III
Vầng trăng đêm nay mang một sắc tím thật êm dịu.
Các tiên nữ Eorlin đã tan biến trở lại thành những làn sương bạc khi bữa tiệc kết thúc. Khu vườn ngân hoa vẫn đẹp lung linh rạng rỡ. Đây đó, một vài bông tuyết khẽ khàng đậu xuống.
Zapihha và Huệ Nha ngồi tựa lưng vào một cột đá trắng cao lớn uy nghi, và ngắm những hạt bụi bạc bay trong không gian. Khung cảnh trước mắt họ như trên thiên đường.
"Giờ thì yên tĩnh quá nhỉ?" Zapihha nói. "Và đêm nay cũng thật đẹp."
"Zapihha..." Giọng Huệ Nha trong như tiếng chuông thiên sứ.
"Sao vậy?" Anh nhìn nàng.
"Zapihha..."
" ? "
"Em thích tên anh lắm."
Zapihha chớp mắt vài lần, rồi hỏi:
"Em... vẫn còn say à, Huệ Nha?"
Nàng nhìn anh bằng đôi mắt 2 màu đỏ - bạc đẹp long lanh:
"Anh có thích tên em không?"
Đúng là nàng vẫn còn say bia thật rồi, dù vậy anh vẫn đáp:
"Tất nhiên là thích rồi. Tên em rất là dễ thương, Huệ Nha."
"Thật chứ?" Nàng ngả người vào anh, cơ thể nàng thật ấm.
Đúng, từ lúc nào cái tên Huệ Nha với anh đã thật là thân thương. Và cả nàng nữa, ở bên nàng thế này thật dễ chịu. Vẻ đẹp thuần khiết của nàng, mùi hương cùng hơi ấm, chất giọng trong veo, suối tóc đen mềm mại, và đôi mắt 2 màu ngời sáng... Tất cả những điều ấy của nàng đều khiến lòng anh dịu lại, và trở nên yên bình. Anh nói:
"Ừ, anh có thể gọi tên em cả ngày mà không chán."
"Vậy bây giờ anh hãy gọi tên em 1000 lần đi."
"1000 lần... thì có nhiều quá không?"
"Anh ghét tên em sao? Hay anh ghét em?"
"Không, anh..."
"Đúng là anh ghét em thật rồi."
"Huệ Nha, từ nay đừng uống bia nữa nhé. Em cư xử lạ quá..."
Nàng chợt đưa hai tay ôm anh vào lòng:
"Đừng ghét em nhé?"
Anh áp má vào khuôn ngực nàng, một lần nữa anh lại được nghe thấy tiếng nhịp tim nàng bên tai, những âm thanh đều đặn và êm đềm, hệt như cái đêm nàng ôm lấy anh dưới hai cánh cửa đá của tòa lâu đài tuyết. Tiếng đập của trái tim nàng tựa như một bản nhạc, nhịp nhàng vang lên từ cõi sâu thẳm bên trong cơ thể nàng, khiến anh cảm thấy thư thái và quên hết mọi mệt mỏi.
"Anh... thích tiếng nhịp tim của em lắm, Huệ Nha."
...
...
...
Những bông hoa bạc trong vườn khẽ rung rinh sau một cơn gió. Những bông tuyết nhảy múa cùng những bụi bạc. Đêm cứ trôi qua chậm rãi chẳng chút vội vàng. Zapihha thoáng nhìn lên cao, mảnh trăng màu tím nhạt phản chiếu trong đáy mắt anh.
Thật lạ...
Chính trong cái thế giới đầy chết chóc hiểm nguy này anh lại tìm thấy được niềm vui và hạnh phúc, còn cái thế giới an toàn trước kia của anh thì chỉ có sự buồn tẻ. Anh đã sống một cuộc sống gần như chẳng có cảm xúc gì, và giờ anh bỗng thấy không muốn quay trở lại những tháng ngày đó nữa. Anh muốn gác lại hoàn toàn quá khứ của mình, và sống một cuộc sống mới.
"Huệ Nha, nếu trong trường hợp anh không thể hoàn thiện được cỗ máy thời gian, thì em có sẵn sàng... ở lại thời đại này luôn không?" Anh hỏi nàng.
Huệ Nha im lặng một lúc, nhưng rồi nàng đáp:
"Chỉ cần có anh ở bên, em... có thể sống ở bất kì thời đại hay thế giới nào."
Nàng đã nói ra những điều từ sâu trong lòng mình, nàng thực sự muốn được ở bên Zapihha, muốn được sống bên anh mãi mãi ở thời tương lai này.
Cho dù nàng vẫn không thể quên được Xuyên Sơn và những người bạn ở thị trấn Minija, nhưng nếu nàng trở về bên họ thì sẽ chỉ khiến họ gặp nguy hiểm. Bởi những Tử thiên thần khác sẽ không bao giờ buông tha cho nàng. Cái nơi thanh bình ấy, nàng muốn nó mãi được thanh bình như thế, và nàng sẽ cất giữ nó vào một góc riêng trong trái tim mình.
"Ừ, Huệ Nha..." Zapihha nắm lấy bàn tay Huệ Nha và nâng niu trong tay mình, bàn tay nàng với những ngón tay thật nhỏ nhắn, trắng mịn. "Cuộc sống ở thế giới tương lai này sẽ có nhiều thử thách, chúng ta sẽ không thể biết trước được điều gì sắp xảy đến, nhưng anh tin rằng chỉ cần chung sức hai chúng ta sẽ vượt qua tất cả."
"Vâng." Nàng mỉm cười, hai bên má ửng hồng lên.
Nhịp tim anh thoáng đập rộn, nụ cười của nàng như tỏa ra một thứ ánh sáng tuyệt đẹp. Mỗi khi ngắm nhìn nàng, anh như không thể nào cảm nhận được hết vẻ đẹp của nàng. Ngay giây phút này trong anh chợt dâng lên một cảm xúc mãnh liệt, dâng lên một điều mà anh thực sự muốn nói với nàng.
"Huệ Nha, anh muốn nói với em rằng..."
" ? "
"Anh rất..."
Nàng nhìn vào mắt anh, và chờ đợi.
Anh cũng nhìn sâu vào mắt nàng, hít một hơi thật sâu rồi nói:
"Anh rất... rất vui vì có một người em gái như em."
"Ah... vâng."
Cuối cùng vẫn không thể nói được. Zapihha thất vọng với chính mình. Đúng vào lúc này thì chẳng hiểu mọi sự dũng cảm của anh đã tan biến đi đâu hết rồi nữa. Chỉ một câu đơn giản thôi, cái điều đơn giản mà anh cần phải nói với nàng, vậy mà anh cũng chẳng thể nói ra nổi.
Tại sao vậy????