Thư Điện Hợp lưu lại ách nô cùng hai con vật ở dưới ao, cũng cần người chăm sóc, hơn nữa chính mình chẳng mấy chốc sẽ trở về.
Ách nô ngẫm lại Thư Điện Hợp nói có lý, thế là đáp ứng lưu lại, thế nhưng hắn vẫn không yên lòng về Thư Điện Hợp một mình đi kinh thành, hắn hỏi dò Thư Điện Hợp cần bao lâu thời gian thì trở về.
Thư Điện Hợp trong khoảng thời gian ngắn không trả lời được. Việc điều tra chân tướng, không giống việc chữa bệnh mà chuẩn xác thời gian được, cũng không thể biết chính xác ngày trở về.
Nàng không dám khẳng định chính mình cần bao nhiêu thời gian mới điều tra rõ được thân thế của mình, nhưng lại không đành lòng nhìn ách nô cô độc một mình, chỉ có thể nói mau chóng, hoặc là đợi thời điểm thích hợp, nàng sẽ đón hắn cùng hai con vật cùng tiến kinh thành tìm nàng.
Ánh mắt của ách nô lo lắng nhìn theo nàng, Thư Điện Hợp một thân một mình, bước đi đến kinh thành.
Bên trong Hoàng cung, bình minh sáng sớm. Tuyên Thành đang ngủ say, bị Miên nhi kéo ra từ trong chăn ấm.
"Miên nhi, ngươi đang làm gì?" Tuyên Thành ngủ mơ màng đột nhiên cảm giác thân thể mát lạnh, có người kéo chăn của mình ra, muốn kéo chăn lại, sờ cũng không sờ tới chăn, miễn cưỡng mở mắt ra, liền nhìn thấy Miên nhi một bộ dáng vội vàng.
" Công chúa người mau tỉnh lại, người quên Hoàng thượng hôm nay muốn người đi ngự thư phòng sao?"
Miên nhi đứng bên giường, lôi kéo tay công chúa, dùng nhiều sức kéo về trước, muốn đem Tuyên Thành kéo ngồi dậy.
Đã hô mấy lần công chúa vẫn chưa rời giường, Miên nhi bất đắc dĩ chỉ có thể dùng hạ sách này.
Biết rõ tính khí của Tuyên Thành, tình nguyện chịu đựng tính khí lúc mưa lúc nắng của công chúa, cũng không giám vi phạm mệnh lệnh của Hoàng thượng.
Nhưng là thân thể của Tuyên Thành cùng ván giường như hòa làm một thể, nàng phí sức chín tâu hai hổ, mới đem Tuyên Thành kéo đến một chút, chỉ là một hơi thở, Tuyên Thành trong chốc lát lại trở về giường.
Mệt mỏi một thân mồ hôi nóng, Miên nhi như muốn khóc lên, hít sâu một hơi, tóm láy vai của Tuyên Thành, lay động một trận: "Công chúa, mau tỉnh lại! Người Không đứng lên, liền không kịp!"
Nàng nỗ lực như đá chìm biển lớn, không hề đáp lại, càng làm người giận chính là tình huống như vậy Tuyên thành vẫn có thể ngủ được.
Miên nhi bị bất đắc dĩ, lấy ra chiêu sát thủ, hắng giọng một cái, hướng về lỗ tai Tuyên Thành hô lớn " Hoàng thượng đến rồi!"
Ai biết bây giờ đòn sát thủ cũng không có tác dụng, Tuyên Thành đô đô miệng nói "Phụ Hoàng đến rồi? Mời ngồi...mời ngồi, thứ cho nhi thần... ngủ thêm một lát..." nói xong nghiêng người ôm chăn vào trong ngực.
Miên nhi dở khóc dở cười, tức giận giơ chân, giữa lúc nàng dự định ra ngoài mời Sở ma ma đi vào đánh thức công chúa, người trên giường bỗng hỏi: "Phụ Hoàng muốn ta đi ngự thư phòng làm cái gì?"
Nàng trong đầu tựa như có hồ dán, suy nghĩ hồi lâu, mở hồ quả thật có chuyện này.
Miên nhi vui vẻ như từ trong cái chết tìm thấy đường sống,nói: "Nô tì không biết, nhưng hắn là có chuyện quan trọng, công chúa ngài cũng đứng lên đi. Không thì Hoàng thượng trách tội xuống, chúng nô tì không gánh được."
"Giờ nào rồi?" Tuyên Thành hiển nhiên còn chưa hết hi vọng vào việc ngủ tiếp, nếu còn sớm ai cũng không ngăn được nàng ngủ.
"Hồi công chúa, sắp giờ tỵ." Miên nhi chột dạ liếc mắt nhìn ra ngoài cửa, nàng biết nếu công chúa không đứng lên, Sở ma ma liền muốn đích thân mời.
Tuyên Thành giẫy giụa giơ tay lên một cái, mặt vẫn như cũ kề sát ở trên gối, lưu luyến không rời nói: "Đỡ bản cung lên."
Miên nhi nhanh chóng đỡ lấy một thân xương mềm của Tuyên Thành mặc y phục vào, sau đó mạnh mẽ đem nàng đặt trước bàn trang điểm.
Những sợi tóc ngổn ngang dưới tay của Miên nhi trở nên ngoan ngoãn, nàng phức tạp búi lên trong giây lát là xong.
Không lâu sau đó xuất hiện trong ngự thư phòng là Tuyên Thành vẫn là bộ dáng chưa tỉnh ngủ.
Nàng uể oải thi lễ với Hoàng thượng một cái: "Nhi thần tham kiến phụ Hoàng."
Lã Mông từ trên cao nhìn xuống, nhìn thấy dáng vẻ ấy của nàng, nghiêm mặt nói: "Hôm nay gọi ngươi tới đay là có chuyện quan trọng, người có biết?"
Tuyên Thành không hề hay biết ý của phụ Hoàng là gì, hồ đồ gật gù.
Hoàng thượng thở dài một hơi, không tức giận, hướng cung nữ bên cạnh Tuyên thành phất tay, ra hiệu các nàng đem Tuyên Thành mang tới sau bức bình phong đi.
Các đại thần rạng sáng liền tiến vào Hoàng cung, sau khi trải qua lâm triều, liền bị Hoàng thượng gọi tới ngự thư phòng.
Lúc này bọn họ đã chờ bên ngoài hơn nửa giờ, không ai biết hôm nay đột nhiên Hàng thượng gọi bọn họ tới là vì chuyện gì, càng không biết bọn họ đợi lâu như vậy là đều bởi vì Công chúa vạ giường không muốn tỉnh lại.
Trong đó có người tỉ mỉ phát hiện các đại trung thần ở đây tuổi trẻ chưa thành thân chiếm đa số, tâm tư không khỏi lung lay lên.
Hai chân bởi vời thời gian đứng thẳng nên mất cảm giác, có người tiến cung còn chưa kịp ăn sáng sớm đói bụng kêu ùng ục
Vừa vặn mặt mày bọn họ ủ rũ xoắn xuýt còn muốn chờ bao lâu nữa, thì công công thường ngày tuyên chỉ chậm rãi từ ngự thư phòng đi ra, tuyên họ vào yết kiến.
Các vị đại thần nghe tin lập tức hành động, đồn dập di chuyển trước hết, cho hết cảm giác tê chân đi đứng khôi phục lại bình thường, để tránh khỏi sau khi tiến vào ngự thư phòng, bởi vì đi đứng bất tiện lại xúc phạm thánh giá.
Tuyên Thành một tay chống đầu, đầu nặng trình trịch, hơi híp mắt, nhàn nhạt ngáp một cái, nhìn chúng thần nối đuôi nhau vào, nghĩ mãi không ra.
Hoàng thượng lúc này không nghe được lời thầm oán của nàng, dựa vào thương nghị quốc sự mà đem các đại thần chưa thành thân gọi ra đứng trước mặt mình, cùng mình đối thoại.
Bọn họ thảo luận nội dung đơn giản là quân chính, đại sự bách tính an vui, Tuyên Thành nghe không hiểu, dự thính vài câu mệt mỏi, mí mắt không khống chế dính vào nhau, đầu thỉnh thoảng hướng về một điểm.
Miên nhi đứng sau lưng nàng, trong lòng bất an, chỉ sợ công chúa ở trước mặt ngã nhào xuống đất, muốn ra tay bảo vệ công chúa, nhưng đây chính là ngự thư phòng, nàng một cung nữ nhỏ nhoi, sao dám lộn xộn.
Lã Mông ngồi ở vị trí trên cao, thoáng nghiên đầu, dư quang đều nhìn rõ ràng mọi việc sau tấm bình phong, thấy rõ hiện trạng của Tuyên Thành.
Hắn nắm một tay,đặt ở môi dưới, ho một tiếng, muốn nhắc nhở Tuyên Thành chú ý, không nghĩ tới nàng vẫn cứ vùi đầu, không thèm để ý hắn.
Cha già điểm mặt, đều đem nam nhi giỏi giang toàn quốc kéo đến trước mặt nàng, cùng nàng ái nữ chi tâm thiên địa chứng giám, năm tháng an yên. Nhưng nàng một điểm cũng không quý trọng.
Lã Mông nết mặt già nua không nhịn được, kéo trường bào, nếu không vướng các lão thần ở đây, hắn tất nhiên sẽ trách phạt Tuyên Thành.
Nhưng nói cho cùng nàng chính là nữ nhi hắn sủng ái, cái gọi là trách của hắn, cũng chỉ là nhấc lỗ tai Tuyên Thành nói hai câu thôi. Nếu là đem Tuyên Thành mắng khóc rồi, người cuối cùng tâm vẫn yêu thương không dứt vẫn là hắn.
Đối với nữ nhi Hoàng đế bó tay toàn tập, không vui hừ một tiếng. Tả Hoài đứng cạnh hầu hạ Lữ Mông, nhìn theo ánh mắt của Hoàng thượng, tâm lĩnh ngộ không dấu vết rời đi Lã Mông đi tới sau tấm bình phong đối với Tuyên Thành thì thầm vài câu.
Cái gì? Phụ Hoàng cho nàng nhìn phò mã? Tuyên Thành như bị phủ đầu dội xuống một chậu nước lạnh, phạch một cái liền tỉnh táo. Nàng nghiệm chính mình có phải là nghe lầm, được Tả Hoài khẳng đinh gật đầu.
Tuyên Thành lúc này ngồi không yên, nàng mới không cần gả cho những người này chỉ có thể ngoài miệng *" chi, hồ, giả, dã" luân lí đạo đức, cổ hủ
*chi, hồ, giả, giã: ý nói những kẻ có lời nói sáo rỗng, chẳng có nghĩa lý gì.
Nàng chợt đứng lên, muốn đi, cùng phụ Hoàng đòi một lời giải thích, nhưng không chú ý trước mặt là bình phong, một cái sơ sẩy đầu thẳng tắp đụng vào.
Có lẽ là nàng dùng sức quá độ, bình phong ngã ầm vào các đại thần, vang ầm trong không gian yên tĩnh.
Tất cả mọi người tại chỗ, bao quát cả Hoàng đế đều kinh ngạc đến ngây người.
Vừa vặn hắn mới mệnh đương nhiệm Hàn Lâm Thị đọc Lương chính tự, đi tới tước mặt mình, muốn cho Tuyên Thanh nhìn xem ứng cử viên mà hắn vì nàng xem trọng, các đại thần trước tiên phản ứng cúi đầu xuống, giả bộ cái gì đều không nhìn thấy.
Nam nữ mặc dù không có nghiêm khắc như vậy, nhưng giữa nam nữ ở nơi ở chỗ bàn chính sự không thể gặp mặt.
Thế nhưng Tuyên Thành dù sao cũng là thiên chi kiêu nữ, huống hồ lại còn trước mặt hoàng thượng bọn họ sao dám ngước nhìn thẳng.
Phàm là người có chút địa vị quan chức, đều thức thời bảo vệ sống chết của mình.
Tuyên Thành tỉnh táo hẳn, nàng cũng không quản nhiều như vậy, vượt qua bình phong đổ dưới đất, vọt tới trước mặt Hoàng thượng há mồm muốn nói, nhưng liếc các đại thần bên dưới, đúng lúc dừng lại.
Nàng cũng không muốn đem hôn sự của mình nói cho tất cả mọi người đều biết, làm phụ Hoàng của nàng xấu hổ, cặp mắt sinh động liếc nhìn phụ Hoàng nàng thăm thẳm sinh oán.
Lã Mông Sợ nàng nói ra cái gì kinh người, không dấu vết thở phào nhẹ nhõm, âm thầm vui mừng Tuyên Thành vẫn là thức thời dừng lại. Vì cứu vãn mặt mũi bị nàng làm xấu hổ, không còn sót lại bao nhiêu. Lã Mông ho khan một tiếng, giải trừ không khí quỷ dị, giả vờ bình tĩnh nói: "Hôm nay liền dầm luận tới đây thôi, lúc nãy chính sự, các ngươi đi về trước, nghĩ thêm kế sách" nhưng thân thể ứng ngắc, vẫn là bại lộ. Hắn lúng túng.
Chúng đại thần xin nghe thánh dụ, cùng Hoàng thượng thi lễ, trước sau ra khỏi ngự thư phòng.
Đai thần cuối cùng xắp xoay người rời đi một khắc, một tiếng hùng hổ khí thế "Phụ Hoàng, ta không gả cho!" hắn không tình nguyện nghe thấy, nhưng mà theo gió cứ xông vào lỗ tai hắn.
Sau lưng đại thần ướt lạnh mồ hôi chảy ròng ròng, lập tức tăng nhanh bước chân tốc độ vội vã rời đi, chỉ sợ quá trễ, liền bị quy tội nghe lén trò chuyện của Hoàng thất.
Khi hắn truy đuổi kịp bước chân của đồng liêu, đi khỏi cung vừa vặn nghe được bọn họ túm năm tụm ba tụ tập một chỗ chầm chậm đi về phía trước, thấp giọng thảo luận Hoàng thượng hôm nay cho gọi bọn họ đến ngự thư phòng là có mục đích.
Gần dây trong triều cũng không có đại sự, Hoàng thượng đột nhiên đem bọn họ gọi đến, mà công chúa Tuyên Thành cũng ở đây, mục đích của Hoàng thượng rõ ràng, các dại thần đã thành thân có tuổi rồi không thèm để ý.
Thế nhưng còn những người chưa thành thân tất nhiên trong lòng bọn họ nghĩ dây là một cơ hội cho tương lai của mình.
Tuyên Thành công chúa đã tròn mười sáu tuổi, tính toán hôn sự cũng là một hai năm, hẳn là chọn phò Mã trong số bọn họ?
Khi mà bọn họ nhắc đến phòng hào của Tuyên Thành công chúa thì, một tiếng ho khan đánh gãy tán gẫu của bọn họ.