Quang là quá nặng, nhưng xem ra đã làm đúng rồi!’’

Diệp Tử Kiếm xua tay, nói: “Không nặng, trung khảo và thượng khảo đều có vòng đấu nhóm. Để đám tiểu tử này mở rộng tầm mắt, đến khi đối mặt sẽ không phải bở ngỡ!’’

Nói xong, ông lại đưa mắt nhìn về phía đám người Nam Cung Hy: “Xem ra, bọn trẻ cũng đã sớm hiểu được đại khái tình hình rồi.’’

Sau khi Nam Cung Viễn phổ biến luật thi, trống hiệu lại một lần nữa vang lên báo hiệu thời khắc đã đến. Nam Cung Viễn nhìn khắp một lượt, cao giọng tuyên bố: “Ta tuyên bố, phần thi Huyễn Tinh Thải Quang bắt đầu!’’

Hiệu lệnh bắt đầu đã có, nhưng ba mươi tuyển thủ đều đứng yên bất động. Không gian xung quanh yên lặng đến mức, tiếng gió thổi qua cũng có thể nghe thấy. Cả khán đài cũng nín thở, đề thi này quá mức biến thái, tìm mười lăm quả cầu chứa họa ấn trong một nghìn năm trăm quả, là điều không thể.

Một nghìn năm trăm quả cầu, biết bắt đầu từ chỗ nào bây giờ? Đó chính là câu hỏi chung của đám tuyển thủ dưới sân.

Nhưng đối với ba người Nam Cung Hy thì lại khác, Nhậm Bang là người đầu tiên lên tiếng, phá vỡ cục diện im lặng: “Thế nào, chúng ta cùng hợp tác chứ, sau đó đấu một trận!’’

Nam Cung Siêu đang vặn người, chuẩn bị sẵn sàng, cười nói: “Hy Nhi lên đi!’’ Nói xong, đã rút đơn đao Thước Thủ ra, xoay một vòng trong không trung. Đẩy các tuyển thủ đứng cạnh ra xa, dọn trống chỗ cho Nhậm Bang bày trận pháp.

Nam Cung Hy gật đầu, đề khí phóng người lên cao, hỏa long trong tay di chuyển một cách tự nhiên. Dịu dàng quấn quanh ba quả cầu ánh sáng đang bay ngược chiều, kéo chúng xuống mặt đất, ném vào trận pháp Nhậm Bang đã bày sẵn.

Cầu sáng vừa chạm vào trận pháp, đã bị một sức mạnh chuẩn xác bổ ra làm hai. Động tác thuần thục như nước chảy mây bay, không hề có chút ngượng ngập. Những quả cầu đều được bổ đôi một cách hoàn hảo, hai nửa tách ra rất đẹp mắt. Nhưng tiếc thay, không có quả nào chứa họa ấn của Nam Cung gia.

Hành động của ba người khiến đám tuyển thủ còn lại bừng tỉnh. Đúng rồi, luật thi đấu không hề cấm việc các tuyển thủ hợp tác. Nếu có thể hợp tác với nhau, thì xác suất dành được thứ hạng cao là vô cùng lớn. Bọn họ vội vàng lập tổ đội, phân chia công việc, bắt tay vào việc thu gom các quả cầu.

Nhưng động tác của đám Nam Cung Hy rất nhanh, chẳng mấy chốc đã tìm ra quả cầu có họa ấn đầu tiên. Các đội khác nhìn thấy cũng đỏ con mắt, phi thân bay lên trời càn quét đám cầu ánh sáng. Vì quá nôn nóng vội vàng, có người đã khiến những quả cầu ấy nát vụn.

Có đội nhòm ngó quả cầu chứa họa ấn, mà đám người Nam Cung Hy vừa tìm được. Liều lĩnh tấn công Nhậm Bang để cướp đoạt, nhưng người còn chưa kịp chạm đến. Đã bị đao Thước Thủ của Nam Cung Siêu chặn lại, đánh cho một trận thê thảm.

Nhậm Bang ngẩng đầu nhìn những quả cầu ánh sáng trên cao. Đôi mắt hơi nheo lên, bây giờ là giữa trưa, ánh mặt trời vào độ gay gắt nhất. Việc liên tục nhìn lên trời sẽ khiến thị giác gặp vấn đề, đến lúc đó muốn quan sát các quả cầu sẽ rất khó khăn.

Một nghìn năm trăm quả cầu, bổ hơn năm mươi quả mới tìm được một quả chứa họa ấn. Nếu cứ tìm kiếm thế này cũng không phải cách hay, thể lực tiêu hao vì phải đề khí là vô cùng lớn.

Nam Cung Hy vừa đoạt lấy đám cầu của đội bạn, đẩy vào vòng sáng của Nhậm Bang. Vừa đánh ra một quyền, khống chế đối thủ muốn cướp cầu sáng.

Hắn thầm lặp lại lời nói cuối cùng của Nam Cung Viễn: “Huyễn Tinh Thải Quang, cầu vồng bảy màu. Đúng rồi, chính là nó!’’

Một suy nghĩ lóe lên trong đầu, hắn lập tức đổi hướng, xoay người ra sức chiếm đoạt những quả cầu màu đỏ. Những đội khác thấy vậy, cũng bắt đầu bỏ qua những màu còn lại, chỉ chăm chăm vào bắt những quả cầu màu đỏ.

Nhưng không phải cứ bắt bừa là được, Nam Cung Hy dựa vào hướng di chuyển của các quả cầu đỏ, vẽ lại trong đầu trận đồ bát quái. Cửa tử ở hướng bắc, cửa sinh ở hướng đông, bắt đầu từ màu đỏ, kết thúc là màu tím.

Nam Cung Hy một đường càn quét, đoán định chính xác nơi quả cầu chứa họa ấn xuất hiện. Chẳng mấy chốc, trong trận pháp của Nhậm Bang đã có thêm hai quả cầu chứa họa ấn. Một phần năm số quả cầu đã được tìm thấy, các đội khác cũng bắt đầu dần nhận ra quy luật.

Bọn họ nghiến răng trừng mắt nhìn đám cầu lơ lửng trong trận pháp của Nhậm Bang. Cướp cũng không được, đoạt cũng không xong. Chỉ còn cách tự mình tìm kiếm, một lúc sau, cũng có người tìm thấy họa ấn thứ tư.

Nhưng không phải tất cả đều có ý định tự lực cánh sinh, trong lúc đám Nam Cung Hy đang hăng say bắt cầu sáng. Có một đội ngũ bốn người, âm thầm áp sát Nhậm Bang, ý đồ muốn cướp lấy tất cả số cầu chứa họa ấn.