Tu Tẫn Hoan

Chương 51: Hồng môn yến




Thư Điện Hợp lần này ra trận, cuối cùng cũng thay đổi đi cái kia một thân quan bào cứng nhắc.

Trên người nàng mặc y phục nho nhã, trên tay cầm một chiếc quạt giấy, nho nhã, thư sinh.

Nàng rất ít mặc y phục chói mắt, lại giống như là đem chính mình tàng hình trong đám người bình thường. Nếu không là nàng thực sự không giấu được dung nhan, cùng với khí chất của mình, nàng mặc như này, giống như phàm phu tục tử.

Tuyên Thành rất hài lòng, nàng thấy hắn một thân trang phục như vậy vì mình mà thay đổi, cũng coi như là hắn có chút chân thành, cũng không phải qua loa chính mình.

Thư Điện Hợp Ăn không nói chuyện, ngủ không nói. nàng cứ vậy mà tập trung vào bát cơm của chính mình.

Tuyên thành dùng cơm không để ý nhiều lễ nghi, trên bàn ăn, nàng cho lui Miên nhi tự mình gắp đồ ăn, nâng chén lên gắp loạn, trên bàn phát ra tiếng kêu leng keng, giống như đánh trận vậy. Công Chúa giống như đại tướng quân đang chỉ huy trận này.

Một mặt khác. Nhìn Phò mã bên này nhã nhặn mà ăn cơm, một gắp, một gắp đều mang theo tao nhã, thời điểm nhai cơm cũng ung dung thong thả, tinh tế mà nuốt.

Nhất động, nhất tĩnh, trên bàn rõ ràng không vẽ ra giới hạn, nhưng mà giống như hai người không hẹn mà thấy trái ngược, nhìn thế nào cũng không giống đối với Phu thê với nhau.

Sở ma ma nhìn càng thêm lo lắng.

Những món ăn này là Sở ma ma cố ý chuẩn bị, Bởi vì Tuyên Thành thích ăn mặn, lại thích cả ngọt, vì lẽ đó món mặn trên bàn ăn xưa nay số lượng nhiều hơn. Hơn nữa mỗi món đều mang theo chút vị ngọt.

Không biết là xảy ra chuyện gì, khi dùng bữa đến một nửa, tất cả các món mặn ngọt đều ở trước mặt của Công Chúa, còn Phò Mã thì toàn món chay.

Sở ma ma thấy Phò Mã ăn ít, cho rằng hắn hôm nay là xấu hổ vì ăn cùng Công Chúa, do đó bà gắp thêm thức ăn cho hắn, đem miếng thịt chân giò kho mềm thơm, để vào bát của Phò Mã.

Thư Điện Hợp sững sờ một hồi, hướng về phía Sở ma ma cảm ơn.

Hắn đa lễ, sắc mặt của Sở ma ma buông lỏng, khuyên nhủ: "Phò Mã thân thể gầy yếu, không ngờ ăn ít vậy, nên ăn nhiều một chút."

Thư Điện Hợp tựa cười như không cười,khách khí nói: "Thận bình thường cũng ăn không nhiều."

Tuyên Thành nhí hắn để vào trong mắt, không hề nói gì, chỉ cảm thấy trên bàn ăn quá yên lặng, lại nhiều hơn một người, làm nàng không quen, dùng chiếc đũa đâm đâm vào trong bát cơm, suy nghĩ hồi lâu, mới mở miệng hỏi: "Hàn lâm viện rất bận sao?"

Thư Điện Hợp đang khéo léo từ chối Sở ma ma gắp thức ăn cho nàng, nàng có chút lửng dạ, vừa vặn thả xuống bát đũa, lại nghe được Tuyên Thành hỏi mình, nhớ tới đây trước khi nàng nhận chức, đây là lần đầu tiên ở lại Công Chúa phủ một thời gian lâu như vậy.

"Vẫn còn có thể, tạp vụ cũng có chút nhiều."

Tuyên Thành ồ một tiếng, lại không nói gì thêm nữa.

Sau khi dùng cơm xong, Thư Điện Hợp xem như cũng rảnh rỗi, nhưng lại muốn mượn cớ công sự bận rộn phải xử lí mà mượn cớ hồi Phò mã phủ.

Tuyên Thành biết hắn muốn mở miệng nói những lời đó, cướp lời hắn nói trước: "Nếu như không có chuyện gì, người liền trở về đi, Bản Cung không kiên nhẫn nhìn thấy ngươi." Thuận thế cho Thư Điện Hợp một lý do.

Thư Điện Hợp giống như được đại xá, tiếp nhận ý của Tuyên Thành, liền chào từ biệt mà đi.

Nàng vừa mới đi tới cửa, Sở ma ma đi tới. đối với nàng nói: "Phò mã đi thong thả, Lão nô còn có một số việc, muốn cùng Phò mã nói."

Thư Điện Hợp thấy trên mặt Sở ma ma có vẻ thấp thỏm, hình như có chuyện gì khá quan trọng muốn nói. Đè xuống trong lòng kinh ngạc, theo bà ấy đi tới một góc sân.có một gian thư phòng, dùng để đãi khách.

Mở cửa, Sở ma ma trước hết mời Phò Mã đi vào, mà chính mình ở ngoài cửa đợi hồi lâu, nhìn xem phía sau có người đi theo hay không.

Nói là thư phòng, nhưng là nơi bị chủ nhân chưa bao giờ ghé qua, trong hòng trang trí gọn gàng, chỉ có hai giá sách, còn lại rỗng tuếch, một cái bàn, mấy cái ghế, ngoài ra không có vật gì khác.

Thư Điện Hợp tiện tay dùng quạt giấy ở trên sách vạch ra một cái, thoáng chốc thấy đầy tro bụi bay lên.

Tâm tư nàng liền thấu triệt, không cần ngẫm nghĩ, đoán được đây là sợ người khác nghe trộm được nội dung cuộc nói chuyện, hết sức kéo mình tới đây?

Mới vừa đem quạt giấy trên tay dính bụi, nàng móc khăn tay bên người lau đi sạch sẽ. Sở ma ma liền đi vào, sau đó đóng cửa lại.

Thư Điện Hợp bình tĩnh, đem khăn tay nhét vào trong áo, cùng sở ma ma đối lập mà đứng, hỏi: " Ma ma có chuyện gì, muốn cùng Thận nói, cứ nói thẳng thắn."

Sở ma ma đem hai tay nắm chặt với nhau ở trong áo, do dự một hồi, nhưng vẫn quyết định nói: "Lão nô biết Phò mã tâm tính thiện lương, phẩm hạnh đoan chính, là Hoàng thượng chọn cho Tuyên Thành Công Chúa một Phò mã tốt nhất. chỉ là....."

" Chỉ là làm sao?"

Sở ma ma quyết tâm liều mạng, việc quan trọng cấp bách chính là hạnh phúc của Công Chúa, nếu như lời nói của mình bất cẩn lại đắc tội với Phò Mã, lúc đó bồi tội cũng không muộn, thấy chết mà không sờn nói: "Nô chỉ là không rõ, Phò Mã tại sao lại đối xử với Công Chúa như thế?"

Tuyên Thành ngồi ở Tiền thính, hoàn toàn không biết bên này phát sinh cái gì. Nàng nâng hàm ngơ ngác, nhìn hết thảy ánh nến, đột nhiên sinh ra hứng thú, khiến miên nhi từ hậu viện tìm mấy cọng cỏ đến, chọc lấy bấc đèn chơi chơi.

Sở ma ma thấy Thư Điện Hợp lâu không trả lời, lớn mật thử dò xét, nói: "Công Chúa là tính khí không tốt, vì lẽ đó Phò Mã mới không thường xuyên tới Phủ Công Chúa sao?"

"Không phải...." Thư Điện Hợp muốn nói vì ước định, Không ngờ Sở ma ma lại đoán ra việc như vậy.

"Nếu đúng bởi tì tính tình Công Chúa không tốt, xin Phò Mã gia thứ tội cho lão nô. Tiên Hoàng hậu qua đời từ ki Công Chúa còn nhỏ, Lão nô giáo dục bất lực, mới khiến Công Chúa trưởng thành tính kí trở nên như bây giờ, vô pháp, vô thiên, ít có thục nữ đoan trang của nữ tử. là lão nô sai..."

Bà là nhìn Công Chúa lớn lên, bà hi vọng Công Chúa sống tốt, không muốn nhìn thấy Công Chúa bị chính trượng phu mình lạnh nhạt, mỗi đêm đều gối đơn, cô ảnh. Không người làm bạn, mà trở thành khuê phòng oán phụ.

Bằng không, bà cũng không giám làm những chuyện lạm dụng sự quyền này.

Sở ma ma nước mắt lã trã rơi xuống, nhất thời đứng trước mặt của Thư Điện Hợp quỳ xuống.

Thư Điện Hợp nhanh tay, nhanh mắt đỡ lấy bà: "Ma ma không nên như vậy..."

"Không phải là do nguyên nhân này." Nàng quả quyết nói.

" Vậy là gì?" Sở ma ma được đỡ đứng lên, nghi ngờ hỏi lại: "Vậy nếu không phải là nguyên nhân đó, lẽ nào là bởi vì Công Chúa cùng Phò mã không có cảm tình?"

Thư Điện Hợp hai bên cân nhắc lấy sự việc, vừa định gật đầu, lại nghe Sở ma ma tự trả lời. "Nhưng việc này cũng không phải là trọng yếu a...."

Thư Điện Hợp khó hiểu nhìn bà nghĩ, hai người trước khi thành thân là chưa từng gặp mặt bao giờ, lại chưa từng có tình cảm với nhau, được cha mẹ sắp đặt cho một chỗ, muốn bọn họ sinh con dưỡng cái, không quan trọng sao?

SỞ ma ma là người từng trải, từ trong mắt của Thư Điện Hợp nhìn ra nghi hoặc, vì nàng mà giải thích: "Phò mã cùng Công Chúa thành thân chưa được một tháng, khả năng tình cảm còn chưa sâu, đây là tự nhiên, thế nhưng thứ tình cảm này, ở chung lâu ngày tâm nảy sinh mới có thể có được. Phò Mã không muốn đến phủ Công Chúa làm bạn, còn nói gì tới phát triển cảm tình?"

Bình thường sẽ là như vậy, Thư Điện Hợp cũng có thể gật bừa, nhưng khổ nỗi nàng có nỗi niềm khó nói, Sở ma ma như thế nào sẽ hiểu rõ, trên mặt gật gù, qua loa cho xong.

Đơn giản là lời đã nói ra tại chỗ này, Sở ma ma không lưu lại sợ sệt nữa, mà nói rõ hơn: "Hơn nữa Phò mã đối xử như thế với Công Chú, có nghĩ tới hay không người ngoài sẽ nghĩ Công Chúa ra sao?"

Thư Điện Hợp khí tức hơi ngưng lại.

Sở ma ma thấy Phò Mã rốt cuộc có một chút lay động, biết chính mình đã chọc được vào điểm yếu, thừa thắng xông lên nói: "Tân hôn chỉ vừa qua mới mấy ngày, Phò mã lại không tới phủ Công Chúa, phu thê hai người không đồng sàng dị mộng, lại là xa cách. Phò Mã là nam tử, sẽ không có ai nói ngài thế nào, nhưng sẽ nói Công Chúa không tốt.

Công Chúa vốn có chút điêu ngoa tuỳ hứng, tên tuổi cũng không tốt bị truyền ra ngoài. Giờ Phò Mã lại thế này, không thể nghi ngờ lại có người lôi kéo nhau mà bẩn thanh danh của Công Chúa, Công Chúa biết bao nhiêu vô tội?"

Thư Điện Hợp bị từng câu, từng chữ rơi vào trong đầu, không khỏi tự chất vấn bản thân mình.

Vốn là nội tâm có chút hổ thẹn. Thư Điện Hợp được Sở ma ma ói ra những cau này. Tâm xưa nay luôn bình tĩnh, nhất thời giống như sóng ngầm mà nổi lên, cuồn cuộn, như dời sông lấp biển.

Lưng Thư Điện Hợp thẳng tắp, không muốn bị người ta nhìn tâm tình của chính mình. Ngoài cửa sổ bóng cây lay động, đung đưa không ngừng, giống như tâm tư đang bị hỗn loạn của nàng vậy.

Công Chúa xác thực là đáp ứng cùng nàng làm hiệp định, thế hưng không có nghĩa là chính mình có thể tuỳ ý đạp lên thanh danh của nàng ấy.

Trong mắt người ngoài, hai người vẫn là dôi phu thê hoà hợp.

"Lão nô không cầu Phò mã cùng Công Chúa có thể tương cứu trong lúc hoạn nạn, chỉ cần phu thê hoà hợp, đề người ngoài nhìn vào, sau lưng không có bàn luận, nói luyên thuyên là tốt rồi." Sở ma ma có một chút bất lực, trong lòng buồn bã nói. Lại thấy mặt bà, lệ đã sớm phủ kín mặt.

Thư Điện Hợp nhắm mắt thở ra một hơi, quên đi việc phải chạy trốn trách nhiệm của mình, chung quy vẫn là bị vận mệnh trói buộc, không thể nào thoát được.

Có lẽ, tại khoảnh khắc nàng lựa chọn thi khoa cử đó, cũng là việc mà nàng cũng không thể đoán trước được.

"Xin nhờ ma ma một chuyện...." nàng giọng nói trầm lặng vang lên.

Sở ma ma từ trong bi thương ngẩng đầu lên, mê man nhìn vóc người cao lớn của Thư Điện Hợp.

"Thận sau này muốn ở chỗ này, mỗi ngày đọc sách." Thư Điện Hợp làm khó nói: "Phiền phức ma ma cho người quét dọn sạch thư phòng này."

Sở ma ma ngẩn ra, sau đó rõ ràng lời nói của Phò mã là đã uyển chuyển ý nghĩ, vội vàng chuyển bi thành hỉ, lau khô nước mắt đồng ý.

"Cái kia, Phò mã đêm nay còn đi hay không?"

"Không đi."

"Lão nô cuối cùng, lại cầu Phò Mã một chuyện." Sở ma ma lui về phía sau hai bước. trực tiếp lai quỳ xuống. Thư Điện Hợp muốn lần nữa nâng bà dậy, nhưng lại bị cự tuyệt.

"Hi vọng Phò Mã khoan dung cho sự bất kính của lão nô tối nay, xin người đừng nói chuyện tối nay với Công Chúa."

"Công Chúa từ trước tới giờ luôn chán ghét người khác can thiệt vào chuyện của nàng, nếu để nàng biết lão nô lắm miệng, lão nô cũng chỉ có thể lấy chết tạ tội." Bà chôn sâu đầu xuống. nếu Thư Điện Hợp không có đáp ứng, thì bà sẽ không đứng lên.

Thư Điện Hợp cũng không có gì phải nghĩ nữa, còn cái gì mà không thể đáp ứng bà nữa. lòng bàn tay hư nhược đỡ bà lên: "Đứng lên đi, Thận đáp ứng Ma ma."

Rơm dù có cứng thế nào thì cũng bị lửa trong ngọn đèn thiêu đốt, trong chốc lát tất cả cỏ đều hoá thành than. Tuyên Thành cảm thấy tẻ nhạt, vô vị, ném nốt đống rơm đi đang định đứng dậy trỏ về phòng. Đột nhiên từ ánh nến nhìn thấy bóng người của Thư Điện Hợp, còn nghĩ là mình bị hoa mắt, nàng không có nhìn lầm, Thư Điện Hợp xác thực trở lại, hơn nữa còn đứng trước mặt nàng.

"Công Chúa tại sao vẫn chưa có đi nghỉ ngơi?" Thư Điện Hợp nhìn thấy Tuyên Thành, cũng như vậy mà kinh ngạc.

"Cái này, canh giờ chưa tới giờ ngủ?" Tuyên Thành chống đỡ mép bàn, mặt mày hớn hở hỏi ngược lại.

Vừa dứt lời, tiếng trống giờ tuất vừa vặn vang lên, từ xa xa truyền tới.

Thư Điện Hợp nuốt nước miếng, vọng tưởng bù đắp trong ngượng ngùng của mình. "Thần là muốn hỏi..."

"Ngươi tại sao lại trở về?" Tuyên Thành nheo mắt hỏi. đánh giá Thư Điện Hợp: "Có phải Sở ma ma không cho ngươi đi?" nự cười nàng đình trệ.

Thư Điện Hợp nắm lấy quạt giấy trong tay, cổ tay vô thức chuyển động.

"Không phải." nàng mặt không biến sắc, thề thốt phủ nhận.

"Là thần tự nguyện lưu lại."

Tuyên Thành nửa tin, nửa ngờ, muốn hỏi cho ra lý do: "Ngươi...."

Sở ma ma đúng lúc tới, giải vây cho Thư Điện Hợp, nói: "Công Chúa nước dùng để tắm rửa đã chuẩn bị tốt rồi."