Tu Tiên 5 Năm, Xuống Núi Liền Vô Địch

Chương 59: Hồ Kê Minh rất sâu




Trên bầu trời sấm nổ vang dội.

Trong chốc lát, mây đen đã bao phủ toàn bộ hồ Kê Minh.

Sấm sét vang dội, trên người rắn đen tỏa ra khí tức hoang dã tang thương, rõ ràng nó chỉ dài bằng ngón tay người trưởng thành, nhưng lại tựa như đã sống qua mấy nghìn năm vậy, đôi đồng tử trải qua lễ rửa tội của năm tháng đầy vẻ dày dặn.

Mặt Diệp Phong biến sắc.

Ban đầu anh đã bị hoảng sợ bởi cái hơi thở có thể so với khí tức trên thi hài các lão tổ ở Ngọc Nữ Quan, bây giờ lại gần trải nghiệm, cái cảm giác áp bách này lại càng lớn hơn.

"Quỳ xuống!"

Rắn đen gầm lên giận dữ.

Tiếng như lôi đình, chỗ hồ Kê Minh chỉ có hai từ này đang vang vọng điên cuồng.

"Quỳ xuống!" "Quỳ xuống!" "Quỳ xuống!" Đầu óc Diệp Phong hỗn loạn.

Uy áp có thể so với lão quái ở Hóa Thần khiến thần thức của Diệp Phong cận kề bên bờ sụp đổ, anh mất hết năng lực hành động và suy nghĩ.

"Lập cập” Đúng lúc này, kiếm Thanh Phong trong tay Diệp Phong bỗng rung lên.

Sóng lạnh theo chuôi kiếm truyền vào cơ thể Diệp Phong, anh lập tức tỉnh táo lại.

Không chần chừ một tí nào, Diệp Phong dốc ra hết số linh khí còn lại trong cơ thể, thậm chí còn bỏ thêm một giọt máu thuần dương, chém ra kiếm thứ ba trong ngày hôm nay.

Diệp Phong đang cược.

Anh cược con rắn đen kia vẫn chưa thật sự mời lão quái hóa thần đến!

"gạt

"Sao ngươi dám!"

Rắn đen vừa kinh ngạc vừa phẫn nộ.

Đây là uy áp của chân long thật đấy, sao nhân loại này có thể tỉnh táo lại cơ chứ.

Một trăm năm qua, nó đã dùng thủ đoạn này để giết chết hoặc dọa chạy rất nhiều cường địch, sao hôm nay lại gặp phải một tên liều cơ chứ?

Rắn đen biết rõ sự hung hãn của kiếm Thanh Phong kia, nó không dám cứng đầu chống lại, nó muốn bỏ chạy, nhưng... muộn rồi.

Một kiếm Thanh Phong bay ra.

Đi cùng với tiếng kêu thảm thiết, cơ thể rắn đen lại một lần nữa bị chém thành hai đoạn.

Lần này không còn cơ hội giả chết nữa, bởi vì một viên yêu đan hình tròn to bằng cái móng tay đã rơi xuống đất, óng ánh sáng long lanh như bảo thạch lục sắc.

"Cược đúng rồi..."

Linh khí trong cơ thể cạn kiệt, Diệp Phong chống kiếm xuống đất, lúc này mới không có ngã xuống do kiệt sức.

Lý Trường Sinh quỳ rạp trên mặt đất vì uy áp khủng bố, lúc này ông ta gian nan ngẩng đầu lên, thì thấy Diệp Phong đứng thẳng tắp trong bộ áo bào trắng.

Hình dáng này.

Khắc sâu vào đầu ông ta, suốt đời không thể quên.

Xà yêu chết rồi. Nhưng cỗ uy áp tang thương dày dặn kia chưa hề biến mất.

Diệp Phong thầm thấy bất an, lẽ nào trong hồ Kê Minh thật sự có một vị lão quái còn sống sao?

Hoặc là...

Có một kiện pháp khí do tu sĩ đại thần thông luyện ra!

Giống như kiếm Thanh Phong, nếu không nhờ bảo kiếm có linh trí bảo vệ thức hải Diệp Phong ở thời khắc mấu chốt, thì với thực lực Trúc Cơ đỉnh phong của anh, anh đã hóa thành bột mịn dưới uy áp kia rồi.

Nghĩ đến đây.

Diệp Phong càng nghĩ càng thấy có khả năng.

Anh đoán xà yêu chẳng có lão tổ nào cả, nhưng nó có một pháp khí rất mạnh, do cảnh giới quá thấp nên không sử dụng được, chỉ có thể mượn khí tức của pháp khí này rồi cáo mượn oai hùm.

Mặc dù giờ phút này anh yếu lắm rồi, sức chiến đấu gần như bằng không, nhưng Diệp Phong vẫn căn răng thả ra một luồng thần thức, bám vào kiếm Thanh Phong, thuận theo uy áp đi sâu xuống hồ Kê Minh tìm kiếm.

Hồ Kê Minh rất sâu.

Hình như Kiếm Thanh Phong cảm giác được nguy hiểm, tốc độ lặn xuống rất chậm.

Ở chỗ đáy hồ không có một tí ánh sáng nào, thần thức của Diệp Phong nhìn thấy một đoàn sáng màu trắng đang chậm rãi du đãng, trong bóng đêm nó rất bắt mắt.

Đoàn sáng màu trắng này không hề lóa mắt, trái lại còn rất êm dịu, thậm chí

còn có chút thần thánh, linh khí đồi dào trong hồ Kê Minh bị đoàn sáng màu trắng hấp thu hết.

Đây.

Chính là tên đầu sỏ cắn nuốt trận pháp linh khí!

Chưa đợi Diệp Phong nhìn rõ đó là pháp khí gì, kiếm Thanh Phong tỏ ý vui thích, nó vòng quanh đoàn sáng màu trắng rồi không ngừng xoay xung quanh với vẻ cực kỳ thân thiết.

Sau đó.

Một sợi thần thức này của Diệp Phong liền tiêu tán.