Tu Tẫn Hoan

Chương 41: Thành thân




QUYỂN II: PHÙ SINH

Chương 41: THÀNH THÂN

Công chúa phủ được xây dựng từ lúc TUYÊN THÀNH tròn mười hai tuổi.

Đương kim Hoàng đế có ánh mắt nhìn cực kì xa. Khi Tuyên Thành vừa sinh ra. Liền đặt ra kế hoạch sau này nàng thành thân thì sẽ làm sao. Đến khi TUYÊN THÀNH bảy, tám tuổi, hắn không thể chờ đợi thêm được nữa bắt đầu xây dựng Công Chúa phủ, hận không thể vì TUYEN THÀNH còn nhỏ mà gả đi, sau đó sinh cho hắn ba bốn ngoại tôn đáng yêu như TUYÊN THÀNH vậy.

Cho nên việc trước mắt chính là tìm một toà cho làm phủ Phò Mã, cùng chuẩn bị trang phục cho hôn lễ cùng các dụng cụ cần thiết.

Ngày ấy dân chúng khắp cả kinh thành, dân chúng ở các vùng khác đều vượt đèo vượt suối đến xem. Thám Hoa Lang dung mạo đẹp đẽ, lại còn biết hắn chưa có hôn sự, đoán hắn nhất định được chọn làm Phò mã, sau đó thực sự ứng nghiệm những gì bọn họ đồn đãi.

Ánh mắt của người dân trong toàn kinh thành, lúc này đều tập chung ở vị Công Chúa mà đương kim thánh thượng sủng ái nhất TUYÊN THÀNH công chúa, đồng thời cũng chờ mong ngày long trọng cử hành hôn lễ.

Cũng không ai biết, hai cái nhân vật chính trong lễ thành hôn, còn đang dày vò khổ sở, vô cùng khổ não.

Lần thứ ba TUYÊN THÀNH đem đồ vật mà Sở ma ma đem tới ném đi, cũng càng không muốn may đo y phục. Sở ma ma không còn cách nào khác, chỉ có thể tự mình đi bẩm báo Hoàng thượng, cầu Hoàng thượng giáo dục lại công chúa, nàng đã bất lực.

Hoàng thượng cũng khá là khổ não, đầu tiên là phái Thái tử cùng Thái tử phi tới khuyên cái nữ nhi ngỗ ngược phóng túng này, sau đó lại mời Trưởng công chúa mà TUYÊN THÀNH tôn trọng nhất vào cung vì hắn mà phân ưu, nhưng tính tình nàng cố chấp giống Hoàng thượng, rất khó khuyên bảo, quanh thân xây dựng tường đồng vách sắt, hết lời khuyên nhủ, tất cả mọi người đều bất lực trở về tay không.

Bất đắc dĩ, đường đường là cửu ngũ chí tôn cũng không thể làm gì khác là chính mình ra tay, giá lâm Tê Loan Điện, chật vật nhắc tới mẫu thân quá cố của nàng, rồi nói tới vất vả nuôi dưỡng nàng, đối với nữ nhi bướng bỉnh giáo huấn một phen.

Cũng không biết Hoàng thượng đã nói gì với TUYÊN THÀNH, hoặc là dùng chiêu gì, dĩ nhiên đem vị Công Chúa bướng bỉnh này thuận lợi thuần phục nghe lời. Mặc dù nàng không tình nguyện, ngoài miệng thỉnh thoảng vẫn oán hận vài câu, thế nhưng cũng không phản kháng kịch liệt nữa.

Dân gian cưới vợ còn phức tạp. huống chi là công chúa xuất giá.

Cuộc hôn lễ này là do Lễ Bộ gánh vác, tập chung nhân lực cả nước, ròng rã chuẩn bị hai tháng.

Nạp hái, vấn danh, nạp cát, nạp chinh, mời kỳ. trải qua một hồi lễ nghi phức tạp, rốt cục đến việc quan trọng nhất là "Đón Tân nương"

Ngày hôm đó toàn bộ dân chúng, các cửa hàng bên ven đường đều đóng cửa hết. người có tiền thì đã thuê một gian phòng sát ngay đường, gọi một cốc bích loa xuân hương, đợi để xem, để có thể chứng kiến dung nhan của vị công chúa duy nhất được sủng ái này, để rửa đi con mắt của người phàm trần bọn hắn.

Đến rồi, đến rồi, đội ngũ đón dâu của Thám Hoa Lang đến rồi.

Còn chưa thấy đội ngũ đâu, cầm tiêu sắt cổ, kèn, loa trống, tấu một khúc nhạc phượng hoàng cầu, âm thang vang vọng khắp chốn, bay thẳng vào trong tai những người vây xem.

Dân chúng là người thô bỉ, nào hiểu được âm luật, như nước đổ lá khoai, nhưng hoà trong không khí tưng bừng, lòng người rộn ràng, cái người ta chú ý là ngọc diện lang quân Phò Mã, hắn mặc một sắc bào đỏ, khuôn mặt tuấn mỹ, đẹp như Phan an.

Người người đều nói Thám Hoa Lang có phúc lớn. lại không nói tới hòn ngọc quý trên tay Hoàng thượng, mà của hồi môn biết có bao nhiêu, chỉ nói về tháng ba đăng khoa Thám Hoa lại song hỉ lầm môn cưới được công chúa, thế gian có biết bao nam tử cầu mà không được.

Lại có bao nhiêu nữ tử khuê phòng, không cách nào cùng Thám Hoa Lang kết phu thê mà khổ sở buồn bã.

So với đoàn người xem náo nhiệt, hưng phấn. hôm nay Tân lang có vẻ như đang mất tập trung. Ngày xưa dạo phố nhận danh hiệu thì vui vẻ tươi cười, giờ thì trầm mặc lãnh đạm. tiếng móng ngựa lộc cộc, giống như là đang đạp trên ngực của nàng vậy, mang theo nàng tiến về vực sâu ngày càng xa.

Kể từ hôm nay, liền không có cách nào quay đầu lại nữa.

Nàng hai mắt vô thần nhìn về phía trước, hoảng sợ sau khi bị bại lộ thân phận, không người nào có thể cứu được nàng, gặp phải hoàng quyền bắt ép, vạn người phỉ nhổ, rơi vào địa ngục, liệt hoả thiêu thân, tan xương nát thịt.

Lúc nào xuống ngựa, lúc nào vào cung, lúc nào giao chim nhạn cho đủ lễ nghi, đều có người trước mặt hướng dẫn nàng, không cần bản thân nàng phải suy nghĩ.

Cho nên, thời điểm lúc nàng lấy lại tinh thần, thân thể đã đứng trước mặt hồng y giá, phượng khăn che lại mặt công chúa, lạy thiên địa. trên cao đường đế vương ngồi ngay ngắn, tinh thần phấn chấn, giữa hai lông mày lộ ra ý mừng, hy vọng lâu dài, hôm nay đã thành.

Thảm đỏ kéo dài cánh hoa hai bên hỉ đường, nhạc lễ chói tai đâm vào trong màng nhĩ, trong lòng bàn tay cầm lụa bóng trơn mềm, đập vào mắt nàng, đau nhói, những điều này nói cho nàng biết, đây xác thực không phải là một giấc mộng.

"Phu thê giao bái!" đứng ở phía trước, giọng của người chủ trì hôn lễ vang lên.

THƯ ĐIỆN HỢP trong tay nắm chặt khăn lụa, cúi người xuống.

Có người cũng không muốn tình nguyện, sống lưng, eo nhỏ thẳng tắp, không muốn cúi đầu

Làm sắc mặt mọi người không quá tốt, nhất là Hoàng thượng. may mà có cứu tinh giáng lâm, giải quyết được cục diện lúng túng này.

Sở ma ma đi tới bên người của Công Chúa, thì thầm với nàng hai câu. Công chúa mới bất đắc dĩ cúi đầu hoàn thành xong hôn lễ.

Mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.

Bóng đêm lạnh như nước. một hồi đều chúc mừng TUYÊN THÀNH công chúa đã thành thân, vào trong nghỉ ngơi, một bên thì tràn ngập mùi thuốc súng.

Nến đỏ bên trong Công chúa phủ, đèn sáng lung linh, trên dưới đều bố trí chữ hỷ, trước cửa phủ đều là lồng đèn lớn, thoả mái hướng về nhân thế tuyên bố, đương kim gia chủ hôm nay có việc vui.

ở tiền sảnh, tiệc rượu náo nhiệt, hậu viện lại lặng lẽ, chỉ có thị nữ bưng trà, rót nước, nhỏ giọng đi qua mái hiên. Trên phiến đá phủ đầy rêu xanh, đọng lại một tầng sương ẩm ướt. đêm dần thấm lạnh, cửa sổ động một khe nhỏ.

Trong phòng ngủ, tân nương tử còn chưa đợi được phu quân lại đây, liền chính mình kéo xuống khăn voan. Thiếp thân ma ma và thị nữ cũng không khuyên nổi, trái lại còn bị đuổi ra ngoài.

Hiện tại trong phòng chỉ lưu lại nàng cùng hai đôi nến đỏ, thanh nhược thu thuỷ gương đồng soi sáng ra bộ dáng không cam lòng của TUYÊN THÀNH.

TUYÊN THÀNH xoa mày dậm của chính mình, nàng chưa từng trang điểm đậm như vậy, răng trắng, môi đỏ như máu đặc biệt chói mắt, trên đầu trang sức đinh đinh, đang đang va chạm vào nhau mà kêu lên vang vọng cả phòng.

Người trong gương không giống nàng khi thường, nhưng xác thực là nàng.

Vậy là đã thành thân?

Tuyên Thành nhớ tới lúc còn nhỏ, cũng là thiếu nữ hoài xuân. Cũng cùng các Hoàng tỷ kém vài tuổi, xua đi các cung nữ hầu hạ, sau đó thần bí tụ lại cùng nhau, thảo luận chính phò mã tương lai của các nàng sau này sẽ có hình dáng gì.

Là như Thái tử lão huynh, như vậy đương nhiên là tuấn lãng, hay như hầu gia biểu ca. anh dũng cường tráng?

Mà lúc nãy người cùng nàng bái đường, thời điểm nhỏ hơn trong trí tưởng tượng ngày xưa của nàng từng nghĩ.

Hắn tuy rằng vừa không như Thái tử tuấn lãng, cũng không có như hầu gia biểu ca anh dũng cường tráng, thế nhưng hắn đếm không hết ưu điểm.

Có thể di chuyển không có hình bóng, có thể thi đậu Thám Hoa, có thể có tài y thuật chữa trị cứu mạng phụ Hoàng của nàng, càng không nói tới hắn thật sự tuyệt thế vô song.

Sau khi ý chỉ tứ hôn ban ra, toàn bộ đầu đường, cuối ngõ của Dại Dự, phòng trà, tửu phường, đều đang bàn luận hôn sự của các nàng. Người không phận sự nói Thám Hoa Lang Phò mã tuấn mỹ vô song xứng đôi với Công Chúa, trời sinh một cặp, kim đồng ngọc nữ.

Rõ ràng chính mình trong tâm, cảm giác thiếu mất cái gì đó.

Đúng. Từ con mắt của người kia nhìn mình không có một chút yêu thương, từ lúc bắt đầu hắn đã từ chối. đây là Tuyên Thành nàng bị hắn từ chối hôn sự trước mặt phụ Hoàng, nàng lăn lộn mất ngủ mấy đêm giờ mới tỉnh ngộc, đáng tiếc quá trễ.

Lần thứ nhất Tuyên Thành tâm duyệt cùng người, cũng là tính toán sai.

Phụ Hoàng nàng nói, không đáng kể yêu hay không yêu, chỉ cần có thể đối tốt với mình là được rồi. nàng là thiên chi kiêu nữ, trong thiên hạ này, chỉ cần là nàng muốn, phụ Hoàng cùng Thái tử lão huynh liền nhất định sẽ làm cho nàng thoả mãn.

Phụ Hoàng vì thuyết phục nàng, thậm chí còn nhắc tới mẫu hậu quá cố, nói mẫu hậu ở trên trời nhìn thấy nàng trưởng thành, thành thân, sẽ rất cao hứng.

Thế nhưng nàng luôn cảm giác đến, không phải là như vậy.

Quyền thế bức bách tới đồ vật, cho dù đối phương cũng không cam tâm tình nguyện. hơn nữa phụ Hoàng nói nàng là công chúa, đồ vật như nào mà nàng lại không chiếm được, cái kia vì sao phải chịu thiệt với chính mình, song phương đều không thích hôn sự này. Cái người họ Thư kia, có thể quý giá bằng nàng sao, dựa vào cái gì để nàng nhận oan ức này?

Nàng nín thở ngưng thần, áp chế lại tính khí, đem lược đang cầm đánh gãy trên bàn trang điểm, quanh thân đều phát ra khí thế, khiến nến đỏ bên cạnh lung lay.

Đêm nay là đêm động phòng hoa chúc, họ Thư kia, khỏi cần bước vào.

Thời điểm Thư Điện Hợp tới kinh thành, liền một thân một mình, mà nàng từ trước tới nay đều chăm chỉ đọc sách, vì lẽ đó việc dự tiệc mà uống rượu, bằng hữu đếm được trên đầu ngón tay, trong đó phần lớn là khoa môn tiến sĩ.

Thái tử đã sớm nghĩ tới Phò Mã thời điểm này không có người nhà, tiệc rượu ở phủ công chúa vừa mới bắt đầu, hắn cố ý dắt Thái tử phi ở đông cung tới đây, đồng thời cũng thông báo qua phủ của Trưởng công chúa, đồng thời cùng nhau tới để không làm mất mặt Phò mã của Tuyên Thành.

Đương nhiên, thân thích với Thư Điện Hợp như huynh đệ Phùng Chính sẽ ở đây. Hắn một mình đứng đó, đại diện cho phủ thừa tướng.

Ba thế lực lớn của triều đình cũng tới đủ rồi, quan chức khéo léo nghe được tin tức, mặc kệ có quen biết Phò mã gia hay không, lập tức mang quà tới chúc mừng.

Một hồi ngồi xuống tiệc rượu tưng bừng, đầy là khuôn mặt xa lạ, Thư Điện Hợp không biết ai với ai, nhưng nàng cũng không có keo kiệt, làm cho Hoàng thất phải mất mặt.

Những người tới chậm, liền cái ghế ngồi cũng không còn, không thể làm gì khác hơn là hướng về phủ của công chúa nhờ người ghi lại họ tên cùng chức quan, đưa tới lễ vật, rồi hậm hực rời đi.

Bởi tại có Thái tử ở nơi này, mọi cũng không có làm càn mà mời phò mã gia uống nhiều rượu, thêm vào nữa, có Phùng Chính xông lên, lấy thân uống thay. Thư Điện Hợp cũng không có uống mấy rượu, sau ba tuần rượu vẫn duy trì thanh tỉnh.

Thư Điện Hợp muốn giả bộ không nhìn thấy Phùng Chính đang hướng về nàng nháy mắt điên cuồng, ám chỉ mình vào động phòng, nàng chậm chạm không rời đi khỏi tiệc rượu, cuối cùng Thái tử là người nhìn không nổi, đẩy nàng đi ra khỏi đó, cho đi tới Hậu viện.

Trong nhân sinh đây là một chuyện lớn, đêm động phòng hoa chúc, Phò Mã lại để Hoàng muội của hắn khổ sở chờ đợi, là có chuyện gì?