"Ta đã cảm nhận được ngươi rồi... Huệ Nha!"
Giọng Hy Ca lạnh buốt, con mắt bạc của nàng sáng chói lên.
"Đúng rồi, tôi cũng thế!"
Hoa Tiên thì tỏ ra rất hân hoan.
"Huệ Nha đang ở rất gần chúng ta." - Huy Am mỉm cười nói, giọng chàng êm ru - "Cô ấy đang ở ngay trong thành phố này."
Ba người đang đứng trên đỉnh một ngọn tháp cũ kĩ gần một khu công nghiệp bỏ hoang ở ngoại vi Illen, trên độ cao 225 mét.
Những màn mưa mù mịt và gió mạnh táp liên hồi khiến ngọn tháp kim loại oằn mình phát ra những tiếng kêu ken két. Huy Am, Hy Ca và Hoa Tiên vẫn đứng vững chãi, cả 3 con mắt bạc đều đang... rực sáng!
"Tôi nhớ Huệ Nha lắm, tôi chỉ muốn được gặp lại cô ấy ngay lúc này thôi." - Giọng Hoa Tiên đầy xúc động, bên mắt màu xanh lá cây của nàng đang chảy ra một dòng lệ.
"Giả dối." - Con chim Navira nhép mỏ.
Hoa Tiên quắc mắt nhìn con chim:
"Con chim này ta nhịn mi nhiều lắm rồi nhé! Ta mà không nể Huy Am thì đã bóp vụn mi thành cám từ lâu rồi!"
Navira nép sát vào cổ Huy Am, cao giọng nói:
"Thích thì cứ làm đi."
"Là mi thách ta đấy nhé!" - Hoa Tiên xắn tay áo lên.
"Im lặng, hai ngươi mà còn lộn xộn nữa ta sẽ... giết hết!" - Hy Ca cất giọng tang tóc.
"Cô dám không?" - Hoa Tiên liền quay phắt về phía Hy Ca - "Cả ngày cứ dọa nạt làm tôi sợ quá! Hôm nay tôi cũng không nhường cô nữa!!"
"Thôi nào, giờ không phải lúc cãi nhau đâu." - Huy Am nhẹ nhàng nói - "Chúng ta còn một nhiệm vụ phải hoàn thành."
"Vâng..." - Hoa Tiên đưa tay khẽ vuốt mái tóc dài đẫm nước, nàng lại hướng về phía trước, giọng dịu lại - "Nhưng chúng ta vẫn chưa xác định được vị trí chính xác của Huệ Nha, nguồn năng lượng của cô ấy lại tắt mất rồi còn đâu."
"Hừ, Huệ Nha ngươi đang làm cái trò gì vậy?" - Giọng Hy Ca đầy u ám - "Ngươi đã trở nên mềm yếu như lũ con người, thật là... nhục nhã!"
"Đừng lo, nếu Huệ Nha đang ở trong thành phố này..." - Huy Am mỉm cười thanh thoát - "Thì tôi đã có cách để cô ấy tự xuất đầu lộ diện rồi!"