Từ khi còn bé Thư Điện Hợp sư phụ đã chỉ cho nàng như vậy, nàng đưa tay chỉ về chỗ tối bên cạnh mặt trăng, mà tối nay trăng quá sáng lam cho ánh sao kim tinh kia không nhìn được rõ ràng, nói: "Sư phụ nói, đó là sao về thần tinh, chính là trong bầu trời đêm sáng nhất một viên."
Tuyên Thành chớp chớp mắt, liền tìm tới viên sao kia để nhìn, ánh mắt đảo một vòng, nhưng không có tìm được sao nào gần gũi viên sao đó cả, cuối cùng ánh mắt dừng ở mặt trăng duy nhất kia, nói khoác không biết ngượng: "Cái kia, Bản Cung chính là mặt trăng."
Toàn bộ tinh không chỉ có mặt trăng là gần sao của Thư Điện Hợp nhất, nàng nhất định là mặt trăng.
Tuyên Thành sợ Thư Điện Hợp không cho phép, một mực chắc chắn rằng: " Bản Cung mặc kệ, Bản Cung liền muốn mặt trăng."
Thư Điện Hợp không biết nên khóc hay cười, có đôi lúc cảm thấy Công Chúa đáng yêu như một đứa trẻ vậy, môi mấp máy, vừa vặn muốn nói cái gì, liền nghe Tuyên Thành ngữ khí kiên định nói: "Bản Cung muốn là mặt trăng, để thủ hộ ngươi..."
Thư Điện Hợp nghĩ, Công chúa sẽ không hiểu, chính là không cần thiết ai phải cho phép, nàng ở trong lòng của Thư Điện Hợp mãi là minh nguyệt phát sáng vĩnh hằng.
Nguyện quân như nguyệt, ta như sao, hằng đêm lưu quang tương trong sáng.
Hình chiếu tương phản dưới trì, từ hai mà biến thành một.
Tuyên Thành ôm lấy Thư Điện Hợp, cực điểm ôn nhu, lời nói nhỏ nhẹ: " Sư phụ đi rồi, Bản Cung biết ngươi rất khó chịu, thế nhưng không sao, ngươi còn có Bản Cung, Bản Cung sẽ không rời ngươi đi."
Nàng miệng ngốc, không nói ra được cái gì lời nói tốt đẹp, chỉ ước ao như này, có thể nhẹ nhàng xoa dịu vết thương của Thư Điện Hợp.
Thư Điện Hợp trên mặt mù mịt, từ hơi kinh ngạc biến thành trấn định, lại từ trấn định trở nên mù mịt.
Nàng có tài cán gì có thể để có thể làm cho Tuyên Thành bỏ xuống thân phận Công Chúa, như vậy nỗ lực đem chính mình che chở?
Không thể tiếp tục như vậy nữa, lý trí nói cho nàng biết. Tuyên Thành đối với mình càng quan tâm nhiều, tương lai càng tổn thương sâu sắc, sẽ càng hận chính mình.
Thư Điện Hợp lần thứ nhất muốn cùng Tuyên Thành tiết lộ thân phận của chính mình, không muốn lừa gạt nàng ấy nữa, làm cho nàng ấy động tâm sai người.
Chỉ sợ câu nói thẳng thắn này nói ra, hai người từ nay về sau sẽ không có bất cứ liên quan nào nữa.
Thư Điện Hợp nội tâm dãy dụa do dự, muốn đem hai người tách ra: "Công chúa, thần muốn...." do nắm chặt tay nên, đốt ngón tay, bởi vì quá dùng sức nên hơi trắng bệch.
Tuyên Thành lấy hết dũng khí, đem cái người đầu ngốc không hiểu được phong nguyệt kia, kéo đầu hắn xuống, hôn xuống đôi môi hắn.
Thư Điện Hợp ngạc nhiên trợn tròn mắt, dù cho là nàng xưa nay gặp chuyện không động, nhưng thời khắc này bị hôn bất thình lình, nàng phản ứng không kịp. đầu óc trì độn.
Nụ hôn cũng không kéo dài bao lâu, có lẽ là chỉ trong nháy mắt.
Sau đó, Tuyên Thành cũng không có quay đầu lại, liền chạy mất, một chút dũng khí quay lại cũng không có.
Thư Điện Hợp dại ra tại chỗ, đầu ngón tay mơn trớn khoé môi mình, mềm mại lại mang theo cảm xúc ấm áp, như vẫn còn tồn tại.
Từ trước tới giờ nàng chán ghét người khác tiếp xúc với mình, thân thể thế nhưng thật giống đã hình thành thói quen tiếp xúc với Tuyên Thành, thân mật như vậy, nàng lại không có chút chán ghét nào. Lại có cảm giác giống như đã từng quen biết, nàng đột nhiên nhớ tới ngày đó ở dục trì, cả khuôn mặt đỏ thành một đoàn.
Ánh trăng như cũ, gió thổi sóng lặng. trái tim trong lồng ngực làm thế nào cũng không khôi phục như thường được, giống như đang nổi trống vậy.
.........
Xem ra tối nay lại tới thư phòng ngủ, tâm tình nàng khó nói nên lời, sợ Công Chúa như hổ sói đói, sẽ làm tiếp ra những chuyện khác người.
Tuyên Thành nếu như biết trong lòng của Thư Điện Hợp nghĩ như thế. Tất nhiên đêm nay sẽ kiên định mà thực hiện ý nghĩa của phu thê chung chăn gối thật.
......................
"Diễn nhi, ngươi đan dược này vẫn ăn, quả thật có thể kéo dài tuổi thọ?"
Sâu thẳm bên trong cung điện, kim thú bên trong trầm hương từ từ thiêu đốt, thỉnh thoảng bốc lên chút đốm lửa, khói bốc lên trong không khí, toả ra tại rường cột chạm trổ, lúc đó ánh trăng chiếu rọi vào trên long ỷ, cho hoàng bào phản lên một tầng thiên uy.
Người nói chuyện đem kim đan ở trong hộp gấm uống với nước trà, sau đó quay về phía nam tử mặc đạo bào thanh y kia nói.
Khuôn mặt của nam tử mặc đạo bào thanh ý kia chìm vào trong bóng tối, không thấy rõ vẻ mặt, tay cầm phất trần, ngắt một Ngọc Thanh quyết nói: "Phụ Hoàng yên tâm, nhi thần luyện chế kim đan, hoàn toàn dựa theo trên sách đạo nói, đều là kì trân dị bảo, kéo dài tuổi thọ tất nhiên sẽ thành."
Đế vương sau khi uống thuốc biết vậy cả người buông lỏng. tinh thần thoả mái mà gật đầu, hỏi: " Vậy ngươi lần này tổng cộng luyện mấy viên?"
"Phụ Hoàng đến là biết, luyện đan dược, dược liệu là vô cùng cần thiết, vô cùng hiếm thấy, vì lẽ đó...."
"Cứ nói đi, đừng ngại."
Cửu vương Lã Diễn được sự cho phép của Hoàng đế, nên hắn không giấu nữa, nói: "Nhi thần trước tiên thay Phụ Hoàng thử một viên, hiện tại chỉ còn tám viên."
"Được, ngươi về phái người đưa vào cung, trẫm hằng ngày dùng." Ngón tay ở đầu gối hắn giật giật, Lã Mông hỏi tiếp: "Còn có tìm thuốc trường sinh bất lão, ngươi làm tới đâu rồi?"
"Chưa có manh mối."
Lã Mông biết việc này không phải là chuyện dễ, nên không giục hắn, biểu thị chính mình đã rõ, sau đó mở miệng nói: "Nếu là có nhu cầu gì, cứ việc vào cung nói."
"Nhi thần tạ phụ hoàng..."
Lã Diễn vừa di ra khỏi cung điện, liền nhìn thấy cách đó không xa ở dưới mái hiên là Bảo Vinh Công chúa.
Bảo vinh đồng thời cũng nhìn thấy hắn, ưa thích mà chạy tới, ngừng lại trước mặt hắn nói: "Mẫu phi hoán Bảo vinh tới đón Hoàng huynh."
Lã Diễn đáp lời hơi gật gù, thấy nàng muốn nói lại thôi, đoán là nàng muốn nói cái gì, vung phất trần nói: "Ngươi lần trước nói với ta người kia, ta hôm ở yến tiệc đã nhìn thấy, thật là cái nhân trung long phượng."
"Cái kia, Hoàng huynh đáo ứng Bảo Vinh sự việc..." Bảo vinh con mắt loé tia sáng.
"Duyên đã đến, tự nhiên thay ngươi làm được." có lẽ là nhiều năm nay hắn rời xa hoàng cung không tiếp xúc nhiều với vị muội muội này cho nên hắn chỉ mỉm cười, nụ cười mang theo xa lánh, dù cho là thân sinh muội muội ruột, cũng là như vậy.
Nói chuyện một hồi, cho dù là người khác nghe qua, cũng không biết là họ đang nói gì.
Bảo Vinh vui mừng khôn xiết, nàng thấy Hoàng huynh đáp ứng, việc gì hắn đã đáp ứng từ trước tới nay hắn đều làm được, lướt qua đề tài, hỏi: "Hoàng huynh lần này hồi cung, muốn ở lại bao lâu?"
"Ít ngày nữa là sẽ trở về đạo quan."
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, một bên hướng về Thục phi cung đi tới.
Bảo vinh thật lâu mới nhìn thấy ca ca của mình, hứng phấn nhảy nhót liên tục, ríu rít nói.
Một đội thái dám đang nâng đồ vật, Bảo vinh bất thình lình vung tay, đánh vào mặt một thái giám.
Thái giám kia liền bị doạ, đem khay trong tay làm rơi xuống đất bên trong toàn là hương tro.
Bảo Vinh không tránh kịp, góc quần bị nhuốm ít xám của tro bụi, tức giận quát lớn: "Nô tài nơi nào không có mắt!"
Thái dám ki vội vã quỳ xuống, cả người kinh hoảng cực điểm, run lên cầm cập, thỉnh tội. đội ngũ đang đi ngừng lại, thái dám đi đầu nghe thấy động tĩnh, cũng lại đây để thỉnh tội.
Bảo Vinh nổi trận lôi đình, đây chính là cái váy mà nàng thích nhất, hôm nay cố ý mặc để cho ca ca xem, như thế liền bị làm bẩn, ngoài miệng hùng hổ, ra chân muốn đạp chết thái dám kia.
Lã Diễn kéo nàng, khuyên nhủ: "Ai, Bảo Vinh, tội gì để một nô tài làm bẩn tay chân của chính mình?"
Bảo vinh nhìn váy của chính mình, tro vẫn bay ra xung quanh, nói: "Nhưng là hắn làn bẩn váy của Bản Cung!"
"Quay lại Hoàng huynh đưa ngươi một chiếc khác đẹp hơn."
Thái dám đang có tội tưởng rằng cửu vương muốn xin cho hắn, nhanh bò tới vài bước, nằm ở trước chân của Lã Diễn, cầu khẩn nói: "Nô tài có tội, nô tài đáng chết, nô tài nguyện ý chịu phạt, xin Cửu Vương cùng Công Chúa tha cho nô tài một mạng."
Bảo vinh e ngại đang đứng trước mặt ca ca, khó có thể làm cái gì quá phận, nhưng cũng không muốn dễ dàng tha cho tên nô tài này: "Người đến, đưa tên nô tài này xuống đánh trượng..."
"Trượng đập chết đi." Có người thay nàng đối với người bên cạnh hạ lệnh.
Lã Diễn vừa mới đối với Bảo vinh mang theo ý cười, đảo mắt ý cười liền biến mất, lạnh lùng liếc một cái, cái nô tài đang sợ run rẩy kia, nhẹ nhàng mà đưa đối phương vào chỗ chết.
Xưa nay Bảo vinh không xem nô tài là người, tức giận là trút.
Huynh mội họ đã đi xa, trên hành lang vang vọng tiếng thái dám gây hoạ chạy đi bị bắt trở lại, trước khi chết khóc thét tuyệt vọng.
Đám nô tài còn lại, vẫn như cũ quỳ một chỗ, trên lưng mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, một lời không dám phát ra. Thái dám đi đầu nhát gan sợ phiền phức, thân thể cũng run lên cầm cập.
Ai cũng không nghĩ tới, nhìn cửu vương nhiều năm ăn chay, bên dưới lớp đạo bào kia lại cất dấu một trái tim ác độc như vậy.
................
Đại vương tử bởi vì ngày ấy luận võ, bị hỏng mất một cái răng cửa, lại xuất hiện ở trên triều cùng các đại thần nói chuyện đều do mưu sĩ thay hắn nói. Chỉ là Lã Mông thời điểm đối với hắn đặt câu hỏi, hắn không làm sao có thể mở miệng trả lời được, nói chuyện ngượng gạo.
Mọi người nghe được đều biết là tại sao, dốc hết sức bình sinh mới không ở trên điện đều cười phá lên, ngược lại lấy ánh mắt kính nể là hỏi thăm Thư Phò mã thâm tàng bất lộ.
Đại vương tử tự nhiên biết, có người trong bóng tối cười nhạo mình, bởi vậy sắc mặt hắn lúc nào cũng tối tăm, không nói một lời.
Sau bảy ngày, hắn mang theo thủ hạ từ biệt Lã Mông, ảo não trở về Phiên bang.
Lã Mông ở trên triều lại ban xuống khen ngợi đối với Thư Điện Hợp, trong thời gian ngắn chúng quan lại đều biết Phò mã vừa có năng lực, lại đạt được long sủng, tương lai ở trên triều trình độ cùng địa vị không thể giảm. mỗi phe chính phái, phe cánh dồn dập sinh ra lôi kéo tâm tư.
Mà Phò Mã chỉ dùng một cây quạt, liền đem phiên bang sứ thần đánh ngã nằm trên đất không dậy nổi, sự tích lưu truyền tới nhân gian. Trong miệng bách tính truyền tụng thành một đoạn giai thoại, mà các nói càng nâng thêm lên, đến hiện tại hầu như biến thành Phò Mã thành thần tiên hạ phàm.
Bảo kiếm rút ra khỏi vỏ, tại nhân thế sau khi trải qua phong ba, liền khó có thể trở lại như cũ, là vinh quang, cũng là bất đắc dĩ.
Thư Điện Hợp càng ngày càng giỏi hơn trước. chứng cứ là ngày càng nhiều sự vụ, rõ ràng chỉ là một tòng ngũ Lễ bộ viên ngoại lang, nhưng giống như đặt trên va cả lễ bộ.
còn có không xuể tiếp đãi các đại thần có lời mời tụ họp. nào thì.... ngày nào đó có sự vụ thương thảo, ngày mai lại có tiệc đây tháng của người này, việc của người kia... nàng căn bản là không thể phân thân ra làm được. chỉ có thể tỏ ra thanh cao mà từ chối.
"Phò Mã hôm nay vẫn đi làm sao?"
"... Hồi Công Chúa, Phò Mã hôm nay được nghỉ...."
"Nghỉ, vậy tại sao không có hồi Công chúa phủ?"
"Phò mã để hạ nhân nói. Phò mã của bọn họ hôm nay một ngày đều ở trong thư phòng, một bước cũng chưa đi ra, hẳn là rất đang bận."
"Hơn nữa Công chúa, người hôm nay đã hỏi qua nô tỳ rất nhiều lần như vậy rồi."
Miên nhi cảm giác như mình bị Công Chúa hỏi cho sắp thành vẹt rồi, bất đắc dĩ thở dài.
"Có sao?" Tuyên Thành cũng không nhận thấy mình lặp lại quá nhiều lần câu hỏi này.
Miên nhi khẳng định gật gù, Tuyên thành bị ép tới tiếp thu sự thực này, nhưng lặng thinh không đề cập tới chính mình là muốn gặp Thư Điện Hợp.
Nhớ tới ngày trăng tròn đêm đó, nàng liền tức giận.
Nàng từ hoa viên trở về, sau khi tắm rửa thay y phục, ở trong phòng ngủ thấp thỏm đợi hắn, chính mình nguyện ý phân nửa giường cho hắn, kết quả hắn lại một mình chạy tới thư phòng ngủ. nếu không có hạ nhân báo lại, nàng còn không biết.
Chính mình không phải là ma quỷ, cũng sẽ không ăn thịt hắn, hắn là đang sợ cái gì?
Tác giả có lời muốn nói:
Đúng, hai người nụ hôn đầu sớm sẽ không có, không nghĩ tới sao!
Đặt cược bắt đầu: ủng hộ
Phò mã: công (số1)
Công chúa: Công ( số 2)
Mời theo @
Editor: mình số 1 nhé, Thư Điện Hợp mãi Công
Nhưng mà thấy Công chúa chủ động quá làm người ta rén kìa)