IV
Ebenie không thể nào khóc được, nước mắt của nàng dường như đã chảy ngược vào bên trong cả rồi. Nàng thất thần nhìn về nơi Huafiqar đã tan vỡ, nhìn chiếc đầu đang lăn trên nền tuyết của anh. Vẫn chưa hết sửng sốt và bàng hoàng trước sự ra đi đột ngột của người mà nàng yêu thương nhất trên đời.
"Ta sẽ..." Làn môi nàng mấp máy. "Giết!"
Chiến đấu! Đứng dậy và chiến đấu! Ta sẽ giết hết lũ quỷ thần các ngươi!! Đôi mắt nàng tràn ngập một sắc xanh thịnh nộ, và nàng vươn mình đứng lên với thanh kiếm năng lượng xanh rực trên tay.
"Ta sẽ giết! Giết sạch!" Nàng cất bước tiến về phía hai tên tà thần kia, đôi mắt xanh hoang dại của nàng đang không ngừng tỏa ra những quầng sáng, và mái tóc trắng rối bù của nàng thì bay phần phật.
Vút! Vút! Vút!
Nữ thần băng Sevejela đang bắn về phía Ebenie vô vàn những lưỡi dao băng. Nàng liền bật chiếc khiên năng lượng lên, và dũng mãnh lao thẳng lên với một tiếng thét căm hờn.
Và Zapihha cùng Huệ Nha cũng đang đồng loạt xông tới tấn công hai tên tà thần, họ đều phẫn nộ trước cái chết của Huafiqar, người mà họ đã xem như một người bạn, một người đồng đội. Zapihha đang phóng ra một luồng năng lượng bạc rực rỡ hơn bao giờ hết, xuyên thủng ba lớp khiên băng của Sevejela và bắn thẳng vào giáp ngực ả, hất văng ả đi xa.
Zapihha tiếp tục phóng ra một luồng năng lượng khác nhằm vào Meazil. Hắn liền đưa thanh đại kiếm lên chặn lại, làm hàng ngàn tia sáng bạc bắn ra lấp lánh. Ngay lúc đó Huệ Nha đã dang đôi cánh thép đỏ sà xuống ngay phía bên trái Meazil, con mắt bạc của nàng chói sáng, và nàng vung thanh Hỏa nhiên kiếm chém xuống đầu hắn. Hắn lại đưa đại kiếm ra đỡ, và một tiếng "Keng" nhức óc vang rền.
Meazil đánh với Huệ Nha được vài chiêu thì Ebenie đã bước tới nơi, sát khí của nàng khiến bầu không khí bị nung nóng hầm hập.
Rùngg! Rùngg!
Ebenie tung ra những đường kiếm với một uy vũ bùng nổ, tuôn trào. Khiến gã thần Meazil phải lâm vào thế phòng ngự bị động. Zapihha cũng đang nhập cuộc, anh đã nhặt lấy cây rìu năng lượng hai lưỡi của Huafiqar để chiến đấu. Ba người bao gồm Zapihha, Ebenie và Huệ Nha bủa vây xung quanh gã thần mặt trời, vung kiếm và rìu liên hồi vào hắn, không cho hắn một giây ngơi nghỉ.
Gã thần gầm lên một tiếng cuồng nộ, toàn thân hắn chợt bùng tỏa ra những quầng lửa đen nóng rừng rực khiến ba người đều phải nhảy lùi ra xa. Cùng lúc đó Sevejela đã quay trở lại, và trận chiến càng thêm dữ dội.
Tuyết đổ xuống rào rào giữa những cột băng tím nhạt lạnh giá. Chim phượng hoàng Navarisa dang cánh lượn vòng vòng trên bầu trời mây mù như một đốm lửa rực đỏ, với những tiếng kêu trong vắt. Ba người và hai tên tà thần giao đấu mỗi lúc một ác liệt trong mê cung băng. Những cột băng đổ xuống ầm ầm. Lửa, băng, laser, bạc rực sáng.
Ebenie quyết đấu với Sevejela. Còn Zapihha và Huệ Nha đánh với Meazil. Zapihha cầm cây rìu bằng bàn tay bạc, vì nếu cầm bằng tay thường thì anh khó lòng đỡ nổi những đường kiếm vô cùng uy lực của tên tà thần. Quả thực hắn quá hùng mạnh, đại kiếm vung như vũ bão sang hai bên. Zapihha và Huệ Nha vẫn cố gắng di chuyển xung quanh hắn, tìm kiếm sơ hở của hắn. Chợt...
GRÀÀOO!!
Từ sau một cột băng, con sói sừng tấm Mevyh bỗng xộc ra, nó lao thẳng vào Meazil và ngoạm vào cánh tay cầm kiếm của hắn, khiến thanh kiếm rớt rầm xuống đất. Gã thần chẳng chút bối rối, hắn đưa bàn tay trái nắm lấy một chạc sừng con sói và bẻ gãy răng rắc như bẻ một cành củi mục. Con sói đau đớn nhả cánh tay phải của hắn ra. Hắn liền giáng tiếp một cú đấm khốc liệt vào sườn con sói, khiến nó văng đi lăn lóc như một bao cát nặng nề.
Ngay lúc ấy, Zapihha đã nhảy tới và dũng mãnh bổ lưỡi rìu năng lượng ngập sâu trên vòm ngực Meazil. Thật khó tin khi hắn vẫn đứng sừng sững vững chãi, và hắn dùng cả hai bàn tay bọc giáp chụp lấy cổ Zapihha rồi dồn lực bóp mạnh. Zapihha chìm vào một cảm giác kinh hoàng, như thể các mạch máu của mình đang tan vỡ.
Huệ Nha lướt tới, kiếm nàng vung lên, và cả hai bàn tay của Meazil trong chớp mắt đã đứt lìa. Những dòng máu vàng lấp lánh phụt ra. Zapihha khụy xuống.
Nhưng tốc độ hồi phục của Meazil cũng nhanh chẳng kém Sevejela, hai bàn tay bằng vàng lập tức mọc ra, rồi cũng lập tức trở về nguyên dạng ban đầu.
Gã thần nở nụ cười tàn bạo, hàm răng hắn trắng nhởn, mái tóc đỏ bừng bừng tỏa rộng, hắn nhổ lấy cây rìu năng lượng trên ngực và dùng nó chém văng kiếm của Huệ Nha.
Hắn tung một quyền rùng rợn vào mặt nàng khiến máu bạc của nàng trào ra trên môi.
Rồi tiếp đó hắn bổ lưỡi rìu xanh rực xuống... đầu nàng...
Vụụụt!
Zapihha nhào tới, anh đã quên đi cơn đau tắc nghẹn khắp vùng cổ họng để nhào tới ôm lấy Huệ Nha và che chắn cho nàng.
Và anh đã hứng trọn cú bổ của tên tà thần. Lưỡi rìu năng lượng nóng rực đã bổ thẳng xuống lưng anh, đốt cháy da thịt anh.
"Khốn kiếp!" Meazil gầm lên, giọng hắn trầm vang như tiếng sấm. "Ngươi dám ngăn cản khi ta kết liễu con mồi sao? Ngươi dám chống lại phán quyết của thần linh sao!!"
Và hắn bổ tiếp một nhát nữa xuống lưng anh. Rồi thêm một nhát nữa. Rồi lại một nhát nữa. Hắn cứ bổ liên hồi. Ánh sáng plasma xanh từ lưỡi rìu cứ lấp loáng.
Anh cảm thấy từng thớ thịt từng đường gân của mình đang cháy nát, cơn đau khủng khiếp, điên dại, thảm sầu. Nhưng anh vẫn nghiến răng ôm chặt lấy Huệ Nha, nhất quyết không buông tay.
Meazil càng thêm điên tiết, và hắn bổ rìu xuống mãnh liệt hơn nữa, cuồng bạo hơn nữa. Nhưng rồi... đôi mắt vàng rực của hắn chợt hướng về một phía khác, có vẻ như Sevejela đang gặp bất lợi trong cuộc đấu với Ebenie.
"Grừ! Thôi được, ta sẽ trở lại với các ngươi sau." Hắn gầm gừ rồi phóng mình bay đi ứng cứu cho ả thần Băng kia.
Zapihha quỵ xuống, khắp vùng lưng anh đã cháy đen tơi tả. Với người bình thường chỉ một nhát bổ của cây rìu năng lượng cũng đủ để lìa đời, nhưng sức mạnh nào đã giúp anh chịu đựng được từng ấy nhát chém?
Huệ Nha run rẩy quỳ xuống đỡ lấy Zapihha, nàng đưa bàn tay trái lên miệng toan cắn lấy máu bạc để trị thương cho anh. Nhưng anh lắc đầu và đưa tay ra nắm lấy tay nàng giữ lại, anh biết những thương tích của mình quá nặng, và anh không còn nhiều thời gian nữa.
"Huệ Nha..." Anh mỉm cười với nàng. "Em... nhất định phải sống sót, nhất định phải tới được Fayusia nhé... Hãy tiếp tục... hành trình của chúng ta... Hãy đi tới cuối con đường này..."
Nàng khẽ gật đầu, từ đôi mắt hai màu của nàng đang tuôn trào ra hai dòng nước mắt: Một trong suốt, một lấp lánh ánh bạc. Chúng cứ trào ra không ngừng, rơi xuống thành vô vàn những hạt lóng lánh, và đôi môi nàng run lên, chẳng thể cất nổi một lời.
Đôi mắt nâu của anh nhìn nàng như chứa chan một tình cảm vô tận, và anh gắng gượng nói những lời cuối cùng:
"Huệ Nha... em không cần phải cố gắng để trở thành con người đâu... hãy cứ là chính em... hãy cứ là một ngọn lửa nhỏ ấm áp... nhé?"
"Vâng..." Nàng gật đầu đáp. Rồi nàng cúi xuống và hôn lên môi anh.
Làn môi nàng như làn sương ấm.
Như làn mây mùa xuân.
Như làn gió thổi về muôn xúc cảm.
Khi nàng hôn anh, khắp không gian chợt sáng bừng lên những làn nắng. Ấm áp, vàng ruộm, tươi tắn. Mưa tuyết đang dịu lắng, rồi tan biến. Những cột băng ánh lên một sắc màu lung linh. Và dường như có tiếng chuông thiên đường ngân nga trong gió. Thật êm đềm.
Zapihha chưa từng cảm nhận điều gì tuyệt vời như thế, chưa từng. Và anh cảm thấy đã sẵn sàng cho hành trình đơn độc tiếp theo của mình, hành trình tới cõi vĩnh hằng. Một hành trình mới.
Khoảnh khắc cuối cùng trước khi bàn tay anh rời ra khỏi tay nàng và buông thõng xuống, anh thấy những giọt nước mắt của nàng rơi lốm đốm trên mặt anh, và nàng mỉm cười nói với anh bằng tất cả cảm xúc trong lòng:
"Em yêu anh."