Tử Thần Dịu Dàng

Chương 248: Lịch sử sẽ không có tên ngươi!




Trương Duật bước ra cổng phủ Thượng Thư, tầm mắt của hắn đã nhìn thấy một đoàn người và kiệu chờ sắn trong màn mưa ở phía trước.

Từng hành tung của hắn đều nằm trong sự tính toán của người đó.

Trương Duật bước đến, mặt không một chút biểu cảm, hắn bước đến trước đoàn người đứng sừng sững. Thân ảnh cao lớn hòa trong màn mưa lớn toát ra khí tức lạnh lẽo cô độc.

Người trong kiệu vén rèm che, khuôn mặt anh tuấn uy nghiêm nhìn hắn. Không có lời nói nào phát ra.

Trương Duật lặng lẽ cởi áo giáp, mặt nạ, băng tay Hoàng ân, tất cả đặt xuống nền đất.

Trương Duật quỳ xuống bái lạy, đầu dập sát đất, trán hắn chạm xuống nền đất thấm đẫm nước mưa.

“Xin bệ hạ để thần ra đi!”

Đến lúc này người bên trong kiệu mới khẽ động mi tâm, ánh mắt tối lại.

“Ngươi...”

Trương Duật vẫn không ngẩng đầu lên, giọng nói khàn khàn nhưng kiên định:

“Xin hãy chấp thuận!”

Vị hoàng đế một thân hoàng bào bất lực thấp giọng, kiềm nén sự tức giận trong lòng:

“Trương Duật, trẫm lực bất tòng tâm. Ngươi phải hiểu cho nỗi khổ của quân vương.”

Một câu nói này đủ khiến người đối diện thấu hiểu hết tất cả mọi chuyện. Ngay từ đầu, ngài muốn lão Thượng Thư tự tay xử lý chuyện này. Nhưng không ngờ giữa đường lại xuất hiện thêm một đội quân bí mật của Trương Duật ra cản trở, nên buộc ngài phải âm thầm “hỗ trợ” Nguyễn Trúc Trinh hoàn thành tâm nguyện.

“Ngươi nhìn giang sơn này xem, sau chiến tranh chúng ta còn lại gì... Ngươi thật sự buông bỏ hay sao? Trương Duật, Đại Việt này cần ngươi. Ta không thể để ngươi thả Võ Đông Nhiên, rồi tự mình đi nộp mạng được.”

Ngài hít vào một hơi khí lạnh:

“Trương Duật, ta trăm phương nghìn kế ngăn cản ngươi tìm đường chết. Vậy mà đến cuối cùng ngươi vẫn không thể ở lại với đất nước này sao? Vẫn muốn đi?”

Trương Duật ngẩng đầu lên, những hạt nước mưa chảy dài trên khuôn mặt anh tuấn phong sương, phảng phất sự lạnh lẽo và hận ý.

“Bệ hạ! Đại Việt nếu không còn ta, vẫn còn Quốc Công và vô số binh hùng tướng mạnh chống đỡ cục diện. Ta chỉ là một hạt cát nhỏ bé của thiên hạ. Không có ta, Đại Việt vẫn sẽ hùng cường vượt qua kiếp nạn, trường tồn với thời gian. Nhưng Võ Đông Nhiên chỉ có một mình, không có ta nàng sẽ chết.”

Giọng hắn khàn đặc run run chất chứa một nỗi bi ai.

“Đời này của Trương Duật ta không nợ giang sơn, chỉ nợ nàng. Ta bảo vệ giang sơn hơn hai mươi năm, nhưng không bảo vệ được người con gái ta yêu. Ta nợ nàng một tấm chân tình, giang sơn này nợ nàng một sự công đạo.”

Cả khuôn mặt hắn tái nhợt, không phải vì lạnh mà vì từng ý nghĩ chất chứa trong lòng hành hạ giày xéo tâm can.

“ Thế gian này có biết bao nhiêu con người, tại sao cứ phải là nàng ấy. Mười ba tuổi đã phải chịu cảnh mồ côi, nhà tan cửa nát. Từ lúc vận mệnh của nàng gắn liền với ta, chưa có một ngày thật sự thảnh thơi sung sướng. Nàng chỉ là một nữ nhân nhỏ bé, chuyện giao tranh hai nước tại sao lại liên lụy nàng. ”

“Trương Duật ta trả lại quốc gia chức vị Thống Soái này, ta không còn là thần của ngài của ngài nữa!”

Lúc này hoàng đế bệ hạ có lẽ muốn ép buộc hắn bằng được, hầu như tất cả đều có sự chuẩn bị các binh sĩ đang dần áp sát hắn chĩa mũi đao vào hắn.

Ánh mắt hắn quét một lượt, trong con ngươi đen nghịt nổi lên một cỗ sát ý.

Hắn làm một điều khiến có bất cứ ai có mặt ở nơi này đều kinh hoàng bạt vía.

Thanh kiếm rút ra khỏi vỏ, lưỡi kiếm sáng lóa hiện ra trước con mắt của nhiều người chĩa lên trời.

Một thần tử rút vũ khí trước bậc đế vương chính là trọng tội muôn đời không rửa sạch. Khác nào hắn muốn tạo phản, là loạn thần tặc tử nghịch ý thiên địa.

Trời đất bỗng nổi trận sấm sét liên hồi, từng vệt sét ngoằn ngoèo kéo dài trên nền trời, sau đó là âm thanh ầm ầm vang lên, như một sự phẫn nộ vì hành động bất kính của Trương Duật.

Hoàng đế khẽ thở dài, ra hiệu quân lính ngưng hành động, ngài biết Trương Duật không phải là kẻ như vậy.

Hắn và ngài bằng tuổi nhau, năm 10 tuổi đã cùng theo Hưng Đạo Vương học binh pháp, luyện kiếm, cưỡi ngựa.

Quân thần khác biệt, nhưng sâu thẳm trong lòng của cả hai họ chính là huynh đệ đồng môn một lời khó nói hết.

Ngày đầu gặp hắn, nam tử đứng trong đám quân nô vừa cao vừa gầy, ánh mắt sắc lạnh, trầm tĩnh và ít nói. Khác hẳn với cái dáng vẻ trắng trẻo ăn mặc đủ đầy của ngài.

Ngài biết số phận của hai người khác biệt nhau, mỗi người có một sứ mệnh trong cuộc đời này.

Hắn sẽ là thanh đao sắc bén trên con đường xưng đế của ngài. Trần Chính từng dựa vào Trương Duật nhưng đi sai đường, nhưng ngài sẽ không vậy, ngài có con đường riêng của mình.

Ngài biết Đại Việt nợ hắn một tấm chân tình, nợ hắn một mái ấm gia đình, nhưng vì bách tính thiên hạ mới để Võ Đông Nhiên nhận sứ mệnh chết chóc kia.

Ngài dự trù, nếu Trương Duật phát điên dùng binh quyền trong tay đem quân đánh Đại Nguyên, ngài buộc phải dùng quyền lực ngầm ngăn cản hắn, thậm chí gông cổ hắn nhốt lại như cách Trần Chính từng làm.

Nhưng vừa rồi, ngài vừa thấy gì?

Hắn khóc.

Người như Trương Duật lại khóc, lúc hắn ngẩng mặt lên nhìn ngài, trong đôi đồng tử sâu hun hút ấy như chứa đựng cả biển lớn mênh mông ngày mưa bão. Tăm tối, ảm đạm, đau khổ cùng cực.

Nước mưa có thể lừa được người khác, nhưng làm sao qua được mắt ngài. Sự thống khổ của Trương Duật lớn đến nỗi ngài không còn thấy hình ảnh thiếu niên lạnh lùng, tàn nhẫn của năm xưa đâu nữa.

Trương Duật đã không còn là vị tướng kiêu hùng của Đại Việt nữa rồi, hắn giờ đây chỉ là một người chồng bình thường của Võ Đông Nhiên, một người có máu thịt có tình cảm.

Ngài phất tay, thở dài nói:

“Trương Duật, đi đi! Ta không cản ngươi, sẽ không ai cản ngươi. Đi tìm vợ của ngươi đi.”

Trương Duật buông kiếm xuống, hắn chống thanh kiếm bên cạnh, quỳ xuống tạ thánh ân.

Giọng Hoàng đế trầm thấp xuyên quan màn mưa truyền đến bên tai Trương Duật:

“Để tránh liên lụy quốc gia và ảnh hưởng ngoại giao với Bắc quốc, từ nay lịch sử Đại Việt không có ai là Thống Soái Trương Duật , tất cả những gì thuộc về ngươi sẽ bị xóa sạch. Một lần cuối, ta hỏi ngươi: Trương Duật, ngươi chấp nhận đánh đổi trở thành kẻ không danh phận, không quê hương sao?”

Cuối cùng, hoàng đế siết chặt tay nhìn Trương Duật rời đi, chỉ còn lại bóng lưng lẻ loi và cô độc in trong đôi đồng tử của ngài.

Nhìn mặt nạ bạc lẻ loi dưới nền đất, một thứ đã che giấu khuôn mặt hắn bao năm. Nay diện mạo thật sự đã lộ diện, hắn đã buông bỏ hoàn toàn cái tên Trương Duật của mình.

Ngài bất giác mỉm cười.

Trương Duật hãy một lần sống theo ý mình đi! Con người phải giống con người, có tình cảm, có người mình yêu thật lòng, dám nghĩ dám làm dám sống và dám đấu tranh.



Đừng như ta!

Ngài phóng tầm mắt ra xa xa muốn nhìn rõ giang sơn này, nhưng chỉ là màn mưa mịt mờ ngăn cản ngài.

__________

Đoạn dưới bị lặp.

Mọi người chuyển chương đi nhé!

Trương Duật bước ra cổng phủ Thượng Thư, tầm mắt của hắn đã nhìn thấy một đoàn người và kiệu chờ sắn trong màn mưa ở phía trước.

Từng hành tung của hắn đều nằm trong sự tính toán của người đó.

Trương Duật bước đến, mặt không một chút biểu cảm, hắn bước đến trước đoàn người đứng sừng sững. Thân ảnh cao lớn hòa trong màn mưa lớn toát ra khí tức lạnh lẽo cô độc.

Người trong kiệu vén rèm che, khuôn mặt anh tuấn uy nghiêm nhìn hắn. Không có lời nói nào phát ra.

Trương Duật lặng lẽ cởi áo giáp, mặt nạ, băng tay Hoàng ân, tất cả đặt xuống nền đất.

Trương Duật quỳ xuống bái lạy, đầu dập sát đất, trán hắn chạm xuống nền đất thấm đẫm nước mưa.

“Xin bệ hạ để thần ra đi!”

Đến lúc này người bên trong kiệu mới khẽ động mi tâm, ánh mắt tối lại.

“Ngươi...”

Trương Duật vẫn không ngẩng đầu lên, giọng nói khàn khàn nhưng kiên định:

“Xin hãy chấp thuận!”

Vị hoàng đế một thân hoàng bào bất lực thấp giọng, kiềm nén sự tức giận trong lòng:

“Trương Duật, trẫm lực bất tòng tâm. Ngươi phải hiểu cho nỗi khổ của quân vương.”

Một câu nói này đủ khiến người đối diện thấu hiểu hết tất cả mọi chuyện. Ngay từ đầu, ngài muốn lão Thượng Thư tự tay xử lý chuyện này. Nhưng không ngờ giữa đường lại xuất hiện thêm một đội quân bí mật của Trương Duật ra cản trở, nên buộc ngài phải âm thầm “hỗ trợ” Nguyễn Trúc Trinh hoàn thành tâm nguyện.

“Ngươi nhìn giang sơn này xem, sau chiến tranh chúng ta còn lại gì... Ngươi thật sự buông bỏ hay sao? Trương Duật, Đại Việt này cần ngươi. Ta không thể để ngươi thả Võ Đông Nhiên, rồi tự mình đi nộp mạng được.”

Ngài hít vào một hơi khí lạnh:

“Trương Duật, ta trăm phương nghìn kế ngăn cản ngươi tìm đường chết. Vậy mà đến cuối cùng ngươi vẫn không thể ở lại với đất nước này sao? Vẫn muốn đi?”

Trương Duật ngẩng đầu lên, những hạt nước mưa chảy dài trên khuôn mặt anh tuấn phong sương, phảng phất sự lạnh lẽo và hận ý.

“Bệ hạ! Đại Việt nếu không còn ta, vẫn còn Quốc Công và vô số binh hùng tướng mạnh chống đỡ cục diện. Ta chỉ là một hạt cát nhỏ bé của thiên hạ. Không có ta, Đại Việt vẫn sẽ hùng cường vượt qua kiếp nạn, trường tồn với thời gian. Nhưng Võ Đông Nhiên chỉ có một mình, không có ta nàng sẽ chết.”

Giọng hắn khàn đặc run run chất chứa một nỗi bi ai.

“Đời này của Trương Duật ta không nợ giang sơn, chỉ nợ nàng. Ta bảo vệ giang sơn hơn hai mươi năm, nhưng không bảo vệ được người con gái ta yêu. Ta nợ nàng một tấm chân tình, giang sơn này nợ nàng một sự công đạo.”

Cả khuôn mặt hắn tái nhợt, không phải vì lạnh mà vì từng ý nghĩ chất chứa trong lòng hành hạ giày xéo tâm can.

“ Thế gian này có biết bao nhiêu con người, tại sao cứ phải là nàng ấy. Mười ba tuổi đã phải chịu cảnh mồ côi, nhà tan cửa nát. Từ lúc vận mệnh của nàng gắn liền với ta, chưa có một ngày thật sự thảnh thơi sung sướng. Nàng chỉ là một nữ nhân nhỏ bé, chuyện giao tranh hai nước tại sao lại liên lụy nàng. ”

“Trương Duật ta trả lại quốc gia chức vị Thống Soái này, ta không còn là thần của ngài của ngài nữa!”

Lúc này hoàng đế bệ hạ có lẽ muốn ép buộc hắn bằng được, hầu như tất cả đều có sự chuẩn bị các binh sĩ đang dần áp sát hắn chĩa mũi đao vào hắn.

Ánh mắt hắn quét một lượt, trong con ngươi đen nghịt nổi lên một cỗ sát ý.

Hắn làm một điều khiến có bất cứ ai có mặt ở nơi này đều kinh hoàng bạt vía.

Thanh kiếm rút ra khỏi vỏ, lưỡi kiếm sáng lóa hiện ra trước con mắt của nhiều người chĩa lên trời.

Một thần tử rút vũ khí trước bậc đế vương chính là trọng tội muôn đời không rửa sạch. Khác nào hắn muốn tạo phản, là loạn thần tặc tử nghịch ý thiên địa.

Trời đất bỗng nổi trận sấm sét liên hồi, từng vệt sét ngoằn nghèo kéo dài trên nền trời, sau đó là âm thanh ầm ầm vang lên, như một sự phẫn nộ vì hành động bất kính của Trương Duật.

Hoàng đế khẽ thở dài, ra hiệu quân lính ngưng hành động, ngài biết Trương Duật không phải là kẻ như vậy.

Hắn và ngài bằng tuổi nhau, năm 10 tuổi đã cùng theo Hưng Đạo Vương học binh pháp, luyện kiếm, cưỡi ngựa.

Quân thần khác biệt, nhưng sâu thẳm trong lòng của cả hai họ chính là huynh đệ đồng môn một lời khó nói hết.

Ngày đầu gặp hắn, nam tử đứng trong đám quân nô vừa cao vừa gầy, ánh mắt sắc lạnh, trầm tĩnh và ít nói. Khác hẳn với cái dáng vẻ trắng trẻo ăn mặc đủ đầy của ngài.

Ngài biết số phận của hai người khác biệt nhau, mỗi người có một sứ mệnh trong cuộc đời này.

Hắn sẽ là thanh đao sắc bén trên con đường xưng đế của ngài. Trần Chính từng dựa vào Trương Duật nhưng đi sai đường, nhưng ngài sẽ không vậy, ngài có con đường riêng của mình.

Ngài biết Đại Việt nợ hắn một tấm chân tình, nợ hắn một mái ấm gia đình, nhưng vì bách tính thiên hạ mới để Võ Đông Nhiên nhận sứ mệnh chết chóc kia.

Ngài dự trù, nếu Trương Duật phát điên dùng binh quyền trong tay đem quân đánh Đại Nguyên, ngài buộc phải dùng quyền lực ngầm ngăn cản hắn, thậm chí gông cổ hắn nhốt lại như cách Trần Chính từng làm.

Nhưng vừa rồi, ngài vừa thấy gì?

Hắn khóc.

Người như Trương Duật lại khóc, lúc hắn ngẩng mặt lên nhìn ngài, trong đôi đồng tử sâu hun hút ấy như chứa đựng cả biển lớn mênh mông ngày mưa bão. Tăm tối, ảm đạm, đau khổ cùng cực.

Nước mưa có thể lừa được người khác, nhưng làm sao qua được mắt ngài. Sự thống khổ của Trương Duật lớn đến nỗi ngài không còn thấy hình ảnh thiếu niên lạnh lùng, tàn nhẫn của năm xưa đâu nữa.

Trương Duật đã không còn là vị tướng kiêu hùng của Đại Việt nữa rồi, hắn giờ đây chỉ là một người chồng bình thường của Võ Đông Nhiên, một người có máu thịt có tình cảm.

Ngài phất tay, thở dài nói:

“Trương Duật, đi đi! Ta không cản ngươi, sẽ không ai cản ngươi. Đi tìm vợ của ngươi đi.”

Trương Duật buông kiếm xuống, hắn chống thanh kiếm bên cạnh, quỳ xuống tạ thánh ân.

Giọng Hoàng đế trầm thấp xuyên quan màn mưa truyền đến bên tai Trương Duật:

“Để tránh liên lụy quốc gia và ảnh hưởng ngoại giao với Bắc quốc, từ nay lịch sử Đại Việt không có ai là Thống Soái Trương Duật , tất cả những gì thuộc về ngươi sẽ bị xóa sạch. Một lần cuối, ta hỏi ngươi: Trương Duật, ngươi chấp nhận đánh đổi trở thành kẻ không danh phận, không quê hương sao?”



Cuối cùng, hoàng đế siết chặt tay nhìn Trương Duật rời đi, chỉ còn lại bóng lưng lẻ loi và cô độc in trong đôi đồng tử của ngài.

Nhìn mặt nạ bạc lẻ loi dưới nền đất, một thứ đã che giấu khuôn mặt hắn bao năm. Nay diện mạo thật sự đã lộ diện, hắn đã buông bỏ hoàn toàn cái tên Trương Duật của mình.

Ngài bất giác mỉm cười.

Trương Duật hãy một lần sống theo ý mình đi! Con người phải giống con người, có tình cảm, có người mình yêu thật lòng, dám nghĩ dám làm dám sống và dám đấu tranh.

Đừng như ta!

Ngài phóng tầm mắt ra xa xa muốn nhìn rõ giang sơn này, nhưng chỉ là màn mưa mịt mờ ngăn cản ngài.

Trương Duật bước ra cổng phủ Thượng Thư, tầm mắt của hắn đã nhìn thấy một đoàn người và kiệu chờ sắn trong màn mưa ở phía trước.

Từng hành tung của hắn đều nằm trong sự tính toán của người đó.

Trương Duật bước đến, mặt không một chút biểu cảm, hắn bước đến trước đoàn người đứng sừng sững. Thân ảnh cao lớn hòa trong màn mưa lớn toát ra khí tức lạnh lẽo cô độc.

Người trong kiệu vén rèm che, khuôn mặt anh tuấn uy nghiêm nhìn hắn. Không có lời nói nào phát ra.

Trương Duật lặng lẽ cởi áo giáp, mặt nạ, băng tay Hoàng ân, tất cả đặt xuống nền đất.

Trương Duật quỳ xuống bái lạy, đầu dập sát đất, trán hắn chạm xuống nền đất thấm đẫm nước mưa.

“Xin bệ hạ để thần ra đi!”

Đến lúc này người bên trong kiệu mới khẽ động mi tâm, ánh mắt tối lại.

“Ngươi...”

Trương Duật vẫn không ngẩng đầu lên, giọng nói khàn khàn nhưng kiên định:

“Xin hãy chấp thuận!”

Vị hoàng đế một thân hoàng bào bất lực thấp giọng, kiềm nén sự tức giận trong lòng:

“Trương Duật, trẫm lực bất tòng tâm. Ngươi phải hiểu cho nỗi khổ của quân vương.”

Một câu nói này đủ khiến người đối diện thấu hiểu hết tất cả mọi chuyện. Ngay từ đầu, ngài muốn lão Thượng Thư tự tay xử lý chuyện này. Nhưng không ngờ giữa đường lại xuất hiện thêm một đội quân bí mật của Trương Duật ra cản trở, nên buộc ngài phải âm thầm “hỗ trợ” Nguyễn Trúc Trinh hoàn thành tâm nguyện.

“Ngươi nhìn giang sơn này xem, sau chiến tranh chúng ta còn lại gì... Ngươi thật sự buông bỏ hay sao? Trương Duật, Đại Việt này cần ngươi. Ta không thể để ngươi thả Võ Đông Nhiên, rồi tự mình đi nộp mạng được.”

Ngài hít vào một hơi khí lạnh:

“Trương Duật, ta trăm phương nghìn kế ngăn cản ngươi tìm đường chết. Vậy mà đến cuối cùng ngươi vẫn không thể ở lại với đất nước này sao? Vẫn muốn đi?”

Trương Duật ngẩng đầu lên, những hạt nước mưa chảy dài trên khuôn mặt anh tuấn phong sương, phảng phất sự lạnh lẽo và hận ý.

“Bệ hạ! Đại Việt nếu không còn ta, vẫn còn Quốc Công và vô số binh hùng tướng mạnh chống đỡ cục diện. Ta chỉ là một hạt cát nhỏ bé của thiên hạ. Không có ta, Đại Việt vẫn sẽ hùng cường vượt qua kiếp nạn, trường tồn với thời gian. Nhưng Võ Đông Nhiên chỉ có một mình, không có ta nàng sẽ chết.”

Giọng hắn khàn đặc run run chất chứa một nỗi bi ai.

“Đời này của Trương Duật ta không nợ giang sơn, chỉ nợ nàng. Ta bảo vệ giang sơn hơn hai mươi năm, nhưng không bảo vệ được người con gái ta yêu. Ta nợ nàng một tấm chân tình, giang sơn này nợ nàng một sự công đạo.”

Cả khuôn mặt hắn tái nhợt, không phải vì lạnh mà vì từng ý nghĩ chất chứa trong lòng hành hạ giày xéo tâm can.

“ Thế gian này có biết bao nhiêu con người, tại sao cứ phải là nàng ấy. Mười ba tuổi đã phải chịu cảnh mồ côi, nhà tan cửa nát. Từ lúc vận mệnh của nàng gắn liền với ta, chưa có một ngày thật sự thảnh thơi sung sướng. Nàng chỉ là một nữ nhân nhỏ bé, chuyện giao tranh hai nước tại sao lại liên lụy nàng. ”

“Trương Duật ta trả lại quốc gia chức vị Thống Soái này, ta không còn là thần của ngài của ngài nữa!”

Lúc này hoàng đế bệ hạ có lẽ muốn ép buộc hắn bằng được, hầu như tất cả đều có sự chuẩn bị các binh sĩ đang dần áp sát hắn chĩa mũi đao vào hắn.

Ánh mắt hắn quét một lượt, trong con ngươi đen nghịt nổi lên một cỗ sát ý.

Hắn làm một điều khiến có bất cứ ai có mặt ở nơi này đều kinh hoàng bạt vía.

Thanh kiếm rút ra khỏi vỏ, lưỡi kiếm sáng lóa hiện ra trước con mắt của nhiều người chĩa lên trời.

Một thần tử rút vũ khí trước bậc đế vương chính là trọng tội muôn đời không rửa sạch. Khác nào hắn muốn tạo phản, là loạn thần tặc tử nghịch ý thiên địa.

Trời đất bỗng nổi trận sấm sét liên hồi, từng vệt sét ngoằn nghèo kéo dài trên nền trời, sau đó là âm thanh ầm ầm vang lên, như một sự phẫn nộ vì hành động bất kính của Trương Duật.

Hoàng đế khẽ thở dài, ra hiệu quân lính ngưng hành động, ngài biết Trương Duật không phải là kẻ như vậy.

Hắn và ngài bằng tuổi nhau, năm 10 tuổi đã cùng theo Hưng Đạo Vương học binh pháp, luyện kiếm, cưỡi ngựa.

Quân thần khác biệt, nhưng sâu thẳm trong lòng của cả hai họ chính là huynh đệ đồng môn một lời khó nói hết.

Ngày đầu gặp hắn, nam tử đứng trong đám quân nô vừa cao vừa gầy, ánh mắt sắc lạnh, trầm tĩnh và ít nói. Khác hẳn với cái dáng vẻ trắng trẻo ăn mặc đủ đầy của ngài.

Ngài biết số phận của hai người khác biệt nhau, mỗi người có một sứ mệnh trong cuộc đời này.

Hắn sẽ là thanh đao sắc bén trên con đường xưng đế của ngài. Trần Chính từng dựa vào Trương Duật nhưng đi sai đường, nhưng ngài sẽ không vậy, ngài có con đường riêng của mình.

Ngài biết Đại Việt nợ hắn một tấm chân tình, nợ hắn một mái ấm gia đình, nhưng vì bách tính thiên hạ mới để Võ Đông Nhiên nhận sứ mệnh chết chóc kia.

Ngài dự trù, nếu Trương Duật phát điên dùng binh quyền trong tay đem quân đánh Đại Nguyên, ngài buộc phải dùng quyền lực ngầm ngăn cản hắn, thậm chí gông cổ hắn nhốt lại như cách Trần Chính từng làm.

Nhưng vừa rồi, ngài vừa thấy gì?

Hắn khóc.

Người như Trương Duật lại khóc, lúc hắn ngẩng mặt lên nhìn ngài, trong đôi đồng tử sâu hun hút ấy như chứa đựng cả biển lớn mênh mông ngày mưa bão. Tăm tối, ảm đạm, đau khổ cùng cực.

Nước mưa có thể lừa được người khác, nhưng làm sao qua được mắt ngài. Sự thống khổ của Trương Duật lớn đến nỗi ngài không còn thấy hình ảnh thiếu niên lạnh lùng, tàn nhẫn của năm xưa đâu nữa.

Trương Duật đã không còn là vị tướng kiêu hùng của Đại Việt nữa rồi, hắn giờ đây chỉ là một người chồng bình thường của Võ Đông Nhiên, một người có máu thịt có tình cảm.

Ngài phất tay, thở dài nói:

“Trương Duật, đi đi! Ta không cản ngươi, sẽ không ai cản ngươi. Đi tìm vợ của ngươi đi.”

Trương Duật buông kiếm xuống, hắn chống thanh kiếm bên cạnh, quỳ xuống tạ thánh âng