I
Trọng lượng thực của Arelgon là 2200 tấn, và với chiều cao gần 100 mét, nên để có thể di chuyển một cách dễ dàng trên mặt đất thì nó phải cần tới một hệ thống tiết giảm trọng lực vô cùng tinh vi.
Lúc này, con robot khổng lồ ấy đang lừng lững di chuyển trên mặt biển băng tạo ra những tiếng thình thình vang dội. Ebenie đã chui vào trong khoang điều khiển được đặt trên đầu nó. Và chạy theo phía sau nó là con sói tuyết sừng tấm Mevyh với Xương Uy và Huệ Nha trên lưng, chim phượng hoàng Navarisa thì bay ngay trên đầu con sói.
Tất cả đang cùng hướng thẳng tới châu đại dương, nơi có thành phố cuối cùng của nhân loại: Fayusia.
...
Đến chiều, họ đã đặt chân lên một hòn đảo hoang khác trên biển băng. Và trước mắt họ là rừng cây Tallakalar chìm trong tuyết.
* Tallakalar: Một loài cây cổ thụ khổng lồ, có thể đạt tới chiều cao 150 mét.
Từ trong khoang điều khiển, Ebenie ra lệnh cho Arelgon giảm tốc độ và tiến thẳng vào khu rừng. Con sói Mevyh cũng chạy nước kiệu theo sau, nó giữ một khoảng cách tầm 50 mét với con robot để tránh những tiếng ồn và rung chấn từ những bước di chuyển của cặp chân kim loại đồ sộ ấy.
Những thân cây Tallakalar thẳng tắp và rất lớn với đường kính vài mét, thậm chí nhiều cây còn có đường kính hơn 10 mét, mọc vươn cao vút vượt trên cả đầu Arelgon. Lớp vỏ của chúng được phủ trắng bởi bụi tuyết, cành lá thì hoàn toàn trơ trụi.
Trên lưng con sói, Huệ Nha đưa mắt nhìn lên những thân cây kì vĩ ấy, đôi mắt nàng sáng như 2 viên ngọc với 2 màu khác biệt. Xương Uy ngồi phía sau, cả ngày dài dong duổi trong băng tuyết nên giờ anh thấy mệt bã người, anh cứ lặng nhìn dòng suối tóc óng ả chảy trên lưng Huệ Nha, và nét dịu dàng trên khuôn mặt nàng dù là ở góc nhìn nghiêng thế này.
Tại sao nàng có thể luôn giữ được vẻ bình thản đến thế? Như thể thế giới chẳng có gì có thể khiến nàng âu lo.
Xương Uy lặng lẽ ngồi nhích lại gần nàng, anh đưa hai tay qua eo nàng, ôm lấy nàng từ phía sau, và khẽ ngả đầu xuống bờ vai nàng.
"Anh xin lỗi, anh mệt quá..."
"Không sao đâu." - Nàng dịu dàng nói.
Mùi hương của nàng thơm ngát khiến Xương Uy cảm thấy thật dễ chịu, anh dần dần khép đôi mắt lại:
"Huệ Nha, khi nào tới được Fayusia, anh sẽ nhờ họ cung cấp cho chúng ta những vật liệu cần thiết, và anh sẽ chế tạo ra một cỗ máy thời gian khác để đưa chúng ta trở về."
"Vâng." - Nàng khẽ gật đầu.
"Dù có thể việc này sẽ phải mất nhiều năm, và có thể... cỗ máy sẽ vẫn không hoạt động theo ý chúng ta muốn. Bởi vì việc chế tạo này rất phức tạp, nó quá phức tạp. Nhưng, anh sẽ... anh nhất định sẽ..."
"Em tin anh." - Giọng nàng như tiếng chuông ngân đêm hè.
"Ừ." - Xương Uy mỉm cười - "Anh sẽ cố gắng."
Con sói tuyết vẫn phi nước kiệu qua những thân cây cao lớn. Ở phía trước, bóng dáng con robot Arelgon vẫn sừng sững giữa những làn tuyết nhè nhẹ. Navarisa thì dang cánh chao lượn như một cánh diều rực lửa.
"Huệ Nha, từ giây phút đầu tiên gặp em, anh đã có một cảm giác kì lạ lắm." - Xương Uy nói, giọng anh khe khẽ - "Em như một thiên thần từ trên trời cao bay vào phòng anh. Em thật xinh đẹp, kiêu kì, và cách cư xử hay cách nói chuyện cũng rất lạ lùng nữa. Nhưng em biết không, dù thế nào thì anh cũng vẫn thấy thật ấm áp. Mọi điều về em đều khiến anh cảm thấy ấm áp lắm."
"Thế ạ?" - Gương mặt nàng dường như hơi đỏ hồng lên.
Anh vẫn áp má lên vai nàng và êm đềm nói:
"Anh thích ngắm em ngủ, thích nhìn mái tóc em phủ đầy những bông tuyết. Anh thích đôi mắt em, thích ánh nhìn tinh khiết và trong trẻo ấy. Anh thích cách em ăn hoa, thích giọng nói trong như sương của em. Anh thích cả những lúc em im lặng, thích cách em đưa tay lên vuốt tóc. Và anh cũng thích cả những lúc em cầm Hỏa nhiên kiếm và chiến đấu nữa. Và còn rất nhiều, rất nhiều điều khác nữa. Em đã sưởi ấm cho anh, đã ở bên anh và giúp anh vượt qua cả một chặng đường dài."
"Vâng." - Nàng mỉm cười.
"Chúng ta đã thực sự vượt qua cả một chặng đường dài nhỉ? Chỉ hai chúng ta, giữa thế giới mênh mông băng tuyết, qua bao thành phố chết. Đã có lúc anh muốn dừng lại, đã có lúc anh tưởng như đã mất tất cả hi vọng, nhưng em lại khiến anh đứng dậy và bước tiếp. Cám ơn em, Huệ Nha. Cám ơn em vì tất cả." - Anh chân thành nói.
"Vâng, em cũng cám ơn anh." - Đôi mắt nàng long lanh.
"Anh đã nhận ra em thật quan trọng đối với anh, thật thân thiết như thể hai chúng ta được gắn kết bởi một sợi dây vô hình vậy. Vậy nên Huệ Nha, ngay lúc này anh... có một điều muốn nói với em." - Giọng anh như thoáng ngập ngừng.
"Là điều gì vậy?" - Nàng chớp mắt - "Anh cứ nói đi."
"Huệ Nha, em hãy..."
Xương Uy ngồi thẳng dậy và nghiêm trang nói:
"Em hãy làm em gái anh nhé?"
"Vâng." - Huệ Nha trả lời ngay, giọng nàng có vẻ rất vui.
"Tốt quá." - Xương Uy cũng rất sung sướng.
"Nhưng em gái là gì thế ạ?"
"Hả?"
Ờ, biết giải thích sao đây nhỉ? Xương Uy hơi đứng hình một chút, mà sao tự dưng anh lại có ý tưởng ấy chứ, kì quặc thật.
Có lẽ là vì anh muốn có một gia đình ư?
Đúng rồi, anh đã luôn khao khát có được một gia đình. Bởi bao năm qua anh đã sống như một kẻ vô hồn. Người mẹ thân yêu của anh đã mất từ khi anh 8 tuổi, cha anh thì chẳng bao giờ thấy mặt, và anh cứ như một bóng ma trong ngôi biệt thự rộng lớn ấy. Anh đã sống như thế đấy, luôn cô đơn và khao khát được yêu thương.