II
UỒMMM!!!!
Tiếng gầm của con bạch hổ vang động khắp hai bên vành tai Nhiên Sa, anh nghiến chặt răng lại cố gắng giữ tinh thần tỉnh táo, ánh mắt vẫn nhìn xoáy thẳng vào cặp mắt nó. Đối đầu với hổ dữ, trong tay lại không có vũ khí, giờ có lẽ chỉ có thể dùng những thế võ Aikido để đương cự với nó. Tinh thần của Aikido là dùng chính lực tấn công của đối phương để quật ngã đối phương, dùng sự nhẹ nhàng uyển chuyển để chiến thắng sự hung bạo. Nhưng đây là một con hổ, mọi việc sẽ khó lường hơn rất nhiều.
Xoạt!
Nhiên Sa giật phăng chiếc áo vest đồng phục trên người ra...
Con hổ đã chồm lên phóng mình vào anh...
Anh liền quăng chiếc áo thẳng vào mặt nó, rồi xoay người và dùng cả hai cánh tay thực hiện một kỹ thuật điêu luyện làm chệch hoàn toàn hướng lao tới của con hổ.
BỊỊCH!!
Và con ác thú đã bị hất văng vào một tảng đá to gần đó trong một khoảnh khắc phi thường của Nhiên Sa. Anh đã dùng chính lực phóng tới cực mạnh của nó để quăng nó đi.
Ý Miên chứng kiến toàn bộ pha hành động tuyệt đẹp ấy, trong một giây cô đã cảm thấy niềm hân hoan nhưng liền sau đó là nỗi kinh hoàng.
Cánh tay phải của Nhiên Sa đang rũ xuống và đầm đìa máu... Bởi trong đòn đánh vừa rồi anh cũng đã trúng phải những móng vuốt của con hổ.
Và chưa hết, cú ném của anh cũng chưa đủ lực để hạ gục hoàn toàn được nó, và con mãnh hổ ấy đang lồng lộn chồm dậy một cách đầy giận dữ.
Nhiên Sa lại thủ thế, mặc cho cánh tay phải của anh đau buốt đến tận xương, vết cào có vẻ khá sâu, máu tứa ra đỏ thắm nhỏ từng giọt xuống thảm lá khô dưới chân anh. Nhịp tim anh đập từng tiếng nghèn nghẹn, giờ anh chỉ còn một cánh tay khó lòng dùng lại đòn vừa rồi được nữa, phải làm sao đây???
Con bạch hổ chẳng để cho Nhiên Sa thời gian suy tính, và nó lại nhảy chồm vào anh một lần nữa!!
Vút! PHẬPP!!!
Một tia chớp chợt vun vút phóng tới nhằm thẳng vào con hổ. Đó là thanh kiếm báu Azgaza. Thanh kiếm đã xuyên thẳng qua cổ họng con hổ, thổi giật cả thân hình nặng nề to lớn của nó về phía sau, rồi găm cứng vào một thân cây cổ thụ cách đó tận 3 mét.
Đôi mắt xanh của con mãnh thú trợn ngược lên vô hồn, nó đã hoàn toàn tắt thở, một dòng máu chảy dài xuống vùng lông ngực rồi bụng nó.
"Hai em không sao chứ?" - Elvessa đang chạy tới, vừa rồi chính nàng đã phóng thanh kiếm thánh Azgaza vào con hổ. Cú phóng gươm của nàng mang một sức mạnh thật đáng kinh ngạc, khi có thể thổi bay cả một con hổ to lớn đến như vậy.
"Nhiên Sa, cậu đau lắm phải không...?" - Ý Miên cũng đã chạy tới bên Nhiên Sa, ánh mắt cô đầy lo lắng.
"Không sao đâu, vết thương cũng không quá nghiêm trọng." - Nhiên Sa nén đau nói.
"Nhưng... máu chảy nhiều quá... Phải làm sao đây??" - Ý Miên hoảng hốt.
"Để chị." - Elvessa cúi xuống và xé phần dưới chiếc áo choàng đen của nàng ra thành một dải, rồi nàng bắt đầu băng vết thương cầm máu cho Nhiên Sa.
Nhìn Elvessa đang cẩn thận quấn dải băng vải quanh cánh tay mình mà Nhiên Sa cảm thấy một chút ngại ngần. Cô ấy sao lại dịu dàng đến thế, mái tóc cô ấy như những sợi tơ vàng chảy xuống hai bên gương mặt thanh tú diễm lệ, và đôi mắt thì xanh như ngọc biển sáng ngời.
"Chị xin lỗi nhé..." - Elvessa nói, nàng hơi cúi mặt xuống - "Chị đã không bảo vệ được hai em... Lẽ ra chị phải tới sớm hơn..."
"Kìa Elvessa, cậu đã cứu bọn tớ những hai lần, bọn tớ muốn cám ơn còn chưa đủ nữa mà. Cậu tựa như là nữ thần hộ mệnh của bọn tớ vậy." - Nhiên Sa cảm kích nói.
"Đúng vậy Elvessa, bọn tớ rất biết ơn cậu, sau này nếu có cơ hội bọn tớ nhất định sẽ đền đáp." - Ý Miên cũng cảm động nói - "Mà chúng ta có nên nướng con hổ kia lên không?"
"Thịt hổ thực ra không ngon đâu." - Elvessa mỉm cười, vài bông tuyết đậu xuống mái tóc nàng - "Bữa tối nay chị đã có một món khác dành cho các em rồi."