Trải qua nhiều ngày khuyên can không có kết quả, Ngự sử đài không chịu được khi Hoàng đế cứ giả vờ câm điếc.
Vừa vặn kết thúc lâm triều, Một người trẻ tuổi ở viện thảo luận với ác quan về buổi thượng triều vừa xong, hắn tức giận đem lệnh bài ném xuống đất nói: "Thánh thượng không khiêm tốn mà nghe khuyên can, có mắt như mù, có tai như điếc, phạt sai người, ta không đành lòng thấy bách tính bởi vì quốc gia náo loạn mà khổ sở, hôm nay ta đã viết chiếu khuyên can nhưng không được nhận, hiện tại ta mang một nhóm người tới cầu xin, thiên tử nhất định phải nghe!" sau đó hắn cầm tấu chương khuyên can, trực tiếp chạy về cửa cung nội vụ, mở ra tấu chương lớn tiếng chậm dãi mà đọc lớn lên.
Quần thần còn chưa rời thần môn đi, thấy hắn lớn mật như thế, nhiệt huyết sôi trào, nhất thời hô lên cùng nhau khuyên can, hơn một trăm đại thần cùng quỳ gối đằng sau vị ngự sử trẻ tuổi kia, mở miệng khuyên can. Cầu hoàng thượng quay đầu là bờ, âm thanh chấn động. thậm chí có người ở cửa còn khóc lớn, như cha mẹ chết, nỗ lực lấy cách này để Lã Mông thu hồi chiếu chỉ muốn làm Thánh Quân.
Lã Mông ngồi ở bên trong nghị sự điện, năm ngón tay vung lên, răng nghiến lại, nếu người khác không biết nguyên do, còn tưởng hôm nay hắn muốn băng hà đây.
Hắn cưỡng chế lửa giận trong người, mệnh các đại thần bãi triều, chính mình phất tay áo bỏ đi, thông qua cửa khác mà hồi cung.
Bên trong ngự thư phòng, Cửu Vương vừa vặn đợi phụ hoàng mình hạ triều.
Lã Mông bước vào ngự thư phòng, hắn liền tiến lên hành lễ, Lã Mông ngoảnh mặt làm ngơ, sắc mặt âm trầm, trực tiếp đi qua mặt của Cửu Vương.
"Ngươi nghe thấy âm thanh khóc thét bên ngoài sao? "Lã Mông vung tay áo lên, hạ người xuống long toạ hỏi.
Không Chờ Lã Diễn trả lời, hắn cố sức mà chửi nói: "Những thần tử bình thường kia cho rằng trẫm làm như vậy là hành vi ngây thơ, ra sức ngăn cản trẫm, bọn hắn có cỡ nào ngông cuồng!"
Cửu Vương cúi thấp đầu, hơi nhếch lên khoé miệng, nói: "Những đại thần này xác thực không biết điều, phụ hoàng muốn đối phó với bọn họ ra sao?"
Lúc này Tả Hoài trở về, nói rõ những đại thần kia khuyên mọi cách cũng không chịu rời đi.
Lã Mông càng tức tới nổ phổi, nhìn thấy đống tấu chương kia, cũng chỉ là muốn khuyên can mình, tâm tư hắn thấp thỏm, trái lại hỏi Lã Diễn: "Ngươi đối với chuyện này thấy thế nào?"
Cửu Vương phỏng đoán ý tứ trong lời nói của Lã Mông, nói: "Những đại thần kia, cũng chỉ là không hiểu ý của phụ hoàng cũng là vì đại nghĩa, vì vạn dân trong thiên hạ, mới không từ chối khổ lao để theo đuổi bất lão. Thử nghĩ xem thiên hạ này, còn có ai anh minh thần võ như phụ thân, càng thích hợp làm đế vương một nước? coi như chúng nhi thần là dòng dõi của phụ hoàng, năng lực cũng kém xa phụ hoàng vạn lần. thiên hạ này chỉ có Phụ Hoàng mới có thể hoàn toàn làm cửu ngũ chí tôn." Hắn nói ra, lời nói lại ám chỉ Thái tử.
Hắn cũng không phải là quá nóng vội, chỉ là đem ý nghĩ từ đáy lòng của Lã Mông nói ra chân tướng thôi.
Lã Mông được nói đúng ý nghĩ, sắc mặt hiện lên vui vẻ, mây đen trên mặt đều tiêu tán, hít sâu một hơi, nói: "Vẫn là nói Diễn, ngươi nhận biết thật tốt lòng của trẫm, trẫm rất yên tâm. những đại thần này không thức thời, nếu như bọn hắn có thể bằng nửa con mắt của ngươi, thì phụ hoàng cũng không có hơi chút là sẽ nổi giận."
Hắn đem tấu chương trước mắt cầm lấy, quăng xuống đất, giao trách nhiệm nói: "Đều cầm mang đi đốt, trẫm không muốn thấy những thứ ăn nói linh tinh này!"
Tả Hoài sợ hãi, vâng một tiếng phục mệnh.
"Phụ hoàng xin hãy bớt giận. Không thể để những nịnh thần kia, làm tổn hại tới sức khỏe của chính mình. Nếu bọn họ thật sự không muốn đi, thiên uy cũng không thể xâm phạm, nhi thần cũng xin phụ hoàng nhẹ tha cho bọn họ tội, suy nghĩ thiển cận." Cửu vương bề ngoài thì hắn khuyên bảo, nhưng trong bóng tối lại quạt gió thổi nên lửa.
Lã Mông phát ra từng trận cười lạnh, Cửu nhi nói có đạo lý, thiên uy không thể xâm phạm, nếu như bay giờ chính mình nhường nhịn những người lớn mật này, trong mắt bọn hắn còn có thể có mình sao?
Một lần không nghiêm trị, lần sau lại không chịu hối cải, diễn lại trò cũ, ép hắn từng bước một, không bằng hắn đem hoàng vị chắp tay tặng cho bọn họ cho xong.
Bây giờ chính là thời điểm tốt để ra tay nghiêm trị những thần tử không biết trời cao đất rộng kia, để cho bọn họ chớ quên quy củ này là do ai đặt ra, để họ biết thiên uy không thể phạm.
Lửa giận ngút trời, hắn vỗ mạnh xuống mặt bàn, hướng ở ngoài quát lên: "Kim ngô vệ đâu? Bắt kẻ cầm đầu khóc nháo ở ngoài cửa, nhốt vào ngục răn đe!"
Ngày tháng thái bình quá lâu, các đại thần đều quên vị đế vương này cũng không phải là cha truyền con nối, mà dễ dàng tiếp nhận ngai vị, mà đi từ sa trường, hai tay nhuốm máu mà khai quốc, lên làm đế vương.
Lã Mông tuyệt đối không cho phép kế hoạch của bọn họ thành công.
Kim ngô vệ bước đi tới cánh cửa, sau đó lôi năm, sáu người ngự sử trẻ tuổi đang khóc nháo kia lôi đi.
Các đại thần còn lại mặt mày biến sắc, nhưng chưa có từ bỏ, trái lại càng kích động
Bên trong có một lão thần đã lớn tuổi, kiên cường, mà đứng lên, hô to: "Quốc gia dưỡng sĩ mười năm, thủ vững lễ nghĩa, hôm nay lại vì đại nghĩa mà chết !"
Lời này vừa nói ra, tác dụng như trống trận phát ra, các đại thần ngày xưa nhát gan như thỏ, cũng phẫn nộ cùng nhau nổi lên, từng tiếng đẫm máu cùng nước mắt mà hô lớn: "Thánh thượng, Thánh minh, được trời cao che chở, là bởi lúc đó biết mình là thiên tử có trách nhiệm, thương cảm bách tính, thân cận hiền thần!"
"Bên người thánh thượng có nịnh thần che đậy, chúng thần không tiếc sinh mệnh, cũng chỉ muốn thánh thượng tỉnh ngộ lại." tiếng nói khàn cả giọng, tiếng khóc lóc rung trời.
So với trước càng ngày càng lớn hơn. Trong nháy mắt truyền tới bên trong ngự thư phòng. Lã Mông vừa nguôi lửa giận, lại sôi trào lên, tóc râu đều run rẩy, lần thứ hai hạ lệnh: "Bên ngoài ngũ phẩm trở xuống hạ chức quan tống ngục tra khảo, tứ phẩm trở lên, cách chức, trị tội. đưa hết vào ngục cho trẫm !"
Kim ngô vệ dốc hết toàn lực, rất nhanh ngoài cửa khôi phục yên tĩnh.
Trên đá cẩm thạch, máu của các đại thần dập đầu vẫn còn, cũng không biết mũ quan của ai đã rơi mất, còn chưa kịp nhặt lên, lại lăn xuống, giống như tảng đá vô cùng chướng mắt.
Thái tử ở đông cung bị cấm túc, nhận được tin các đại thần bị bắt hết vào ngục, tâm hắn như bị hoả thiêu, muốn đi cầu xin phụ hoàng tha tội cho bọn họ, nhưng chính hắn bây giờ bản thân khó bảo toàn, hắn bó tay toàn tập, chỉ có thể chờ phụ hoàng nguôi giận, coi đó là hù doạ các đại thần một chút, buông tha cho bọn họ.
Hắn thuyết phục chính mình, nhưng mà trong lòng như cũ giống như một cái cây chặn trong lòng, uất ức, tứ chi cảm giác vô lực.
Thư Điện Hợp cùng với Tuyên Thành một đường đi này xóc nảy liên tục, ngày đi đêm nghỉ, chậm rãi, rốt cục đầu tháng hai cũng trở lại kinh thành.
Hoàng hôn dần xuống, đoàn người cũng cách kinh thành ngày càng gần.
Thư Điện Hợp xốc lên màn xe ngựa, nhìn tường thành to lớn gần ngay trước mắt, trong lòng thở ra một hơi, trong lòng nhiều nỗi niềm.
Cuối cùng vẫn là trở về nơi này.
Rời đi lâu như vậy, lần nữa đối diện với Kinh thành, tâm tình của nàng càng bất an, cũng sinh ra chút hoài niệm.
Quả nhiên trong lòng tâm niệm là lao tù.
Nàng là người được sinh ra bên ngoài hoàng cung, giờ đây trong tâm lại muốn ở bên trong hoàng cung này, nhất định là bởi vì bên trong hoàng cung kia có người mà nàng để trong lòng.
Mà lúc này người trong lòng của Thư Điện Hợp đang ở phía sau nàng, một bên thu dọn đồ đạc, một bên nhắc tới muốn đi gặp phụ hoàng. Muốn đi gặp hoàng huynh, cùng hoàng tẩu, rồi tự vỗ trán một cái tự nhủ: "Đúng rồi, còn muốn hỏi Thái tử một chút, lai lịch của khối ngọc toả."
Thư Điện Hợp hạ xuống màn xe, nhìn thấy dáng dấp trì độn của người kia chọc mình cười, nàng đè lại tay Tuyên Thành nói: "Những việc này đều nhất thời không cần vội vã, đi một đường này thân thể của Công chúa nhất định sẽ có chút mệt nhọc, uể oải. Công chúa nên nghỉ ngơi trước hai ngày. Chờ hết thảy mệt mỏi tan biến, rồi tiến cung cũng không muộn."
Tuyên Thành căn bản không biết mệt mỏi viết như thế nào cả, cả người nàng tinh lực dồi dào, thế nhưng phò Mã đã nói vậy, nàng cũng sẽ không cậy mạnh, ngoan ngoãn nằm nghiêng vào trong ngực của Thư Điện Hợp.
Nàng phát hiện lúc mình chịu hạ mình xuống, có thể càng nhanh có được thứ mình muốn.
Đoàn xe sau khi tiến vào trong kinh thành, Thư Điện Hợp vốn dĩ định cùng Tuyên Thành tách ra mỗi người một ngả, để Công chúa về phủ nghỉ ngơi trước, thế nhưng Tuyên Thành lại không muốn, nhất định phải cùng nàng đi đại lý tự giao vật chứng, sau đó cùng nhau trở lại.
Vì lẽ đó, thời điểm các nàng trở lại Công chúa phủ, sắc trời đã tối, trăng sao cũng đã mọc lên rồi. hạ nhân của phủ Công chúa nhận được tin, đã sớm đứng chờ ở cửa, vừa nhìn thấy xe ngựa, vội vàng tiến lên nghênh đón.
Thư Điện Hợp cùng Tuyên Thành tay nắm tay đi xuống xe. Sở ma ma nhìn thấy công chúa đã đổi sang trang phục phụ nhân, trong lòng tràn ngập vui vẻ, còn nói là nhân duyên đến rồi, nên quan hệ của Công chúa cùng với Phò mã tăng nhanh như gió, sớm muộn gì cũng sẽ có tiểu công chúa, tiểu Phò mã.
Miên nhi đã lâu không nhìn thấy chủ tử, lệ nóng rơi đầy mặt, cũng không để ý lễ nghi, tiến lên cho công chúa một cái ôm ấm áp, miệng thút thít nói: "Công chúa, Miên nhi rất nhớ người! Còn tưởng rằng người sẽ không trở về."
"Nói cái gì ngốc á, Bản cung bây giờ không phải là đã trở về rồi sao?" Tuyên Thành vuốt đầu nàng. Động viên nói.
Miên nhi ôm eo nàng, vẻ mặt khổ sở nói: "Công Chúa, người gầy đi."
Sở ma ma bận bịu tách hai người ra khuyên bảo: "Công chúa, Phò mã ngàn dặm xa xôi trở về, nhất định là rất mệt tồi, trà nóng cùng thức ăn đã được chuẩn bị, mau vào trong nghỉ ngơi."
Tuyên Thành quay đầu tìm tay Thư Điện Hợp, dắt lấy tay hắn, hai người cùng tiến vào trong.
Miên nhi muốn đi theo vào, lại bị Sở ma ma kéo trở lại, thấp giọng cảnh cáo nói: "Sau này cũng không thể đối với Công chúa gào to, rồi táy máy chân tay như thế, làm việc phải cẩn thận một ít,không có việc gì khẩn cấp, không được động vào Công chúa.'
"Tại sao?" Miên nhi trong đầu toàn là nghi hoặc. Trước giờ nàng và Công chúa đều toàn là như vậy, thân mật không có kẽ hở, trước đây sỏ ma ma đều không nói gì, tai sao sau này lại không thể như trước.
"Công chúa cùng Phò mã quan hệ ngày càng tốt, vạn nhất trong lúc này Công chúa mang thai, ngươi nếu như bất cẩn làm tổn thương dù một chút, một lớn, một nhỏ, ngươi có gánh được tội hay không." Sở ma ma oán hận nàng không hiểu chuyện mà nói.
Miên nhi trong lòng lộp bộp một tiếng, tự nhiên hiểu ra. Hóa ra là như vậy, sau này nàng nhất định tiếp xúc phải cẩn thận với Công chúa, chắc chắn sẽ không giống trước đây, tay chân vụng về!
Sau một đêm nghỉ ngơi, Thư Điện Hợp tiến cung bẩm báo việc của Điền châu, mà Tuyên Thành, đi tới Đông cung vấn an ca ca Thái tử của mình.
Tuy rằng Thái Tử bị cấm túc, thế nhưng thị vệ nào giám ngăn vị tổ tông trước mắt, nghiêm chỉnh mà mời Tuyên Thành vào bên trong Đông cung.
Tuyên Thành vừa vào trong điện của Đông cung, nhìn thấy Thái tử, liền nhíu mày hỏi: "Ta nghe nói hoàng huynh bị phụ hoàng cấm túc. Đã xảy ra chuyện gì?" hoàng huynh của nàng phẩm hạnh luôn tốt, tính cách ngoan ngoãn, hiếu kính phụ hoàng, chua từng làm ra hành động chọc giận phụ hoàng bao giờ. Hiện tại chỉ là nàng mới ra ngoài một chuyến, đến cùng là phát sinh ra chuyện gì, lại làm Phụ hoàng cấm túc hoàng huynh.
Thái tử nhìn thấy Tuyên Thành mặc trang phục hiện tại, ánh mắt sáng lên, phát hiện ra hoàng muội của mình từ dung mạo cho tới dáng dấp đều giống mẫu thân của bọn họ. Hôm nay trên người nàng lại mặc y phục màu sắc nho nhã màu hổ phách, lại càng giống màu sắc mẫu thân khi còn sống thích.
Lúc nãy nàng từ ngoài đi tới, hắn còn tưởng là....
Thái tử vừa muốn nói chuyện, đột nhiên cổ họng ngứa, liền ho khan vài tiếng.
Tuyên Thành định thần nhìn lại, phát hiện sắc mặt của Thái tử giống nư ngọn nến, đôi môi nhợt nhạt, hiển nhiên là biểu hiện của bị bệnh....
Editor: xin lỗi các bạn, mình sẽ dừng mấy hôm không up truyện, vì mình vướng chuyến công tác. Hẹn gặp lại thứ 3 tuần tới.
Tiện thể chuẩn bị đôi kia lăn giường, đoán xem.. ai nằm trên....