Tu Tiên 5 Năm, Xuống Núi Liền Vô Địch

Chương 3: Không nói?




Tháng bảy, thành phố Bình Hải nóng như lò lửa.

Lá cây yên lặng như một bức tranh, các ông cụ ngồi dưới tán cây hóng mát, bọn họ phải vẫy quạt liên tục mới có thể cảm nhận được gió nhẹ quất vào mặt.

Người đi đường mặc áo cộc tay hoặc váy, cầm ô bước đi vội vã, bọn họ không muốn dừng lại trên đường một tí nào.

Khi họ nhìn thấy có người mặc trường bào màu trắng, ăn mặc kín mít, hơn nữa còn ngốc nghếch đứng dưới ánh mặt trời, bọn họ đều tỏ vẻ như nhìn thấy kẻ ngốc.

Nhưng không có ai phát hiện ra rằng, Diệp Phong chẳng đổ một giọt mồ hôi nào.

Nếu lại gần anh, thậm chí còn cảm nhận được từng cơn gió mát xung quanh, cứ như thể đang ở trong phòng điều hòa vậy.

Tu luyện vẫn có lợi, có thể tiết kiệm kha khá tiền điện.

Diệp Phong tự giễu nghĩ, sau đó anh đưa mắt nhìn về phía hộp đêm Bạch Kim cách đó không xa.

Sau khi cha mẹ anh qua đời, cả nhà chú hai đối xử rất tốt với Diệp Phong và Diệp Lâm, thằng cha dám dùng tính mạng họ để đe dọa em gái anh đang ở đây.

Diệp Phong không thích để mối thù qua đêm.

Đừng nói là qua đêm, chậm trễ một phút cũng không được.

...

"Mẹ nó, doanh số bán hàng sao càng ngày càng ít vậy?"

Phòng bao tầng hai, người đàn ông có vết sẹo nổi bật trên mặt đang ngồi trên sô pha, xem sổ sách trong tay, vẻ mặt gã dần xấu đi.

Gã ta chính là Trương Đao.

Ông chủ của hộp đêm này.

Và cũng là anh Đao tội ác chồng chất ở thành phố Bình Hải.

"Con mẹ nó tao hỏi mày đấy, nói đi!"

Trương Đao cầm cái gạt tàn lên tức giận ném qua.

Người đàn ông bị đập trúng là quản lý hộp đêm, lúc này anh ta hoàn toàn không dám trốn, trán chảy máu, anh ta run lẩy bẩy nói: "Xin lỗi anh Đao, là tôi kinh doanh vụng về."

Trương Đao rất là phiền muộn.

Thành phố Bình Hải tiếp giáp với thành phố Đông Hải kỳ diệu, người giàu có đều sang bên đó tiêu dùng hết, không chỉ dẫn đến thu nhập hàng năm của hộp đêm tụt dốc, sòng bạc và một số ngành công nghiệp xám*(chợ đen hoặc các hoạt động kinh doanh bất hợp pháp) cũng vậy.

"Dạo này chất lượng của nhân viên tiếp rượu nữ càng ngày càng kém, chọn ra một nhóm xinh gái từ chỗ những người vay tiền, tốt nhất là chọn học sinh cấp ba hoặc sinh viên đại học người bản địa, cho dễ khống chế."

Trương Đao xoa mi tâm: "Làm thế nào để khiến bọn họ cam tâm tình nguyện tới làm việc, chắc không cần tao dạy mày chứ? Ai mà to gan dám lén báo cảnh sát, mày chặt người đó cho tao!"

"Tôi hiểu rồi anh Đao, bảo đảm sẽ không có lần thứ hai nữa."

"Ừ."

Trương Đao hài lòng gật đầu: "Phải rồi, bảo Hoàng Tứ, trước tối nay phải đưa em sinh viên tên Diệp Lâm đến nhà tao, dạo này hơi bốc hỏa, cần hạ hỏa."

"Anh Đao yên tâm, Hoàng Tứ đã đi rồi."

"Vậy thì tốt."

Trương Đao không nhịn được liếm môi, chơi kiểu thiếu nữ non nớt lại đẹp xinh sẵn từ trong bụng mẹ như Diệp Lâm là có tư vị nhất.

Thử nghĩ một chút.

Từ từ làm bẩn một tờ giấy trắng, là chuyện làm cho người ta vui sướng cỡ nào cơ chứ.

Đúng vào lúc Trương Đao đang thả sức tưởng tượng, trên cổ của quản lý hộp đêm xuất hiện một vết máu, sau đó cơ thể không chịu khống chế chậm rãi ngã xuống.

"Rầm!"

Lưng Trương Đao toát mồ hôi lạnh, tay chân lạnh toát.



Cũng không phải vì cái chết bất đắc kỳ tử của tên đàn em, mà là gã ta chợt phát hiện, trong phòng có thêm một người từ lúc nào không hay, người đó đang ngồi trên ghế làm việc của gã ta, lật xem quyển sổ cho vay nặng lãi.

Trương Đao nuốt ngụm nước miếng, bản năng cầu sinh nói cho gã ta biết, chạy, nhất định phải chạy!

Gã ta chạy ra cửa với tốc độ nhanh nhất trong đời, vào giây phút gã ta vặn tay nắm cửa mở cửa ra, gã ta như rơi vào hầm băng.

Bởi vì ngoài cửa nằm đầy thi thể.

Máu tươi giống như rượu vang quý giá, từ từ chảy đến chân Trương Đao, hàn ý lạnh thấu xương từ lòng bàn chân bốc lên não.

"Ngồi."

Diệp Phong bình tĩnh nói, cứ như thể anh mới là chủ nhân ở đây, còn Trương Đao là khách.

Trương Đao cứng ngắc quay người lại, gã ta cố nặn ra một nụ cười trông còn xấu hơn khóc.

"Anh là võ giả!"

Trương Đao vô cùng tin tưởng, chàng trai mặc áo đạo sĩ chân đi dép vải gai kia là võ giả, hơn nữa cảnh giới tuyệt đối không thấp.

Trương Đao từng gặp võ giả một lần.

Đó là ba năm trước, một vị tỉ phú bị tên côn đồ ám sát, người vệ sĩ áo đen trông gầy gò đó còn cách xa tận ba mét, mà chỉ đấm một đấm đã đánh chết tên côn đồ.

Về sau Trương Đao mới biết, võ giả có địa vị siêu nhiên, vượt xa người bình thường, thậm chí không bị pháp luật gò bó, có được sức mạnh khủng bố không thể tưởng tượng.

Bất luận là quyền quý hay là phú hào, thì đều chạy theo loại sức mạnh này, họ sẵn sàng tiêu hết của cải để con cháu nhà mình có thể trở thành võ giả.

Hôm nay.

Trương Đao đã gặp được người thứ hai.

Gã ta suy sụp hỏi: "Cho tôi chết một cách minh bạch đi, tôi đã đặc tội người anh em chỗ nào vậy."

"Tôi có một cô em gái, tên là Diệp Lâm."

"..."

Trương Đao hận không thể đập vỡ đầu Hoàng Tứ.

Thằng ngu đấy lại bảo Diệp Lâm là con một, rất dễ bắt nạt!

Trương Đao rất rõ, hôm nay có bỏ tiền ra cũng không hòa giải được chuyện này, gã ta dứt khoát ngồi lại sô pha, vẻ mặt cam chịu số phận.

Chỉ là giây sau.

Trương Đao đã rút ra một khẩu súng ở kẽ sô pha, họng súng đen ngòm chĩa vào đầu Diệp Phong, gã ta cười to.

"Bất ngờ chứ, tao có súng!"

Vị tỉ phú đó từng nói, võ giả có mạnh đi chăng nữa thì cũng không đỡ được đạn, cho nên Trương Đao đã tiêu một số tiền lớn để mua khẩu súng này ở chợ đen, không ngờ lại có tác dụng thật.

Diệp Phong khép quyển sổ lại, anh không đành lòng đọc tiếp nữa.

Trong đó ghi lại chi tiết tất cả các trường hợp vay nặng lãi, cùng với số phận của các cô gái vô tội.

Ai nghe lời thì làm tiếp rượu ở hộp đêm.

Ai không nghe lời, chặt tay chặt chân là còn may, phần lớn bị hành hạ làm nhục bắt lao động lấy hết giá trị, sau đó ném xuống sông cho cá ăn.

Diệp Phong khẽ nói: "Mày thật đáng chết."

"Mày mới là người sắp chết!"

"Tao sẽ thương yêu em gái mày trước mặt chú hai thím hai của mày, sau đó giết bọn họ, khiến cô ta sống trong tuyệt vọng suốt đời!"

Trương Đao biết rõ đạo lý chậm thì phát sinh biến cố, gã ta quả quyết bóp cò, không hề tiết kiệm đạn, thoáng chốc đã bắn hết sạch băng đạn.

Diệp Phong tỏ vẻ châm chọc.



Không hiểu sao điều này khiến Trương Đao cảm thấy lo lắng.

Tại sao anh không sợ.

Dựa vào đâu mà anh không sợ!

Gã ta vừa nổi lên thắc mắc, đã được giải đáp luôn.

Chỉ thấy mười tám viên đạn xoay tròn với tốc độ cực nhanh đang dừng giữa không trung, tựa như ở giờ phút này, thời gian và không gian đều đứng im.

Gặp quỷ rồi!

Trương Đao căng da đầu, hoàn toàn không dám tin vào hình ảnh mà mắt mình nhìn thấy.

Càng đáng sợ hơn là Diệp Phong nâng ngón tay lên, những viên đạn này đều quay ngược lại, trực tiếp xuyên qua cơ thể Trương Đao.

Chỉ trong chớp mắt, trên người Trương Đao đã có thêm mười tám lỗ đạn.

Trương Đao cúi đầu, vẻ mặt ngơ ngác.

Nhưng gã ta không có ôm miệng vết thương, cũng không có hét lên thảm thiết, bởi vì gã ta không còn cảm nhận được đau đớn, sinh mạng đang nhanh chóng trôi qua.

Trương Đao nhếch miệng cười, ánh mắt mang theo vẻ giải thoát, chết luôn như này cũng rất tốt, không đau đớn tí nào.

Diệp Phong dịch cái ghế, ngồi đến trước mặt Trương Đao, anh thản nhiên hỏi: "Ba trăm trừ bảy bằng bao nhiêu."

"Đ** m* m**."

Dưới tình thế ý thức đang tiêu tán, Trương Đao cố hết sức chửi một câu, sau đó miệng bị đút cái gì đấy không biết.

Giây tiếp theo.

Chuyện làm Trương Đao tuyệt vọng đã xảy ra.

Gã ta nhận thấy ý thức đang tỉnh táo lại một cách nhanh chóng, miệng vết thương mau chóng lành lại.

Cảm giác đau đớn đến cực điểm do xương gãy, tạng phủ vỡ vụn nháy mắt bao phủ Trương Đao.

Gã ta muốn hét lên, nhưng hét không ra, gã ta chỉ nghe thấy giọng nói ấm áp lại như ác ma làm người ta hoảng sợ vang lên.

"Kẻ bắt nạt tao, sỉ nhục người nhà tao, phải bồi thường lại gấp nghìn lần. Vừa khéo tao có biết một ít y thuật, giữ lại cái mạng của mày rất đơn giản, trả hết nợ mày mới được chết."

"Tao hỏi mày một lần nữa, ba trăm trừ bảy bằng bao nhiêu."

"Không nói?"

Diệp Phong vỗ tay một cái.

Trương Đao bỗng trợn tròn mắt, móng tay ở ngón trỏ bị một cỗ lực lượng vô hình rút ra từ từ, giờ phút này cảm giác đau bị phóng đại lên gấp trăm nghìn lần.

"Hai trăm... hai trăm chín mươi ba." Trương Đao gần như hét lên.

"Rất tốt."

Diệp Phong hỏi tiếp: "Ba nghìn hai trăm chín mươi sáu, trừ đi một nghìn một trăm mười một, bằng bao nhiêu."

Trương Đao điên cuồng tính trong đầu.

Nhưng càng tập trung, cảm giác đau càng rõ.

Tinh thần Trương Đao suy sụp, gã ta chợt hiểu vì sao lại bắt gã ta tính số.

Đây là muốn làm gã ta động não duy trì tỉnh táo, tinh thần căng như dây cung, sau đó đột ngột đứt đoạn, cứ thế lặp đi lặp lại!

"Mày không phải người, giết tao đi... mày giết tao đi!"

"Rất tiếc, đây không phải đáp án chính xác."

"A a a!"