III
Khuya.
Ebenie đã trở vào trong khoang điều khiển của Arelgon. Phía dưới mặt biển băng, con sói tuyết nằm duỗi mình trên một tấm thảm hoa màu tím mà Navarisa đã tạo ra, Huệ Nha và Zapihha ngồi dựa lưng bên sườn con sói, trên lớp lông rất dày của nó. Huệ Nha đang cầm trên tay một bông hoa băng Ymiya, nàng ngắm nó một lúc rồi đưa lên miệng và... cắn một miếng. Khuôn mặt nàng hơi nhăn lại vì cánh hoa lạnh buốt.
"Ebenie đã nói em sẽ bị buốt răng nếu ăn nó rồi mà." - Zapihha bật cười.
"Nhưng ngon lắm." - Nàng nhìn anh và nghiêng đầu cười.
"Vì sao em cứ thích ăn hoa vậy, Huệ Nha?" - Anh vuốt tóc nàng.
"Vì em muốn trở thành hoa." - Nàng đáp, giọng nàng như tiếng nước chảy khe suối.
Zapihha mỉm cười, dù anh không hiểu lắm câu trả lời của nàng.
"Đêm nay em thấy yên bình lắm." - Nàng vuốt cánh hoa và nói.
"Anh cũng vậy." - Anh khẽ gật đầu.
Khung cảnh đêm khuya thật thanh mịch. Cánh đồng hoa băng với những đốm sáng vàng lay động khe khẽ. Vầng trăng hé nửa sau một tầng mây. Từng bông tuyết trắng muốt buông mình rơi xuống như hoa lệ.
Nhìn những bông tuyết, Zapihha lại cảm thấy thật khó để chợp mắt. Thế gian rộng lớn bao la, bước chân người thì bé nhỏ. Cứ đi mãi, đi mãi, cuối cùng để đạt được điều gì?
"Em có thích tuyết không, Huệ Nha?" - Anh hỏi.
"Em thích mưa." - Nàng ngả đầu xuống vai anh.
Mưa... Anh ôm lấy nàng và nhắm mắt lại, trong tim chợt nhói lên những hoài niệm.
Mưa... Mẹ của anh cũng thích mưa lắm. Anh còn nhớ rất rõ cái ngày cuối cùng, mẹ anh đứng bên khung kính lớn với làn tóc đen dài và đôi mắt u buồn, ngoài trời đầy mưa giăng. Khi ấy anh còn quá nhỏ không hiểu được nỗi buồn của mẹ, và đến tận bây giờ anh vẫn không hiểu...
Mưa... còn khiến anh nhớ về một người con gái...
Y Tuyết.
Đó là người con gái mà anh đã luôn chối bỏ. Đứng trước cô ấy, anh đã luôn đóng băng trái tim mình.
Nhưng sao cuối cùng anh lại vẫn cứ nhớ về cô ấy? Nhớ da diết...
Anh nhớ về cái ngày đầu tiên anh gặp cô, một ngày mưa trắng xóa, anh đã cõng cô đi trên sân trường, những giây phút ấy dường như lần đầu tiên trong đời anh đã biết tới những rung động... Vậy mà đến giờ đã 10 năm trôi qua. Giờ anh và cô ấy đã ở hai phương trời quá khác biệt, ở hai thời đại cách xa nhau tới 600 năm. Có lẽ, chẳng bao giờ còn có thể gặp lại được nữa...
Cả mẹ của anh và Y Tuyết, có lẽ anh đã thực sự mất họ rồi...
...
Giờ đây người thân duy nhất còn lại của anh chỉ có Huệ Nha. Nàng đã khiến trái tim lạnh lẽo của anh một lần nữa ấm áp trở lại, nàng đã giúp anh tìm lại được những cảm giác hạnh phúc và bình yên.
Nhưng...
Anh sợ rằng đến một ngày nàng và anh cũng sẽ cách xa mãi mãi. Dù lúc này đây nàng đang nằm ngay bên anh, trong vòng tay anh, nhưng anh sợ rằng đến một lúc nào đó nàng sẽ vụt biến mất, biến mất vĩnh viễn...
Không!! Anh bất giác ôm xiết lấy Huệ Nha chặt hơn và vùi mặt vào mái tóc nàng. Mùi hương của nàng như tỏa vào tận đáy lòng anh, những làn tóc nàng như một dòng nước mát lịm...
"Zapihha, anh... ôm em chặt quá đấy."
"Huệ Nha, sao cứ đến nửa đêm em lại đứng nhìn lên trời làm gì vậy? Em làm anh sợ đấy."
"..."
"Huệ Nha, hãy nói thật cho anh biết. Em... là ai?"
"..."
"Hãy trả lời anh đi."
"Em... không biết..."
"Chúng ta... đều không biết mình là ai."
"..."
"Anh xin lỗi... Ngủ đi Huệ Nha, rồi ngày mai chúng ta lại lên đường."
----
Hết phần 2 - T2