Đông thành năm nay nóng hơn năm trước rất nhiều.
Mới vào tháng sáu mà mọi người đã phải mặc trang phục mùa hè.
Trên xe buýt chật kín người, nếu lỡ không cẩn thận quay đầu một cái sợ là sẽ hôn được mặt của mười người.
Hầu hết mọi người đều ăn mặc khá mát mẻ, dù vậy họ vẫn cảm thấy nóng không thôi.
Giữa dòng người đông đúc, một người thanh niên mặc áo dài tay và quần tây, đặc biệt lại còn đeo kính râm không khỏi khiến người chú ý.
Người nọ mặc trang phục không đúng mùa, quấn chặt kỹ lưỡng từ đầu xuống chân.
Trên tay xách theo chiếc cặp, cầm chiếc ô dài màu đen, thoạt nhìn như một nhân viên văn phòng bình thường.
Cậu cứ liếc mắc đến đồng hồ mấy bận, rồi lại nhìn con đường kẹt xe phía trước, vẻ mặt đầy sốt ruột.
Là thủ đô của Hoa Quốc, Đông thành có rất đông dân cư ngay cả khi chính sách hạn chế dân số đã được áp dụng từ lâu, tắc đường là điều rất thường thấy.
Đã nửa tiếng trôi qua mà chiếc xe như trước vẫn đứng yên tại chỗ chẳng nhúc nhích lấy một phân, phóng tầm mắt trông ra xa nhìn hàng xe nối dài vô tận mà chẳng thấy điểm cuối.
[[Dingdoong, khách hàng của ngài đã sắp thăng thiên, xin nhanh chóng lên kẻo trễ giờ.]]
Tin nhắn mới hiện lên trên điện thoại nhắc nhở chú ý đến thời gian.
Thân là Tử Thần giúp dẫn linh hồn người chết, đúng giờ là một quy tắc đạo đức nghề nghiệp hàng đầu.
Cậu lấy điện thoại ra, nhấn vào app [Tử Thần đến chơi nhà], sau khi đăng nhập giao diện liền hiện ra "Tử Thần gợi cảm, Đặt hàng online".
Nhấn vào "Đơn đặt hàng của tôi" một lần nữa, nhìn luồng tử khí bốc lên trên đầu của khách hàng cậu không ngừng dày đặc thêm, dường như không còn nhiều thời gian nữa.
"Sớm biết trước thì mình đã không nhận cái đơn này, lỡ có gì bất trắc thì trích xuất phần trăm tháng này của mình cũng mất luôn." Cậu trai kính râm vừa đứng lầu bầu vừa nghĩ cách giải quyết.
Cậu nhấp vào WeChat, gửi tin nhắn đến số liên lạc được ghim trên đầu, "Húc ca à, anh có thể giúp em câu hồn được không? Em bị kẹt xe."
"..."
Có vẻ như đầu bên kia đã quá quen với chuyện này, rep lại: "Địa điểm chết, thông tin khách hàng."
"Cảm ơn Húc ca!"
Nhìn thấy tin nhắn của Lục Húc, cậu trai thở phào nhẹ nhõm, vội nhắn lại báo thông tin và địa điểm khách hàng quy tiên.
"Quán net Khai Thành..." Lục Húc xác nhận xong thông tin, mau chân dẫm lên ván trượt.
Thân hình thon dài cao ráo đạp lên ván trượt đi, vụt qua cây cối xe cộ, gió sượt qua bên tay, mang đến cảm giác mát lạnh nhè nhẹ.
Tới gần khúc cua, bỗng nhiên có một cô gái qua đường đang nghe điện thoại, cũng may Lục Húc phản ứng nhanh mau chóng thắng lại.
"Cô không sao chứ?"
"Không sao..." Cô gái nhỏ ngẩng đầu lên, ngay lập tức nhìn thấy một đôi mắt hoa đào, thoắt cái đỏ mặt.
"Mỗi khi qua đường nhớ đừng nghe điện thoại nữa nhe." Lục Húc cong nhẹ môi cười như không, lại nói, "Bằng không ta lại có thêm việc để làm.
Cô gái tất nhiên không hiểu mô tê gì sất, chỉ theo quán tính gật đầu ngoan ngoãn.
Cho đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng kia đâu nữa cô mới hoàn hồn, gửi vội tin cho nhóm chị em: "Aaaaaaaa vừa rồi mình mới được gặp một tiểu soái ca siêu cấp đẹp traiiiiiiii!!!!!"
"Nôn ảnh chụp ra mau!!"
"Đã chụp kịp đâu!" Cô thở dài một hơi, chán ngán mình vừa nãy thế mà quên hỏi phương thức liên lạc mất tiêu.
Cô vừa nhắn tin vừa băng qua đường, bỗng mới nhớ lời của Lục Húc, mới dời mắt ra khỏi điện thoại.
"Két---------"
Nhìn thấy đèn đỏ dành cho người đi bộ đang hiện lên rồi nhìn sang chiếc xe sượt qua, cô gái không khỏi nghĩ thầm mà vỗ ngực.
- ------ còn may mà mình hoàn hồn, thiếu chút nữa đã tới công chiện rồi.
Tiệm net Khai Thành nằm ở phố tây, lầu với trệt tổng có hai tầng.
Hoàn cảnh tuy phức tạp nhưng máy móc hiện đại đời mới, thanh thiếu niên lui tới lên mạng không ít.
Chủ tiệm ngáp dài liên tục, quầng mắt thâm đen, nhả ra từng làn khói thuốc đầy chán nản, thỉnh thoảng liếc coi nên đặt mua máy nào, đổi mới máy nào.
Bây giờ gia đình nào cũng có laptop cả rồi, nhưng để chơi game thì phải ra quán net mới là sướng nhất.
Hắn di con chuột tới lui rồi dừng lại ở máy 44.
"Hả, đã ba ngày?"
Hắn lờ mờ nhớ ra người dùng máy này là một khách quen, rồi lắc đầu không suy nghĩ nhiều.
Nhiều người trẻ bây giờ đến đây sau giờ học hoặc kỳ nghỉ, ngồi hàng giờ đồng hồ.
Miễn là tiền được tính, những thứ khác không quan trọng.
Vừa ngáp vừa liếc mắt một cái, tầm mắt thoáng thấy có người đẩy cửa bước vào.
Cậu thanh niên đeo tai nghe Beats màu đỏ trên cổ, trên tay cầm một cái ván trượt dài màu trắng, mặc bộ thể thao màu đen, đôi chân thon dài.
Dù đã gặp qua nhiều người, hắn cũng phải thốt lên rằng chàng trai này là người đẹp nhất từng thấy qua.
Tóc màu lanh hơi xoắn, đường nét thanh tú, khuôn mặt trắng mịn, hai tay trắng nõn, thoạt nhìn có chút lóa mắt.
Nhìn thấy người đó đang mím môi suy nghĩ, quản lý định thần lại, chỉ vào bảng quy định treo trước cửa: "Có chứng minh thư không? Trẻ vị thành niên không được vào đâu."
Lục Húc năm nay tròn 200 bị xem là vị thành niên chỉ khẽ mỉm cười rồi lắc đầu.
Cậu không vội lấy ra chứng minh thư, chỉ liếc qua đồng hồ, sau đó nói: "Tôi tìm người."
"Cậu tìm ai thế?" Quản lý tiệm bảo có nhiều người như vậy hắn cũng không nhớ nổi hết tên họ, chi bằng gọi điện thoại cho xong.
Nào ngờ Lục Húc vươn tay gõ nhẹ đầu ngón tay lên quầy, lên tiếng: "Ba ngày nay không thấy động tĩnh gì, không thấy lạ sao?"
Quản lý đầu nhảy số mà nghĩ đến ngay số 44, quẳng cho Lục Húc cái nhìn nghi ngờ.
"Bọn họ là fan cuồng game, ba ngày không rời máy là chuyện thường ở huyện." Dứt lời, lòng vẫn không khỏi dấy lên nghi hoặc không giải thích nổi.
Hắn không phải quan tâm tới lời nói của người này, mà là đột nhiên thấy hơi bất an sau khi nghe cậu ta nói.
Đầu tiên hắn nhắn tin tới số 44, rồi hô lớn lên với hướng đó rằng có ai đang tìm này.
Tuy nhiên, người ở đó vẫn bất động, không ừ hử gì.
Quản lý thầm nói không ổn bước chân đi đến đó, nhìn người nọ nằm trên bàn, duỗi tay lay lay: "Này, dậy, dậy đi..."
"Uỵch."
Theo động tác của quản lý, người nọ ngã xuống đất, hoàn toàn không còn thở.
Người xung quanh "ồ" tụ lại, một lúc sau có tiếng la: "WTF, có người chết rồi!!!!".