Nụ hôn ngây ngô, không có thành thạo, cũng không có kiểu cách, tựa như hoa điệp rơi xuống, từng cánh rung động.
Bình thường nàng ghét nhất là mùi thuốc, vào lúc này lại giống như cam đường, mạch nha.
Thư Điện Hợp không từ chối, Tuyên Thành từ nhẹ nhàng chuyển sang bá đạo, từng bước một áp sát, thẳng đem đối phương chống dựa lên giường.
Sau đó hai đôi môi rời nhau, Thư Điện Hợp đỏ mặt, trải qua một phen dây dưa, môi mỏng trở nên hồng hào, ngả ngớn nói: "Công chúa vẫn là không nhịn được, thừa người gặp nguy." Bản thân nàng sinh bệnh, làm cho cơ thể thả lỏng, khuôn mặt của nàng mất đi vài phần nghiêm túc, thần thái so với bình thường càng rung động lòng người hơn.
Tuyên Thành con mắt mị hoặc nhìn Thư Điện Hợp, thấy từ mắt hắn toát ra một tia vốn không thuộc về nam tử, cảm thấy hắn rất giống một nữ tử quyến rũ đầy mị hoặc, mặt nàng càng đỏ.
"Bản cung có quyền đối với Phò Mã của mình mà táy máy tay chân.' Tuyên Thành xấu hổ nói, lời lẽ thẳng thừng.
Lại cảm thấy đối phương làm hỏng đi không khí, thật là làm người ta tức giận, nói: "Ngươi như thế nào yêu tranh cãi, ngày mai Bản cung phái ngươi đi trừng trị quan tham chứ?"
Thư Điện Hợp ho khan vài tiếng, nhất thời trở nên uể oải, nằm xuống đem gối chôn mặt mình xuống, giọng ồm ồm nói: "Thần muốn theo ý chỉ của Công chúa, thế nhưng thân thể thần còn chưa hoàn toàn khôi phục, hữu tâm vô lực..."
Tuyên Thành hiếm khi gặp được dịp cùng Thư Điện Hợp nói chuyện, lại thấy hắn nằm dài trên giường nên kéo hắn cùng nói chuyện phiếm.
Đơn giản Thư Điện Hợp cũng không có ý định nghỉ ngơi nữa, hai người ở trong lều nói việc Tuyên Thành biến mất trong khoảng thời gian này. Rồi việc hai người từng cãi nhau. Trên danh nghĩa là tán gẫu, nhưng thực tế hơn phân nửa thời gian là Tuyên Thành một mình há mồm liên tục nói. Thư Điện Hợp chỉ tình cờ phụ họa một hai câu, hoặc gật gù cười, làm ra vẻ chăm chú lắng nghe.
Mọi việc Tuyên Thành nói, đều là khoảng thời gian đó nàng gặp được những chuyện thú vị.
Nơi nào có rượu tốt uống, vốn là muốn mang nó cho ngươi uống thử, nhưng tới vội vàng không có đem, có dịp lần sau sẽ dẫn ngươi đi. Còn có chỗ nào cảng sắc đẹp mắt, hoa đỏ rực bầu trời, cũng muốn dẫn ngươi đi xem.
Ngôn ngữ miêu tả không hết, nàng hận không thể đem đầu óc của mình móc ra, rõ ràng mà cho Thư Điện Hợp xem.
Nàng như đứa nhỏ, ngầm tích góp nhiều đường bình thường đều giấu đi không cho người khác biết, mãi tới tận khi gặp được người mình thích, rầm một tiếng, đều đem đường của mình cho đối phương, ước ao đối phương cũng có thẻ vì cùng chính mình cao hứng mà vui vẻ.
Những việc này, Thư Điện Hợp tuy rằng từ ám vệ mà nghe nói, nhưng từ trong miệng Tuyên Thành nói ra, thêm vào động tác quá mức chân thực, so với lời lạnh như băng của ấm vệ, khác nhau một trời, một vực, nàng cảm thấy đặc biệt thú vị.
Nói gần đủ rồi, Tuyên Thành ngồi ở mép giường bỗng nhiên thu liễm lại vẻ mặt, nheo mắt lại, đổi một bộ dáng thần bí, ra vẻ nói: "Hơn nữa, Bản cung còn phát hiện một bí mật."
"Làm sao?" Thư Điện Hợp ung dùng thong thả mà đem chén trà đưa tới bên môi, bởi vì vừa mới sốt qua, nàng luôn cảm thấy miệng lưỡi khô.
Tuyên Thành kề sát vào lỗ tai của Thư Điện Hợp nói nhỏ: "Bản cung phát hiện nguyên lai nữ tử cùng nữ tử cũng có thể *thành lễ." khí tức ấm áp lao thẳng tới tai mẫn cảm của Thư Điện Hợp.
(* ý là giao hợp giống nam nữ ó)
Nàng mặt mờ mịt, nhưng ông trời lại cho Thư Điện Hợp một đầu óc quá tuyệt đỉnh, chỉ cần Tuyên Thành nói một điểm nàng luôn rõ ý tứ.
Tuyên Thành thấy người trước mặt lấy tốc độ mắt thường cũng không thể thấy được, từ cổ áo tai nhọn đều đỏ dựng lên. Nàng hứng thú bừng bừng như tìm được tri kỉ mà nói: "Bản cung liền suy đoán tớ ngươi cũng không biết cái này!"
"như vậy... như vậy..' nàng không nhìn thấy Thư Điện Hợp vẻ mặt ngột ngạt đỏ dựng, sinh động miêu tả nữ tử làm sao hành lễ, mỗi câu đều là vị nữ tử thanh lâu kia nói cho nàng biết.
Nàng vẫn chưa có nói hết, Thư Điện Hợp rốt cuộc không nhịn được, vội vã ngã về bên giường, đem toàn bộ nước trong cổ họng mà ho ra.
Tuyên Thành bị dọa sợ hết hồn, không có ý thức đến phản ứng của Thư Điện Hợp là do lời nói của mình gây nên, còn tưởng là hắn bệnh năng chưa lành, lại phát tác.
Thư Điện Hợp quay lưng ho vài lần không thấy dừng, nàng lo lắng xuống giường nói: "Bản cung đi tìm ngô đại phu."
Thư Điện Hợp kéo nàng, không cho nàng đi, đè xuống ngứa họng muốn ho trong cổ họng, kích động nói: "Thần vô sự, có chút ngứa họng thôi." đối vơi việc Tuyên Thành vừa nó, vừa khiếp sợ lại kinh ngạc, nguyên bản truy hỏi: "Công chúa là làm sao lại biết những việc này?"
"Bản cung...." Tuyên Thành thấy Thư Điện Hợp không còn ho nữa, tạm thời yên tâm, muốn thẳng thắn với hắn chính mình là đi thanh lâu biết được, nhưng mà lấy thái độ của hắn, chỉ sợ mình nói ra hắn sẽ tức giận, sửa lại một chút rồi nói ".... Là truyền miệng."
Thư Điện Hợp hơi đỏ mặt, không dám nhìn thẳng Tuyên Thành, lời nói không mang theo ý gì mà nói: "Trong sách thuốc xác thực có từng nói, nữ tử cùng nữ tử, nhưng....."
"Nguyên lai là ngươi cũng biết a..." Tuyên Thành vẻ mặt thất vọng, nàng còn tưởng rằng có việc mình biết mà Thư Điện Hợp không biết, có thể khoe khoang trước mặt hắn một chút.
Thư Điện Hợp bỗng nhiên nghiêm mặt lại, nói rằng: "Thế nhưng nữ tử, cùng nữ tử đến cùng, đều là đại nghịch bất đạo..."
Tuyên Thành mất hứng thú, tẻ nhạt vô vị, đối phương nói cái gì chính là cái đó, ngược lại chính mình cũng chưa từng nghĩ tới.
Thấy Thư Điện Hợp trên vạt áo có dính chút nước, nàng giơ tay muốn giúp hắn lau đi, lại bị hắn xảo diệu tránh thoát, trong lòng lại bay đến một trận cảm thấy quái dị.
Phò Mã của nàng, tựa hồ trên người cất giấu bí mật gì, không muốn cho nàng biết.
Đó là hố đen sâu thẳm, bên trong đưa ra không thấy năm ngón tay, vô hạn, vô biên, tựa hồ có thể tàng trụ bí mật của toàn bộ vũ trụ.
Thư Điện Hợp nhìn đồ vật không nên xuất hiện trước giường, trừng mắt to nhỏ mà nhìn Tuyên Thành, ánh mắt toát ra vẻ không còn muốn sống nữa.
Nàng kéo dài âm thanh của chính mình, bất đắc dĩ, cười bất lực nói: "Công chúa điện hạ, người lại muốn làm cái gì?"
Tuyên Thành đứng sau tấm bình phong cởi bỏ nam trang, nói năng hùng hồn: "Bản cung sợ ngươi buổi tối muốn đi tiểu đêm bất tiện, cố ý cho thị vệ làm ra, ngươi yên tâm, Bản cung biết ngươi thường ngày thích sạch sẽ, cái đó từ xưa tới nay chưa có ai từng dùng qua."
"Vậy tại sao lại đặt trên giường?"
Tuyên Thành không cần nhìn, liền biết Thư Điện Hợp hiện tại vẻ mặt chắc chắn rất phong phú, vẫn tỏ ra có lý mà nói: "Bản cung sợ ngươi không biết."
Vật phẩm là một chiếc bình gốm màu nâu, tên tục gọi là cái bô, mặt trên của nó mở một chút khe hở, không thể nghi ngờ đây là bô giành cho nam nhân.
Mà lúc này nó không đúng lúc được đặt bên gối của Thư Điện Hợp.
Nếu không phải là nàng luôn biết Tuyên Thành xưa nay cẩu thả, xe thường quanh co lòng vòng, nàng sẽ nghĩ tới, người này có phải là đang thăm dò chính mình.
"Bản cung có phải là rất tri kỉ?" Tuyên Thành đắc chí nói, cởi xuống búi tóc, tóc mây mượt mà mà buông xuống, đen láy rơi trên áo lót trắng tinh, giống như mực tràn ra giấy, nhu thuận vắng lặng.
Nàng chuyển qua bình phong, đúng dip thấy Thư Điện Hợp ghét bỏ dùng hai ngón tay, mang theo cái vật phẩm kia ném tới góc giường, trong lòng không khỏi cười trộm.
"công chúa tối nay là muốn cùng thần cộng tẩm sao?" Thư Điện Hợp líu lưỡi nhìn người trước mặt, áo lót rộng lớn cũng không che được thân thể mềm mại, kiều diễm trước mặt, nàng mới ý thức được mình vừa hỏi một vấn đề rất ngu ngốc.
Mặc dù đã tiến vào mùa đông, nhiệt độ tai Điền châu cũng hạ xuống mấy độ, nhưng cũng chỉ như mùa xuân của kinh thành. Cũng không cần thiết phải dùng chậu than sưởi ấm, cho nên Tuyên Thành cứ như vậy mặc đơn bạc lại không cảm thấy lạnh.
Nàng liếc mắt nhìn Thư Điện Hợp một cái, nói: "Bản cung không cùng Phò Mã của mình cùng giường, chẳng lẽ còn muốn đi ra ngoài đường để ngủ?"
Thư Điện Hợp vuốt cằm của chính mình, nghiêm túc suy tư một chút, việc Công chúa ra đường ngủ là không khả thi, chính mình là không muốn sống nữa mới đi suy nghĩ vấn đề này.
Công chúa không thể ngủ phố lớn, cái kia đỏi lại chính mình đi có thể không? Nàng cũng là người luôn thương tiếc thân thể, càng là từ chối.
Nhận rõ được chính mình không thể thoát khỏi việc mình cùng Công chúa chung chăn gối, nàng ngậm ngùi nhắm mắt ngậm miệng.
Tuyên Thành thấy Thư Điện Hợp dùng nửa chăn che lại khuôn mặt, nàng cũng giống như vị quân vương đối đãi mà lâm hạnh phi tử, nhẹ nhàng thả xuống hô hấp của chính mình, lặng lẽ bò lên giường.
Thư Điện Hợp ngủ ở rìa ngoài, giường rõ ràng trống một vị trí, thế nhưng Tuyên Thành muốn bò vào bên trong, nhất định phải vượt qua người của Thư Điện Hợp.
Tuyên Thành lên giường vượt qua người của Thư Điện Hợp, bất cẩn mà trượt chân, chỉ lưu lại một tiếng kinh hô, cả người đều đập về phía Thư Điện Hợp.
Rất may dáng người nàng nhỏ nhắn, lại là té trên gường,thế ngàn cân treo sợ tóc nàng ổn định lại thân mình, mới không có gục hẳn xuống, nhưng người trên giường kia không may mắn như vậy.
Hắn tránh né không kịp, thẳng tắp bị Tuyên Thành quỳ gối ép tới trên bụng, vốn là thân thể bị ốm đang yếu đuối, bị đập một cái này suýt chút nôn ra máu a.
Tuyên Thành biết chính mình cú ngã vừa rồi có bao nhiêu lực, vội vàng lắc mình lăn qua một bên khỏi người của Thư Điện Hợp, sau đó nhào qua trên người hắn lo lắng hỏi: "Ngươi có sao không?"
Thư Điện Hợp lòng tràn đầy chữ thảm, nhớ tới lúc còn ở trên núi đều là được sư phụ che chở trong lòng bàn tay, giống như minh châu vậy. Làm sao mà xuất sơn xuống núi, sau khi thành phò mã, địa vị chuyển tiếp đột ngột, mặt trời lặn ngàn dặm, làm trâu ngựa cho Công chúa, xử lý các loại phiền phức của nàng ấy cũng thôi đi, giờ còn có muốn lấy mạng a.
Tuy rằng cái danh Phò mã, cũng giống như con dâu nuôi từ bé vậy, nàng sâu sắc mà hoài nghi có ngày sẽ bị Công chúa chơi đùa tới chết a.
Ô hô! Quả nhiên công chúa bắt nạt trượng phu đang vô lực.
Tuyên Thành thấy hắn không đáp lời, còn coi chính mình làm hắn đem hỏng rồi, cấp tốc muốn tiến vào trong chăn, kiểm tra vết thương trên người Thư Điện Hợp.
"Không sao, Công chúa người có thể lại giẫm một chút nữa cùn được." Thư Điện Hợp đè lại Tuyên Thành đang rục rịch, dù là lời nói phát ra từ hàm răng đang nghiến chặt kia, vẻ mặt nàng vẫn như cũ mỉm cười.
"Hả?" Tuyên Thành bị hắn gây cho hứng thú, thật sự có thể ngồi lên lần nữa sao?
"Giẫm nặng hơn một chút, người có thể trực tiếp đổi Phò Mã mới rồi." Thư Điện Hợp ngữ khí kéo xuống, lạnh như băng mà nói.
Chung quy phải tìm cái lý do, mượn cơ hội cùng Tuyên Thành xây nên khoảng cách, cái cớ này vừa vặn.
Tuyên Thành đối với người này trong lòng lắm mưu mô, nàng rõ như lòng bàn tay, hắn có ý khiêu khích nàng, nàng cũng không phản đối, cũng lười đi oán hận hắn, tự thu dọn chỗ một chút, vỗ vỗ một cái tay của Thư Điện Hợp, sau đó không chút khách khí mà tiến vào trong ngực của đối phương, tự mình lẩm bẩm nói. "Ngủ."
Trong lều tĩnh lặng, nói đi ngủ, nhưng không có ai thổi câu nến đi. Thư Điện Hợp muốn xoay người quay lưng với Tuyên Thành, cánh tay lại bị người kia đè lên, nàng muốn động cũng không động được, không thể làm gì khác là nhắm chặt mắt, coi người bên cạnh không tồn tại.
Tuyên Thành cũng không tính dễ dàng buông tha nàng, một tiếng cực kỳ uyển chuyển trêu người nói " Phò mã~..." mang theo dụ hoặc, khiến Thư Điện Hợp mở mắt ra, cùng Tuyên Thành nhìn nhau.