Tu Tiên 5 Năm, Xuống Núi Liền Vô Địch

Chương 53: Không có người thật ư




Lập tức bao phủ toàn thân.

Nỗi kinh hãi không thể nói thành lời làm cô gái đi chạy bộ buổi tối sợ đến nỗi nghẹn ngào, cô ấy trơ mắt nhìn chàng trai mặc áo bào trắng đi trên mặt hồ.

Vài bước sau đã biển mất khỏi tầm mắt.

Cô gái chạy bộ buổi tối mềm nhũn chân ngã xuống đất, hàm răng

va vào nhau kêu lạch cạch, không làm chủ được tứ chỉ nữa.

Lúc này, có một cô gái chạy tới: "Trương Manh, sao cậu lại ngã, cậu bị chuột rút đúng không?"

"Người, trong hồ có người, vừa nãy có người nhảy

"Hả? Trong hồ làm gì có người”

"Anh ta... anh ta còn cười với tớ, nụ cười đó vô cùng ấn tượng, anh ta còn ra hiệu bảo tớ đừng nói, sau đó anh ta bước đi trên mặt hồ rồi đi xa luôn, hồ Kê Minh có độ sâu trung bình là mười mét đấy!”

"Ay ya, Trương Manh cậu đừng làm tớ sợ, tớ nhát gan lắm."

"Thật mà."

Trương Manh run rẩy nói: "Thanh Thanh, hay là tớ đã gặp ma? Tớ là người Đông Hải chính gốc đấy, ngày trước hồ Kê Minh từng có rất nhiều người chết, nghe nói chỗ này có quỷ nước lấy mạng người, liệu có phải người tớ nhìn thấy ban nãy chính là..."

"Cậu đừng tự mình dọa mình nữa, trên đời này không có ma, chúng ta là sinh viên đại học, phải tin vào khoa học, không được Cô gái tên Thanh Thanh rất đáng yêu, rõ ràng cô ấy đã sợ đến nỗi mặt trắng bệch, thế mà vẫn cố làm ra vẻ bình tĩnh đỡ Trương Manh đứng lên.

Hơn nữa còn tự trách nói: "Đều tại tớ, tớ cứ đồi kéo cậu đi chạy bộ, biết thế chúng ta cứ ở ký túc xá học bài với Lâm Lâm cho rồi”

"Phải rồi! Lần trước lúc Diệp Lâm gọi video với anh cậu ấy, anh cậu ấy mặc áo đạo sĩ mà, đúng không? Chúng ta mau về ký túc bảo anh cậu ấy trừ tà giúp tớ."

Vẻ mặt Trương Manh kích động, cứ như thể đã tìm được cứu tinh.

....

....

"Vừa nãy cô gái kia muốn nhảy hồ thì phải? May có mình giả ma dọa cô ấy đi về, mình đúng là đã làm được một việc thiện”

Diệp Phong không nhịn được tự khen mình: "Diệp Phong ơi là Diệp Phong, sao mày lại ưu tú thế chứ.”

Hồ Kê Minh có diện tích sáu mươi héc ta, có tổng, cộng mười bảy hòn đảo giữa hồ, đảo lớn đảo nhỏ có cả.

Không biết có phải là trùng hợp hay không, mười bảy hòn đảo nằm giữa hồ này đều nối liền với nhau.

Thế cho nên dù nhìn từ trên cao vào ban ngày hay ban đêm, mười bảy hòn đảo nối liền giữa hồ trông giống như một con rồng đang ngủ giữa mặt hồ.

Cái đảo giữa hồ mà Diệp Phong đặt chân tới là hòn đảo ở chính giữa, linh khí ở đây không đậm nhưng cũng không mỏng.

Giống như yếu thôi.

Ăn vào thì vô vị nhưng bỏ thì tiếc.

Đầu tiên Diệp Phong thả thần thức ra cảm ứng, sau đó lại đi quanh đảo giữa hồ một vòng, anh chưa phát giác ra bất cứ vấn đề nào.

Kỳ lạ.

Linh khí bị hồ Kê Minh cắn nuốt đi đâu hết rồi?

Diệp Phong nhíu mày, lúc này thần thức cảm ứng được một chiếc thuyền nhỏ đang chậm rãi cập bờ, không ngờ người ngồi trên thuyền lại là Lý Trường Sinh.

Ông đạo sĩ mặc quần áo bẩn này nhảy lên bờ, sau khi buộc con thuyền vào bờ, ông ta lén la lén lút đi đến cái đảo giữa hồ mà Diệp Phong đang ở.

Diệp Phong nín thở, giấu hơi thở của mình đi.

Trừ phi là đạo sĩ ở cảnh giới Kim Đan, nếu không, không ai.

có thể phát giác ra Diệp Phong, anh cũng muốn. xem xem trong hồ lô của Lý Trường Sinh bán thuốc gì.

Lý Trường Sinh nhìn trái nhìn phải, rõ rằng không nhìn thấy bất kỳ ai, nhưng ông ta cứ có cảm giác đang bị theo dõi...

Chẳng lẽ trên đảo có người?

Lý Trường Sinh cầm chặt bát quái, rồi lại ném xuống một đồng tiền, sau đó ông ta còn bày một trận pháp cực kỳ thô sơ, thậm chí còn không thể, gọi là trận pháp.

Làm đi làm lại khoảng một tiếng đồng hồ, cảm giác bị theo dõi vẫn không biến mất, nhưng Lý Trường Sinh lại thở phào nhẹ nhõm, ông ta lẩm bẩm:

"Xem ra là không có ai."

Nói xong, ông ta lấy từ trong ngực áo ra một cái hộp sắt, đang đưa tay ra định mở hộp thì đột nhiên có một năm đồng xu rơi ra ở xung quanh.

"Cạch cạch cạch.”

Đồng tiền rơi xuống đất, có đồng rơi vào trong lá cây phát ra tiếng trầm muộn, có đồng rơi xuống tảng đá rồi bản lên rồi lại rơi xuống đất.

“Không có người thật ư?"

Lý Trường Sinh gãi đầu, những đồng tiền này ông ta đã tế luyện nhiều năm, có được năng lực bói toán, nhưng hai lần vứt liên tiếp đều không thu hoạch được gì.

Cho nên.

Về việc bị một ánh mắt theo dõi, chỉ có một khả năng thôi.

"Long tiên đã thức tỉnh sớm!”

Nét mặt Lý Trường Sinh hiện ra vẻ cuồng nhiệt, ông ta quỳ xuống đất, cung kính dập đầu một cái, cất cao giọng nói:

"Văn bối Lý Trường Sinh, tới từ Trường Sinh Quan núi Trường Bạch, nhận mệnh của sư tôn, tới tiếp kiến Long tiên!"