Cha của Y Tuyết là ông trùm băng Hajal, băng đảng xã hội đen gồm hơn 10.000 thành viên chỉ tính riêng tại Illen. Trong đó Y Tuyết được giao cho một nhánh nhỏ gồm 135 người, các thành viên trong nhóm đa phần đều được cô thu phục qua các trận chiến.
Đại bản doanh của Y Tuyết là một tòa lâu đài cổ hoang phế nằm bên sông Inins. Thiên Nhi đã bị đám đàn em của Y Tuyết áp giải tới đây. Chúng dẫn cô qua cánh cửa gỗ khổng lồ, tiến vào khu tiền sảnh rộng mênh mông. Trần nhà cao vời vợi với một chiếc đèn chùm đồ sộ lộng lẫy, nhưng nay đã giăng đầy bụi bặm và mạng nhện. Trên các vách tường đá kiên cố bám đầy rong tảo, rêu phong, với các khung cửa kính rất lớn mà đa phần đều đã vỡ toang hay nứt rạn. Phía cuối tiền sảnh là một cầu thang đã xám rộng 3 mét dẫn lên các tầng trên.
Thiên Nhi vùng vẫy la hét:
"Bọn khốn này chúng mày mau thả tao ra, nếu không..."
Reẹet!
Y Tuyết dí chiếc dùi cui chích điện vào bụng Thiên Nhi khiến cô cứng đờ người:
"Câm miệng! Tới đây rồi mà mày còn dám la lối sao? Giải nó ra kia."
Thiên Nhi bị đưa tới bên một vách tường, và rồi cả hai chân hai tay của cô đều bị khóa chặt vào trong những chiếc cùm sắt gắn trên đó. Y Tuyết cùng đám thủ hạ đứng vây quanh, cười ngạo nghễ:
"Ha ha, nhìn nàng tiểu thư cao sang giờ có khác gì một con nô lệ không?"
Thiên Nhi vừa nhục nhã vừa giận dữ, nhưng trong cô lúc này những nỗi sợ còn nhiều hơn, đám xã hội đen này chẳng việc gì là không thể làm, Xương Uy vì sao lại có quan hệ với chúng?
Y Tuyết đủng đỉnh bước lại gần Thiên Nhi, giọng điệu giễu cợt:
"Mày cảm thấy thế nào, tiểu thư? Tao đón tiếp khách quý không tệ chứ? Để tao mang trà ra nhé, hay ban nãy mày uống nước mưa no rồi? À, để xem tao nên làm gì với mày bây giờ nhỉ? Tao muốn mày được trải qua những giây phút thật tuyệt vời và đáng nhớ, ha ha ha..."
Phụt!
Thiên Nhi phun nước bọt vào mặt Y Tuyết. Y Tuyết phản xạ rất nhanh, cô nghiêng đầu sang một bên để tránh nhưng... vẫn bị dính một ít vào tóc.
Chát! Bốp!
Y Tuyết vung tay tát liền hai phát tóe lửa vào mặt Thiên Nhi:
"Mất dậy! Mày quen thói cưỡi lên đầu lên cổ người khác rồi phải không, con ranh này? Nhưng ở đây mà láo với chị thì ngu lắm đó em ạ."
Thiên Nhi chau mày nhìn thẳng vào mắt Y Tuyết, đanh giọng đáp lại:
"Mày nghĩ tao sợ mày sao? Đồ chó, cái băng cướp cạn hạng bét của mày ba tao quét một phát là sạch! Mày chưa biết... Á!!!"
Phập!
Một lưỡi dao sáng loáng phóng tới sát sạt khuôn mặt của Thiên Nhi, cắm ngập trên khe tường đá!!
Tốc độ và kĩ thuật phóng dao của Y Tuyết thật hoàn hảo, lưỡi dao vừa rồi chỉ để lại trên gò má Thiên Nhi một vết xước.
"Mày còn dám mở miệng ra là tàn đời nghe chưa." - Y Tuyết gằn giọng.
"..." - Thiên Nhi run rẩy mím môi lại, lưỡi dao lạnh ngắt vẫn ở sát bên mặt cô.
Y Tuyết từ tốn rút con dao khỏi vách tường, đôi môi nở nụ cười ma đạo:
"Để coi nào, sẵn có con dao này hay là tao... cắt một thứ gì đó trên người mày nhỉ?"
Thiên Nhi kinh khiếp trong lòng, cô biết ả Y Tuyết kia sẽ không chỉ dọa suông.
Y Tuyết lướt lưỡi dao trên làn tóc của Thiên Nhi:
"Tóc mày dài thật đấy, và mượt mà làm sao. Nhưng... tao thấy kiểu này không thực sự hợp với mày cho lắm, để tao cắt ngắn đi một chút sẽ đẹp hơn đấy, mày nghĩ sao?"
Thiên Nhi khẽ nuốt nước miếng, không dám động đậy.
Lưỡi dao bén ngọt lại đang lướt trên làn da Thiên Nhi, xuôi theo cánh tay cô. Giọng Y Tuyết ngọt như đường:
"Hay là tao cắt mấy ngón tay của mày nhé, tao sẽ giữ làm kỉ niệm, hi hi, được không?"
" ! " - Thiên Nhi lặng người, bụng dạ quặn thắt lại, ả ta định làm thật sao?!!
Y Tuyết lại chuyển mũi dao xuống... bầu ngực của Thiên Nhi:
"Chỗ này... tao thấy hơi chướng mắt. Mày có thấy vậy không?"
Thiên Nhi run rẩy, nước mắt chợt trào ra trên mi, làm sao... làm sao để cô thoát khỏi chốn địa ngục này đây...
Y Tuyết bật cười:
"Coi kìa, mày sợ vãi ra rồi đó. Tao lại tưởng mày gan lắm chứ? Mà mày biết không..."
Y Tuyết chợt hạ giọng mềm mỏng:
"Đã từ lâu rồi tao luôn muốn có một người em gái. Mày... làm em gái tao được không? Nhé?"
"Cái gì? Mày bị điên à?" - Thiên Nhi thoáng ngạc nhiên, ả này đang giở trò gì vậy chứ?
Y Tuyết cười thích chí:
"Vậy đi nha, hi hi. Thiên Nhi à, hôm nay chị sẽ giúp em... làm đẹp!"
Xoooạt!!
Y Tuyết kéo mũi dao xuống xẻ một đường dọc suốt bộ váy của Thiên Nhi, lộ ra cả nội y màu trắng.
"Dừng lại! Mày... định làm gì?!" - Thiên Nhi kêu lên.
"Ngoan nào, em cứ tin ở chị." - Y Tuyết mỉm cười dịu dàng rồi chợt... xé toang chiếc váy của Thiên Nhi ra.
"Á! Mày..." - Thiên Nhi thoáng chốc đã chỉ còn bộ đồ lót trên người.
Đám đàn em của Y Tuyết đứng quanh đó không giấu nổi ánh mắt thèm thuồng trước thân hình nõn nà của Thiên Nhi, chúng nuốt nước bọt ừng ực.
"Mang đồ ra đây." - Y Tuyết ra lệnh.
Một tên đầu gấu liền mang ra một chiếc va li màu bạc kính cẩn giao cho Y Tuyết. Y Tuyết chậm rãi mở va li ra, bên trong là một... bộ đồ nghề xăm hình.
Phải, Y Tuyết muốn rằng mỗi khi Xương Uy đụng vào Thiên Nhi thì hắn sẽ phải nhớ đến cô, nhớ đến những hình xăm trên cơ thể cô. Đây chẳng phải là cách trả thù tuyệt vời nhất hay sao, ha ha! Cô vợ tiểu thư xinh đẹp của hắn sẽ có một làn da được phủ kín những hình xăm nghệ thuật, hắn sẽ tha hồ mà hãnh diện suốt đời!
Thiên Nhi đã đoán ra được Y Tuyết định làm gì với mình, cô vùng vẫy, giãy giụa, nhưng những chiếc cùm quá chặt khiến cô hoàn toàn bất lực.
Y Tuyết cầm lên chiếc máy xăm với mũi kim nhọn hoắt, cười lạnh lẽo:
"Da em trắng mịn như thế mà để không thì hơi phí, chị sẽ xăm cho em vài hình. Em thích hình gì nào? Hoa, hay Rồng? Hay là xăm giống như chị nhé?"
"Khốn nạn! Mày dám không! Tao mà thoát ra được thì mày chết!" - Thiên Nhi la hét um sùm.
"Dán mồm nó vào, nhức đầu quá." - Y Tuyết sai tên đàn em.
Một miếng băng dính lập tức được dán lên miệng Thiên Nhi khiến tiếng thét của cô im bặt.
Y Tuyết tiến đến sát Thiên Nhi, nhìn chăm chú từ trên xuống dưới:
"Nên xăm chỗ nào trước nhỉ? Ngực? Mông? Bụng? À, bụng trước đi."
Và mũi kim bắt đầu châm lên vùng da bụng của Thiên Nhi...
" !!! " - Đôi mắt Thiên Nhi mở to hết cỡ, kinh hãi liếc nhìn xuống, nước mắt giàn giụa.
Y Tuyết cười nhẹ nhàng:
"Thiên Nhi, em có thể yên tâm về tay nghề của chị. Chị sẽ giúp em trở nên quyến rũ hơn, hi hi."