Tu Tẫn Hoan

Chương 98: Mỹ nhân cứu anh hùng




"Lòng dạ đàn bà, không làm được việc lớn, ngu xuẩn không thay đổi..." Lã Mông không chút lưu tình mà quát lớn, như muốn đem Thái Tử nghiền ép đến cùng cực.

Thái Tử trong đầu đã triệt để không còn hi vọng gì nữa, cộng thêm hắn đang bệnh, giống như người sắp chết, thở ra một hơi nói: "Nhi thần không cách nào khuyên được phụ hoàng hồi tâm chuyển ý, lại để phụ hoàng thất vọng về nhi thần như vậy, chính nhi thần là thất trách, thất trách. Nhi thần đã không còn xứng làm Trữ Quân, xin phụ Hoàng trục xuất ngôi vị Thái Tử của nhi thần."

Nói xong đưa hai tay đoan chính mà cởi mũ trên đầu xuống, nằm rạp xuống đất, trong lòng nguội lạnh đợi Lã Mông xử trí.

Lã Mông vẻ mặt nhiều lần vô cùng biến hoá. Lồng ngực chập trùng bất định, hắn lại dám uy hiếp chính mình?

Hắn vọt tới trước mặt của Thái Tử, đưa tay nắm lấy cổ áo của Thái Tử, như muốn nhấc Thái Tử lên khỏi mặt đất, buộc Thái Tử nhìn vào mắt của chính mình, hắn cũng đã từng là Tướng quân. Bây giờ đã qua tuổi lục tuần. Cánh tay vẫn rắn chắc khoẻ mạnh.

Hắn bị tức giận che lấp hai mắt, bất cứ lúc nào cũng có thể nóng giận mà tăng lên, run rẩy chỉ vào mũ trên đất, nước miếng phun tung toé trên mặt của Thái Tử: "Ngươi là đang ép trẫm?"

"Ai cho ngươi cái lá gan lớn đến vậy!" hắn làm đế hơn mười năm, hắn là lần đầu tiên nổi giận như vậy, viền mắt hắn đỏ như máu, một cái tát mạnh mẽ rơi trên mặt của Thái Tử.

Thân thể của Thái Tử lệch sang một bên, trong miệng tràn ra máu tươi, nhưng ánh mắt lại giống như tìm thấy được chút ánh sáng, kiên nghị mà nói rằng: "Nhi thần tự biết chính mình không đủ thiên chất, không chịu nổi chức trách lớn, nguyện bở đi mũ y, hướng về phụ hoàng mà tạ tội. nhi thần hôm nay tới đây, đã ôm quyết định này, nếu như phụ hoàng không chuẩn cho phép. Nhi thần tâm này cũng đã quyết."

Dứt lời, cũng không để Lã Mông cho phép, liền chính mình đứng lên, xoay người muốn rời khỏi.

Lã Mông trợn mắt lên giận giữ nhìn hắn quát: "Đứng lại!"

Thái Tử ngoảnh mặt làm ngơ, lau đi vết máu còn đang dính trên miệng, trực tiếp hướng phía cửa điện mà đi, Lã Mông tức giận, không có chỗ phát tiết, hắn nhìn thấy án trớc mặt thật chướng mắt, đưa tay gạt xuống, tất cả án thư đều văng xuống đất, phát ra tiếng kêu nặng nề, ngọc thạch vỡ nát, tấu chương ngổn ngang, nghiên mực đổ tung toé, đen một mảnh.

Bên ngoài thị vệ, cùng thái dám nghe được động tĩnh bên trong điện, không khỏi hãi hùng khiếp vía, sống lưng ưỡn thẳng, không dám có chút nào lười biếng.

Thái Tử bước ra khỏi điện, hắn ngước nhìn lên trời cao, mây trắng thưa thớt nhẹ nhàng mà bay lượn trên trời, nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu, hắn rốt cuộc cũng có thể thả xuống những nặng nề trong lòng, nặng nề về thân phận, hắn bây giờ làm người tự do.

Tả Hoài thấy Thái Tử bước ra trên đầu không còn đội mũ, trên mặt lại sưng một khối, hắn cả kinh không thôi, lại không dám trực tiếp dò xét việc của hoàng thất, mặt mày trắng bệch đi lên phía trước, hỏi: "Thái Tử phải về Đông cung sao?"

Thái Tử tuy rằng sắc mặt hiện tại không tốt, nhưng tâm tình xem ra vẫn rất tốt, gật đầu.

"Người đợi lão phu hoán kiệu tới." Tả Hoài nói là đi, lại bị Thái Tử ngăn lại

Người chọc giận phụ hoàng là hắn, bây giờ bất luận thân phận bối cảnh gì, người tiếp xúc với hắn đều không có kết quả tốt. hắn là ôm cái chết mà đến, còn có thể sống sót mà rời đi, là trời cao cũng đã thương xót hắn, cho hắn sống thêm mấy ngày.

ở đây mà chờ chết cũng uổng phí, hắn còn muốn xem thêm chút phong cảnh nữa, bởi vậy hắn từ chối Tả Hoài hoán kiệu đến, dự định chính mình đi bộ trở về Đông Cung.

Tả Hoài sau khi tiễn Thái Tử đi, tiếp tục quay về vị trí của mình tiếp tục chức trách.

Sau một chén trà nhỏ, bên trong cung điện cũng tĩnh mịch, lại vang lên những âm thanh.

"Tả Hoài, tuyên Thừa Tướng, Lục bộ thượng thư yết kiến."

Nếu như hắn không cần cái vị trí Thái Tử này, chính mình sẽ tác thành cho hắn.

Tả Hoài nghe vậy, cả người run lên, vội vã tuân lệnh, hắn cảm giác sẽ có đại sự không lành sắp phát sinh.

Tuyên Thành vào cung để gặp phụ hoàng mà nàng nhớ thương, lại bị báo là Hoàng thượng đang nghị sự với các đại thần, sợ là hôm nay không rảnh để gặp Công Chúa, bất đắc dĩ nàng lại lưu lễ vật lại, chính mình hậm hực quay về phủ Công Chúa, vừa vặn lại đụng hai người khách đi tới.

Đôi uyên ương này chính là vừa thành thân tháng trước, Phùng Chính và Tô Vấn Ninh.

Tuyên Thành nhìn thấy phu thê ân ái này sóng vai mà đi tới trước mặt mình, nàng đầu tiên là nở một nụ cười, sau đó là tấm tắc lấy làm kỳ lạ.

Mấy tháng không gặp, dáng dấp của hai người kia liền biến hoá lớn, sắp làm cho nàng không nhận ra được rồi.

Tô Vấn Ninh đeo lên trang sức của phụ nhân, Tuyên Thành lần đầu gặp nàng là một bộ y phục đỏ, mặc dù không có trang điểm nhưng vẫn xinh đẹp đoạt mất mắt của người khác. Còn bây giờ nếu không phải là vẫn đôi lông mày anh khí kia, nàng cả người đều biến thành dáng dấp thê tử nhà người ta.

Mà Phùng Chính cũng không biết là trải qua cái gì, thu hồi dáng dấp cợt nhả như trước, hiện tại giống như là trải qua lắng đọng, khí chất ngày càng cẩn trọng lên. Cũng bởi vì trước đó không ngừng rèn luyện, thân thể so với trước cường tráng hơn nhiều, có thể đảm đương làm gia chủ, một mình chống đỡ tất cả.

Vừa bắt đầu nàng còn cho rằng hai người này tính cách hoàn toàn trái ngược nhau. ở chung một chỗ nhất định sẽ rất kì quái, bây giờ thấy hai người họ chân chính đứng chung một chỗ, ngược lại cũng rất xứng đôi.

Tuyên Thành trì độn sai người đi gọi Phò Mã, vừa dứt lời, phu thê hai người Phùng Chính cũng đi tới trước mặt nàng, muốn đối với nàng thi lễ.

Tuyên Thành bận bịu ngừng lại động tác của hai người, nói: "Đều là bằng hữu, không cần hành lễ, lẽ nào mấy tháng không gặp, liền phân rõ khoảng cách?"

Bị nàng nói như vậy, hai người kia nhìn nhau cũng không tiếp tục hành lễ nữa, mà mỉm cười ngọt ngào mà nhìn nhau, để Tuyên Thành cảm giác được chính mình đang là người dư thừa.

Tuyên Thành để họ biết mình đang tồn tại khụ một tiếng, trêu ghẹo nói: "Phùng Chính ngươi có thể ôm mỹ nhân, còn phải cảm tạ Bản Cung cùng Phò mã giật giây bắc cầu. tuy rằng Bản Cung cùng Phò Mã trên đường trì hoãn, không có kịp uống rượu mừng của các ngươi, nhưng theo đạo lý mà nói, phu thê hai người phải bồi thường hai người chúng ta?"

"Cái này dễ bàn mà." Phùng Chính vùa mở miệng liền lộ ra tính nết giang sơn khó đổi bản sắc đến rồi, trên mặt xán lạn còn hơn hoa.

Hai người cố ý mang theo lễ vật tớ tạ ơn. Tuyên Thành chỉ là thuận miệng chút mà thôi, không nghĩ bọn họ thật sự có chuẩn bị, từ chối thì không tốt, bèn để thị nữ bên người thu đi.

Thư Điện Hợp nghe nói phu thê Phùng Chính tới bái phỏng, ra ngoài đón khách, lại thấy Tuyên Thành nóng lòng muốn biểu hiện, liền biết nàng ấy đang tính toán gì, thế là đem Phùng Chính kéo tới thư phòng đàm luận việc triều chính, lưu lại Tuyên Thành cùng Tô Vấn Ninh ở đại sảnh uống trà nói chuyện phiếm.

Phùng Chính đi rồi, người không còn vướng bận nữa, Tuyên Thành không bận tâm, ngồi sát vào Tô Vấn Ninh, mặt đầy bát quái hỏi: "Phùng nhị đối đãi với ngươi thế nào?"

Tô Vấn Ninh xấu hổ chớp mắt, nói: "Thủ Chuyết đối đãi với ta rất tốt..."

Tuyên Thành chậc chậc không ngừng, rung đùi đắc ý, Không thể nào, Không thể nào. Phùng Chính bình thường bề ngoài cũng không có gì, lại còn là văn nhân. Nàng không cách nào an phận ngồi, muốn gác chân lên, lại nghĩ chính mình bây giờ cũng là đang mặc y phục của thiếu phụ, tốt xấu gì cũng phải nhã nhặn một chút, lại cường lên khống chế hai chân.

"Cái kia...." Tuyên Thành do dự nên nói thế nào để biểu đạt thích hợp ý của chính mình, hỏi được việc bản thân muốn mà đối phương cũng không thẹn thùng.

Tô Vấn Ninh nhìn ra ý đồ của nàng, nhanh lẹ lại hào phóng nói: "Công Chúa là muốn hỏi thần trước không đồng ý gả cho Thủ Chuyết, vì sao lại thay đổi chủ ý?"

"Đúng, đúng, đúng." Tuyên Thành không muốn để cho Tô Vấn Ninh coi chính mình là những lão ma ma kia hay đi thám thính chuyện người khác, nhưng thật sự nàng rất hiếu kỳ.

Tô Vấn Ninh tinh tế mà cùng nàng giảng giải nguyên nhân vì sao nghĩ thông suốt.

Nàng nghĩ thông suốt cũng không phải bởi vì cái trời long đất lở gì, cũng khong phải bị ma quỷ ám ảnh mà đột nhiên thay đổi ý nghĩ, mà là Phùng Chính làm từng việc, từng việc nhỏ làm mình cảm động nên mới thay đổi ý nghĩ về hắn.

"Hắn nói không cần thần sẽ nữ công gia tránh, cũng không cần học cầm kỳ thư hoạ, cũng không cần vì gả cho hắn mà từ bỏ ý định vốn có, thay hình đổi dạng mà đem chính mình buộc tại trong hậu viện. hắn nói hắn yêu thích thần, liền sẽ thích tất cả về thần, vì lẽ đó không cần thần thay đổi, hắn còn nguyện ý cùng thần phụng dưỡng mẫu thân, thậm chí ở rể Tô giá.... Hắn lại còn vì thần mà đi luyện võ..." Tô Vấn Ninh lúc nói những lời này, vẻ mặt vô cùng vui mừng, nỗ lực đem Tuyên Thành kéo vào trong tâm tình của mình, làm nàng cảm động lây tâm tình của chính mình.

Nàng liên tưởng tới Tô Vấn Ninh lúc trước. Tuyên Thành gật gù, lời này của Phùng Chính xác thực nói cho Tô Vấn Ninh đã làm cảm động tới tâm của tỷ ấy, nữ tử nào mà nghe được lời nói như vậy, cũng là cảm động đến tâm can, chính mình có lẽ cũng như vậy.

Nhưng cũng chỉ là vẻn vẹn là cảm động mà thôi, lời ngon tiếng ngọt cho dù tốt đến đầu, nhiều việc cũng không có chân chính làm được, cũng chỉ là hống người.

Nàng nhướng mày hỏi: "Ngươi liền không sợ nam nhân miệng ngọt, lừa người, lừa quỷ hống ngươi đi?"

Tô Vấn Ninh suy nghĩ sâu sắc, biểu thị chính mình cũng từng lo lắng việc này: "Nói thật, thần vừa bắt đầu cho rằng, là Công Chúa dạy hắn nói như vậy..."

Tuyên Thành lập tức rũ sạch chính mình, việc này không có một chút quan hệ nào với nàng, nếu như nàng thực sự dạy hắn nói vậy, cuối cùng hai người cũng không có cùng một chỗ, chẳng phải trung gian là nàng dây chẳng phải là rất lúng túng sao? Nàng mới không làm loại chuyện ngu ngốc này.

"Nhưng sau đó thần phát hiện tính tình của hắn, xác thực cùng với những nam tử thủ đoạn kia không giống nhau..."

Tuyên Thành vừa định hỏi nơi nào không giống, lại nghe Tô Vấn Ninh nói: "Hơn nữa Thủ Chuyết còn cứu thần một mạng."

Tuyên Thành nghe vậy thấy kỳ lạ, công phu của Phùng Chính như mèo cào, còn có thể làm anh hùng cứu mỹ nhân? Nàng xem Tô Vấn Ninh cứu hắn còn tạm nghe được.

Tô Vấn Ninh cũng biết là Công Chúa sẽ không tin, vì vậy tiếp tục nói: "Ngày ấy ta đang ở đầu đường, nhìn thấy một đám ác bá vây quanh Thủ Chuyết huynh cùng đôi phu thê lão nhân, hai bên đang tranh chấp, nên lòng sinh hiếu kỳ, liền đi tới xem sao. Nguyên lai là Thủ Chuyết huynh nhìn thấy những ác bá này bắt nạt hai vị lão nhân, giữa đường gặp chuyện bất bình dũng cảm mà đứng ra, bảo vệ hai vị lão nhân..."

Nói tới chỗ này, Tô Vấn Ninh bỗng cười khẽ một tiếng, trong mắt đều toả ra ôn nhu. Vẻ mặt như thế, thời điểm Phò Mã cười nhạo mình ngốc, ánh mắt của hắn cũng ôn nhu như thế. Nàng cũng từng nhìn thấy.

"Thủ Chuyết thân thể cao ráo, tuy rằng không thấp, thế nhưng những nam tử kia ngũ quan dữ tợn thân thể vạm vỡ đứng trước mặt, so ra giống như là đứng trước một con gà, đối phương chỉ vung một nắm đấm, cũng có thể đem hắn đánh bay răng khắp nơi, nhưng mà ác bá đứng trước mặt, huynh ấy cũng không có bị giảm khí thế. Chỉ là dùng ngôn ngữ, liền đem những ác bá kia oán hận đến sắc mặt trắng bệch, ác bá bị chọc tức giận nghiến răng, không khách khí liền muốn đánh huynh ấy. Thủ Chuyết không để ý chính mình, còn để đôi vợ chồng già kia chạy trước đi, không cần lo cho mình."

"Nếu không phải là thần ở đây, khả năng huynh ấy sẽ ăn no đòn..."

Tuyên Thành có chút rõ ràng, nhưng đây rõ ràng là mỹ nhân cứu anh hùng, Tô Ván Ninh làm sao lại nói Phùng Chính cứu nàng một mạng?

Editor: Tình hình là cảnh H của hai vị kia tác giả chỉ miêu tả sơ qua, không có cuồng nhiệt lắm, mà mình không biết có thêm tý muối vào không, sợ phá hỏng văn phong.