Tu Tiên Cũng Cần Nhân Duyên

Chương 15




Author: Trần Nguyệt Vân

Đến lượt thi đấu của Nam Cung Hy và Lý Trạm, thì bốn người kia đã kéo đến xem trò vui.

Hoắc Thanh Đồng liếc mắt về phía đối thủ của Lý Trạm, khẽ cau mày lên tiếng: “Ngô An chuyên về ngoại công, mạnh về phòng thủ. Lúc ở võ đường muội đã từng giao đấu với hắn, lần đó chắc huynh cũng đã thấy. Chân trái của hắn từng bị thương, di chuyển không linh hoạt, là bất lợi của hắn!’’

Lý Trạm nghe lời dặn dò của Hoắc Thanh Đồng, gật đầu với nàng: “Muội yên tâm, ta sẽ chú ý!’’

Bên này, Nam Cung Siêu cũng đánh giá Lã Hắc: “Tuy hắn được xếp vào hàng ngũ tinh anh của chi thứ năm, nhưng vẫn chưa phải là đối thủ của đệ. Hy Nhi, nếu có thể nhanh chóng kết thúc trận đấu, đừng nương tay.’’

Nam Cung Hy vẫn còn nhớ cảnh tượng, Lã Hắc cố tình phế đi đôi chân của Hồng Lăng như thế nào. Vì một lời nói không hợp ý, đã tùy tiện hủy đi tương lai của một người. Cho dù là trong thế giới kẻ mạnh nắm quyền như hiện nay, thì Nam Cung Hy vẫn không thể chấp nhận được.

“Tuyệt đối sẽ không nương tay!’’ Đúng vậy, không dạy cho Lã Hắc một bài học, làm sao Nam Cung Hy có thể bỏ qua.

Chuyện của Hồng Lăng chỉ là một phần nhỏ, điều quan trọng nhất chính là thái độ coi trời bằng vung của Lã Hắc. Đây là phủ chính Nam Cung gia, không phải sân sau nhà hắn, mà Lã Hắc có thể tùy ý làm càn!

Nhậm Bang và Tô Giai Giai đã quá hiểu thực lực của Nam Cung Hy, cũng không nhiều lời dặn dò. Ngược lại Nhậm Bang đang giúp Tô Giai Giai, vạch ra chiến lược hợp lý, để có thể tiến xa hơn trong vòng đấu thứ hai.

Võ sư giám sát hai bên đều đã đưa ra tín hiệu sẵn sàng. Sau các trận đấu ác liệt lúc trước, võ đài cần phải được sửa chữa lại một chút, để chuẩn bị cho trận tiếp theo. Nam Cung Hy bước lên sàn đấu, đối diện hắn, là Lã Hắc cũng vừa bước lên.

Lần này, bên sân của Nam Cung Hy dùng đại trận Kim Quang, còn sân của Lý Trạm chỉ dùng trận pháp Kim Quang sơ cấp. Thực lực hai bên cao thấp không đồng đều, là nhận định qua một tháng quan sát các tuyển thủ luyện tập tại võ đường.

Võ sư giám sát trận đấu của Nam Cung Hy, vừa khéo chính là Dương võ sư đã từng làm trọng tài cho trận khiêu chiến giữa Tô Giai Giai và Hoắc Thanh Đồng.

Dương võ sư đứng giữa hai người, mỉm cười khích lệ, lặp lại câu hỏi quen thuộc: “Trận thứ mười, giữa Lã Hắc và Nam Cung Hy. Hai người hãy lựa chọn hình thức khiêu chiến, có sử dụng vũ khí hay không?

Dường như Lã Hắc chỉ còn đợi câu hỏi này, đã lập tức trả lời: “Có!’’

Dương võ sư nhìn về phía Lã Hắc, xác nhận câu trả lời. Sau đó lại đưa mắt về phía Nam Cung Hy vẫn chưa lên tiếng. Phía bên kia, Nam Cung Hy vẫn ung dung bình thản, chỉ khẽ gật đầu, hắn biết Lã Hắc nhất định sẽ sử dụng vũ khí.

Sau khi, nhìn thấy đối thủ dùng tay không, cản phá quyền thuật và phàm khí. Nếu ngươi còn không sử dụng vũ khí, thì ngươi chỉ có thể là kẻ ngốc hoặc là kẻ rất mạnh. Đổi lại là Nam Cung Hy, hắn chắc chắn cũng phải sử dụng vũ khí để tăng thêm cơ hội chiến thắng.

Lã Hắc nhìn thấy cái gật đầu của Nam Cung Hy, trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm. Qua những gì đã thấy, Lã Hắc không nghĩ chuyện chiến đấu vượt cấp sẽ gây khó khăn cho Nam Cung Hy. Hắn không thể nắm chắc thực lực của Tứ công tử, chỉ còn cách dốc toàn lực mới mong đánh bại được Nam Cung Hy.

Sau khi nhận được câu trả lời của hai người, Dương võ sư tuyên bố: “Hình thức khiêu chiến: Có sử dụng vũ khí!’’

Lá cờ màu đỏ lại một lần nữa được phất lên, trong sự hò reo phấn khích từ khán đài. Ngũ trưởng lão ngồi yên không biểu cảm, nhưng thật ra trong lòng lại rất lo lắng. Không chỉ vì, đối thủ là Tứ công tử, Nam Cung Hy. Tình huống khi nãy ở sân số ba, ông ta cũng chứng kiến, e rằng trận chiến lần này đối với Lã Hắc sẽ rất ác liệt đây.

Ngoại trừ chuyện đó ra, bản thân Ngũ trưởng lão cũng rất căng thẳng. Ông ta dạy dỗ đồ đệ, là dung túng mặc hắn làm càn. Tính tình kiêu ngạo coi trời bằng vung của hắn, cũng do một tay ông dưỡng thành.

Lúc sân số ba xảy ra chuyện, các võ sư giám sát đã lập tức báo cáo việc này với Nam Cung Hải. Vị Diệp tiền bối nào đó nghe xong, chỉ bâng qua nói một câu: “Xem ra, ta phải suy xét lại câu nói thầy nào trò nấy mới phải. Đám hậu bối ngày nay, càng ngày càng không hiểu phép tắc!’’

Đối mặt với lời nói mỉa mai công khai như vậy, cho dù Ngũ trưởng lão không phải là tuyển thủ dưới sàn đấu, cũng trở nên căng thẳng vô cùng. Chỉ có thể cười trừ chắp tay với Nam Cung Hải và Diệp Tử Kiếm: “Là lão phu quản giáo không nghiêm, xin các vị đừng chê cười!’’

Dù bọn họ không trực tiếp đề cập đến chuyện, đệ tử chi thứ ba luyện tập cấm thuật. Nhưng Nam Cung Hải cũng đã tự mình suy đoán ra chỗ không ổn, còn hơi sức đâu để quản thái độ kiêu ngạo của Lã Hắc và lời xin lỗi của Ngũ trưởng lão chứ.

Chỉ có Diệp Tử Kiếm là vẫn trung thành với hình ảnh phản diện của mình, vỗ tay nói một câu: “Chê thì cũng đã chê, còn thiếu mỗi cười. Chẳng lẽ ngươi còn trách ta cười chưa đủ sao?”

Kiểu chỉnh người này khiến Ngũ trưởng lão run rẩy khóe miệng, tiến không được, lùi cũng không xong. May mắn còn có Nam Cung Viễn giải vây giúp, Ngũ trưởng lão mới có cái thang leo xuống.

Qua sự việc của Đại trưởng lão và Ngũ trưởng lão, các vị trưởng lão khác đều không hẹn mà gặp, cùng nhau hạ quyết tâm. Bất kể chuyện gì xảy ra, cũng không nên chọc vào vị Diệp tiền bối thích chỉnh người kia. Nếu không, người mất mặt chính là bọn họ!

Lúc này, trên sân đấu thứ ba, Dương võ sư nhìn thấy lá cờ được phất lên, cũng hắng giọng nói: “Ta tuyên bố, trận đấu bắt đầu!’’

Sau hiệu lệnh bắt đầu của Dương võ sư, người đầu tiên có phản ứng chính là Lã Hắc. Chân phải đạp mạnh xuống đất, lấy đà bắn cơ thể về phía trước, linh khí toàn thân dao động mãnh liệt.

Một thanh kiếm sắc bén dần ngưng tụ trong tay hắn, nhanh chóng đâm về phía Nam Cung Hy. Linh khí ào ạt tuôn đổ, bao bọc lấy mũi kiếm sắc nhọn, người và kiếm hợp thành một thể, xé gió mà đi.

Luyện Khí tầng bảy đã bước vào giai đoạn tập luyện quan trọng, để có thể vận dụng thành thục linh khí trong cơ thể. Không chỉ phát động linh khí, dồn vào hai tay, hai chân và đầu, để nâng cao sức phòng thủ và hỗ trợ các đòn ngoại công.

Mà còn có thể dùng nó để bao phủ lên một vật thể nhất định, gia tăng sức mạnh cho vật thể đó. Giống như cách Lã Hắc làm lúc này, lại tương tự như cách Nam Cung Siêu và Dương Cảnh Sinh dùng trong trận đấu trước, sử dụng linh khí bao phủ đao và song kiếm.

Dẫn phát linh khí trực tiếp bao giờ cũng dễ dàng hơn là bộc phát uy lực thông qua vũ khí. Tính chất và đặc điểm cấu tạo của đồ vật và con người không đồng nhất. Trời sinh võ giả chính là nơi cất chứa linh khí kỳ diệu, vũ khí bình thường không thể sánh bằng.

Vận dụng linh khí thuần thục, truyền vào vũ khí, dẫn động sức mạnh. Chính là việc kiểm soát linh khí một cách triệt để, hiểu và điều khiển linh khí một cách tự nhiên. Đó cũng là khác biệt giữa Luyện Khí tầng sáu và Luyện Khí tầng bảy.

Nam Cung Hy nhìn Lã Hắc lao về phía mình như tên bắn, khóe miệng khẽ nhếch lên. Lã Hắc cũng là một người thông minh, lợi dụng ưu thế của Luyện Khí tầng bảy để áp đảo hắn. Xem ra Lã Hắc cũng đã quyết liều một phen, dốc toàn lực đối chiến.

Đối phương đã dốc toàn lực, hắn cũng đâu thể khoanh tay đứng nhìn. Nam Cung Hy sải bước chân, linh khí trong kinh mạch chảy tràn đổ vào hai bàn tay. Hỏa long mờ ảo dần thành hình, rực rỡ như ngọn lửa trong lò rèn, luồng khí xoáy tụ trong đan điền sẵn sàng phát động.

Nam Cung Hy không né tránh mà nghênh đón trực diện, hỏa long xoay chuyển xung quanh bàn tay. Đôi hỏa long gào thét đối đầu với trường kiếm sắc bén đang lao đến.

Rầm!

Thời khắc Lã Hắc và Nam Cung Hy va chạm, có một tiếng nổ rất mạnh phát ra. Khiến mặt đất chấn động, màn chắn Kim Quang run rẩy, dao động năng lượng đối chọi mãnh liệt. Mặt đất xung quanh đều bị dạo động năng lượng càn quét, những vệt nứt đáng sợ chồng chéo lên nhau như những con trăn hung tợn.

Trung tâm của hai nguồn năng lượng đối chọi đó, Nam Cung Hy và Lã Hắc đang ở trong tình thế giằng co. Không bên nào chịu lui bước, sức mạnh đổ vào càng lúc càng nhiều. Lã Hắc đẩy mạnh trường kiếm về phía trước, muốn xuyên qua đôi tay đang chắn trước mặt, mà khiến Nam Cung Hy bị thương.

Nam Cung Hy nhận ra ý đồ của Lã Hắc, ngay cả nhướng mày cũng lười, luồng khí nóng bỏng trong đan điền, xoáy càng lúc càng mạnh. Đôi hỏa long như được tiếp thêm sức mạnh, không ngừng vươn dài quấn lấy trường kiếm của Lã Hắc.

Phía bên kia, Lã Hắc liên tục rót linh khí vào trường kiếm, thì hỏa long lại càng siết chặt thân kiếm. Giống như dây thừng làm bằng da ngấm nước, khi khô lại sẽ càng lúc càng siết chặt, không thể tháo ra.

Tuy trường kiếm của Lã Hắc được chế tạo đặc biệt, làm từ vật liệu dễ dàng hấp thụ linh khí, thích hợp cho võ giả mới bắt đầu giai đoạn vận dụng. Nhưng chung quy, nó cũng chỉ là một món phàm khí, sức chịu đựng có thể mạnh đến đâu kia chứ?

Răng rắc!

Trên thân kiếm bắt đầu xuất hiện những vết nứt, Lã Hắc mở to mắt nhìn đôi hỏa long đang dần thít chặt, sắp siết gãy trường kiếm của mình. Linh khí hóa hình Luyện Khí tầng sáu, có thể làm đến mức này sao? Dùng tay không hủy kiếm, vẫn là lần đầu tiên hắn nhìn thấy.

Luyện Khí tầng sáu, linh khí đã có thể hóa hình không có gì đáng nói, nhưng đôi hỏa long của Nam Cung Hy lại ẩn chứa một sức mạnh kinh người. Sự ngạc nhiên đong đầy trong ánh mắt, Lã Hắc muốn rút kiếm thu về. Hắn không thể tiếp tục tấn công trực diện nữa, trường kiếm của hắn không chịu nổi uy lực của đôi hỏa long kia.

Sao Nam Cung Hy có thể không nhận ra, ý đồ muốn rút lui chuyển về phòng thủ của Lã Hắc. Nhưng tất cả đã quá muộn, đôi tay của Nam Cung Hy như gọng kiềm, nắm chặt mũi kiếm, đôi hỏa long lại như xiềng xích, khóa trường kiếm lại một chỗ.

Lã Hắc không cách nào thu trường kiếm về, hắn ngẩng đầu sợ hãi nhìn Nam Cung Hy: “Tứ công tử…”

“Đã nhận ra rồi sao? Đáng tiếc, quá muộn!’’ Nam Cung Hy nhướng mày, cười nói.

Huyệt vị Thừa Khấp đã được mở ra hết, nội lực no đủ căng tràn. Linh khí ứ đọng trong kinh mạch được dịp bộc phát, đổ hết vào hai bàn tay đang giữ chặt mũi kiếm.

Răng rắc!

Đôi hỏa long lại được tiếp thêm sức mạnh một lần nữa, màu sắc càng lúc càng đậm hơn. Mở to cái miệng đầy răng sắc nhọn, đồng loạt lao về phía trước. Thân mình vẫy mạnh đánh nát trường kiếm, cái đầu đáng sợ lại nhào đến người Lã Hắc.

Rầm!

Trường kiếm gãy vụn trong tay Lã Hắc, uy áp của hỏa long lại đánh bay hắn ra xa. Linh khí hộ thể vỡ nát trong tích tắc, Lã Hắc không còn lớp phòng ngự lao thẳng vào màn chắn Kim Quang.

Ầm, ầm!

Mọi việc diễn ra quá nhanh, không chỉ người ngoài cuộc đứng xem, cảm thấy bàng hoàng. Mà ngay cả Lã Hắc cũng không thể tin được, hỏa long dùng uy thế như rồng cuốn hổ vồ lao đến, khiến hắn không kịp trở tay.

Sức mạnh tấn công trực diện làm lớp phòng ngự vỡ nát, đánh thẳng vào lồng ngực khiến hắn đau đớn. Không chỉ có thế, cái nóng kinh hồn từ hỏa long cũng truyền sang cơ thể hắn. Ăn sâu vào kinh mạch, như muốn thiêu đốt nội lực bên trong.

Còn chưa kịp thi triển chiêu thức phòng ngự, cả cơ thể đã va phải màn chắn Kim Quang. Lực phản lại rất mạnh, khi tấm lưng đập vào màn chắn, Lã Hắc có cảm giác từng đốt xương của mình như vỡ vụn. Trước sau, trong ngoài đều đủ cả, rất giống với tình trạng của Hồng Lăng lúc trước, bị hắn công kích đến thê thảm.

Lã Hắc nằm gục trên mặt đất, không thể đứng dậy nổi, cả cơ thể không còn chút sức lực. Cái nóng bên trong còn chưa dừng lại, không ngừng cắn nuốt nội lực của hắn. Khiến hắn đau đớn đến cùng cực, hận không thể hét lên thật to.

Nhưng khi Lã Hắc vừa mở miệng, tiếng hét còn chưa kịp thoát ra, thì máu đã tuôn trào không ngớt. Không chỉ có miệng, mà cả mắt, mũi, tai đều chảy máu, trông rất đáng sợ. Giờ phút này, Lã Hắc đã cảm nhận đầy đủ những gì Hồng Lăng đã từng trải qua. Đau đớn, tuyệt vọng, bất lực, căm hận và không thể chấp nhận được sự thật tàn nhẫn.

Lã Hắc, kỳ tài tinh anh được kỳ vọng của chi thứ năm, đã thất bại!

Tiếng bước chân mỗi lúc một gần, Lã Hắc cố gắng ngẩng đầu, mở to mắt nhìn người vừa đến. Nam Cung Hy đứng trước mặt hắn, từ trên cao nhìn xuống, đôi mắt sâu thẳm đen tuyền, cứ như miệng vực vạn trượng nhìn không thấy đáy.

Không có sự khinh miệt như hắn đã tưởng, thậm chí cả thương hại cũng không. Ánh mắt của Nam Cung Hy rất sạch sẽ, dường như không thể chứa chấp dù chỉ là một hạt bụi bên trong.

“Có muốn đấu tiếp không?” Câu hỏi của Nam Cung Hy nằm ngoài dự đoán của Lã Hắc.

Là đang cười nhạo hay là mỉa mai hắn đây, khóe miệng Lã Hắc co giật. Ngay cả sức lực động đậy ngón tay cũng không có, nội lực lại đang bị ngọn lửa kia cắn nuốt, bảo hắn làm sao tiếp tục trận đấu?

Nhưng không để hắn đợi lâu, Nam Cung Hy đã nói tiếp: “Thứ đang cắn nuốt nội lực, là Viêm Hỏa của ta!’’

Viêm Hỏa chính là hình thái chính xác, mà linh khí của Nam Cung Hy hóa hình. Hỏa long được tạo thành từ Viêm Hỏa, mang theo cái nóng kinh người truyền vào cơ thể Lã Hắc, phong tỏa nội lực. Không chỉ có Lã Hắc không thể chịu được nhiệt độ đáng sợ đó, mà trước đây Nam Cung Hy cũng gặp không ít khó khăn với nó.

Mỗi lần luyện công, Viêm Hỏa trong cơ thể lại được phát động, luyện hóa cùng với linh khí xoáy tụ trong đan điền. Nhiệt độ mỗi lúc mỗi cao, tản ra ngoài khiến cơ thể Nam Cung Hy nóng như lò lửa. Vì lý do đó, thác nước trên núi Nam Sơn là nơi hắn lựa chọn để luyện công. Dùng nguyên tố Thủy trong tự nhiên, để trấn áp cái nóng của Viêm Hỏa trong cơ thể hắn.

Nhưng càng về sau, cách làm đó cũng không còn mấy hữu dụng, cho đến khi hắn gặp được Diệp Tử Kiếm. Một tháng bế quan trên núi Ngũ Thiền, không chỉ giúp hắn lĩnh ngộ thấu đáo tuyệt học cổ phổ Long Trảo Thủ. Mà còn giúp hắn khống chế sức nóng của Viêm Hỏa, bắt nó phải thuần phục theo ý mình.

Thậm chí Nam Cung Hy còn có thể dẫn xuất ra ngoài tác động lên vật thể, cùng với sự trợ giúp của huyệt Thừa Khấp cấp sáu. Viêm Hỏa từng là trở ngại, nay đã biến thành lợi thế tốt nhất của hắn trong chiến đấu.

Không phải ai cũng có Thiên Viêm Thần Thể, và cũng không có nhiều người khống chế tốt được Viêm Hỏa của mình. Vậy mà trong một tháng ngắn ngủi, hắn đã đạt được thành tựu người khác theo đuổi cả đời. Diệp Tử Kiếm nói rất đúng, cho dù lần này Nam Cung Hy có bỏ lỡ tỷ thí gia tộc, hắn cũng sẽ không hối tiếc.

Nam Cung Hy vươn tay về phía trước thu hồi Viêm Hỏa, cơn nóng trong người Lã Hắc dần dần được dập tắt. Hỏa long lại một lần nữa uốn quanh bàn tay của Nam Cung Hy, lấp lánh ánh đỏ rực màu, rồi cũng nhanh chóng biến mất.

Lúc này, ngoại trừ cơn đau, thì cảm giác nội lực bị cắn nuốt đã biến mất. Lã Hắc cố gắng nâng cơ thể dậy, có phần hơi lảo đảo. Nam Cung Hy định đỡ lấy hắn, nhưng lại bị Lã Hắc tránh đi, linh khí trong cơ thể lại xoay chuyển lần nữa, tạm thời khống chế phần nào thương tích.

Hắn quệt ngang tay áo, lau đi những vệt máu trên khuôn mặt mình. Cắn răng kiên cường, trừng mắt nhìn Nam Cung Hy, giống như đã hạ quyết tâm gì đó, giọng điệu có chút khàn: “Tiếp tục!’’

Nam Cung Hy nghe thế, không hề bất ngờ, chỉ nhẹ giọng trả lời: "Được!""