Tu Tẫn Hoan

Chương 193: Khúc nhạc dạo




"Chỉ là cái gì?" Tuyên Thành nhíu mày hỏi.

"Chỉ là nếu sửa hí thành như vậy, nếu lên đài hí, bách tính chưa chắc sẽ thích nghe, bọn họ sẽ xem là trò cười...." người am hiểu sâu về hí như Tiền Minh Đức lo lắng mà nói.

"Các ngươi là sợ sau khi xướng hí khúc này, các ngươi bị lỗ vốn sao?" Tuyên Thành cũng biết rõ lòng tính toán của thương nhân.

Lời công chúa nói, đều chọc thủng tâm tư của đám người, nhưng họ lại không dám thừa nhận, nhìn lẫn nhau, không biết nên trả lời thế nào.

Tuyên Thành từ trên bàn lấy ra một cái quạt, phạch một tiếng mở ra, để trước ngực phe phẩy, thản nhiên nói: "Yên tâm, Bản cung nhất định sẽ không để cho các ngươi phải chịu thiệt. Nếu các ngươi hát hí lỗ vốn, Bản cung liền bỏ ra ba ngày để các ngươi hát, mời bách tính tới xem., sau đó lại điều chỉnh, thế nào?"

Không ai đối với tiền bạc thờ ở cả, mà Tuyên Thành muốn để cố sự <Nữ phò mã> cho nhiều người biết đến, để bọn họ biết, nữ tử cũng có năng lực, tài hoa không khác gì nam tử, nàng lấy sự rung động của bách tính làm mốc, để quan niệm này ăn sâu vào tâm trí mỗi người.

Nếu từ trên xuống dưới, nàng đánh không lại những lão già cứng đầu kia, nàng liền đi từ bách tính vậy, việc sửa lại quan niệm này, nhất định cần phải có từ bách tính. Sau đó lại vì nữ tử tranh thủ một chút địa vị, Tuyên Thành nghĩ mình có thể làm tốt việc này.

Những bầu gánh hát này không phải cố định một chỗ, họ đi hết thảy mọi miền trên đất nước này, có thể sẽ đem quan niệm này lan rộng ra.

Hiện tại đã có người bỏ tiền ra để họ hát, họ cũng không thể nói được gì, sau khi suy nghĩ một phen, bọn họ liền đồng ý, Tiền Minh Đức nói: "Công chúa, phương pháp này có thể được."

Thảo luận về vấn đề kinh phí, hai bên đều có lợi, hắn lại nói tiếp, "Công chúa đoạn sau của hí khúc, nên viết thế nào?"

Muốn một màn hát hí khúc này trông đẹp mắt và hay, nhất định cần phải có một nhân vật phản diện, Tuyên Thành về việc này rõ ràng, nàng lắc quạt giấy, nói: "Liền viết đấu mới gian tướng, diệt quốc sư, đem hình tượng của Phùng Tố Trinh làm nổi bật lên."

"Bản cung cũng không hiểu rõ lắm về hí khúc, những chi tiết nhỏ, các ngươi tự mình thêm vào." Tuyên Thành vung lên cây quạt, bất cần nói.

Tiền Minh Đức ngừng lại việc viết, thở dài trong lòng nghĩ công chúa không biết được, vài chữ trong miệng nàng nói ra, bọ họ dùng bao nhiêu tinh lực để viết a.

Thư Điện Hợp ở đằng sau tấm bình phong đang đưa hạt dưa cắn sơ sẩy bị mắc trong cổ họng, nàng dùng nắm đấm đè lên môi, cố nén không phát ra tiếng ho, phát hiện ra chính mình đã đánh giá thấp sự thông minh của Tuyên Thành.

Chỉ còn phần kết của hí khúc, Tuyên Thành cũng không đợi Tiền Minh Đức truy hỏi, liền làm ra một thủ thế, nhất thời bầu gánh đều im lặng.

Nàng lấy quạt gõ gõ lên bàn suy nghĩ, nhất định không thể để cho Phùng Tố Trinh cùng cái lý công tử gì đó liền song túc, song phi được.

Nhưng nếu đem kết cục của hí khúc viết thành Phùng Tố Trinh cùng công chúa thẳng thắn thân phận thật của mình, được công chúa tha thứ, khoan dung, cuối cùng, cùng công chúa cùng nhau ẩn cư, cũng quá càn rỡ đi, như vậy liền....

"Như vậy liền đem Phùng Tố Trinh cùng Công chúa thẳng thắn thân phận của mình, được công chúa khoan dung tha thứ, sau đó một mình quy ẩn, để kết cục làm dân chúng lưu lại một chút tò mò cùng hồi hộp." Tuyên Thành càng suy nghĩ, càng thoả mãn kết cục này.

Nếu là người hữu tâm suy nghĩ, cũng có thể liên tưởng tới sau khi côg chúa suy nghĩ kĩ, liền không thể bỏ qua được phò mã tuyệt thế vô song, cho nên đi tìm Phò mã... nàng cảm thấy mình đã nghĩ ra một kết cục hài lòng.

Tiền Minh Đức đều ghi lại những lời công chúa nói, xoa chút mồ hôi chảy trên trán.

Mấy lần công chúa nói đều làm hắn sợ khiếp vía.

Bất luận công chúa mở miệng hắn đều sẽ không tỏ ra kinh ngạc, mà răm rắp làm theo, nhưng trong lòng cũng kinh hãi.

Tiền Minh Đức hướng về phía Tuyên Thành gật gù, tán thành kết cục mà nàng nói, sau đó những người còn lại cũng đồng tình.

"Đã như vậy, liền phiền các vị, nếu việc này xong xuôi, Bản cung sẽ cảm tạ các vị."

Sau đó nàng tiễn họ ra khỏi thư phòng, bên trong phòng trống trải, khôi phục yên tĩnh, Tuyên Thành nhíu mày, vẻ mặt nghiêm túc.

Nàng đã quyết định vì nữ tử mà tranh thủ chút, chỉ là những quan niệm kia đã hình thành ngàn năm nay, giống như núi thái sơn vậy, thật sự sẽ có thể thay đổi được sao?

Bước đầu thử nghiệm đã truyền ra ngoài, dù kết quả ra sai, nàng cũng nên chấp nhận.

Xoay người trở lại thư phòng, nàng bỗng nhiên nhớ lại bản thân tựa hồ đã quên một việc trọng yếu chưa làm.

Chuyện gì thì nàng nghĩ mãi không ra, mãi tận khi bước vào trong tấm bình phong nhìn thấy Thư Điện Hợp đang ngồi thẳng sống lưng cắn hạt dưa, nàng đột nhiên lại nghĩ tới.

Là nàng muốn gọi ngự y tới bắt mạch cho Thư Điện Hợp, kiểm tra xem trên người nàng ấy độc tố đã hết hay chưa, còn thần trí của nàng ấy có thể khôi phục lại được hay không.

Nàng vừa mở miệng tính hoán Miên nhi vào, âm thanh còn đang ở trong yết hầu thì thấy Thư Điện Hợp ngẩng đầu lên nhìn nàng, đem chén nhỏ đẩy đến trước mặt Tuyên Thành, trong chén đều là hạt dưa nàng đã tách vỏ sẵn.

"Ngươi..." Tuyên Thành khó tin nói: "Cho ta?"

Thư Điện Hợp gật gù, trong tay lại cầm đến hạt dưa mà bóc sau đó lại bỏ vào trong bát, giống như mùa đông sóc nhỏ chuẩn bị lương thực vậy.

Tuyên Thành nhìn kĩ những hạt dưa được bóc sạch vỏ kia, dự định gọi ngự y cũng coi như thôi.

Mấy ngày sau đó bệnh tình của Lã Mông không được tốt, mỗi ngày Tuyên Thành đều đem theo Thư Điện Hợp vào cung vấn an hắn.

Không biết là xuất phát từ loại tâm lý nào, mà Tuyên Thành vẫn không để Thư Điện Hợp đi vào sâu trong nội điện chỗ Lã Mông đang nghỉ ngơi.

Lúc nàng không ở bên cạnh thì sắp xếp Nghi An bồi tiếp Thư Điện Hợp, hoặc là để cho nội thị mang Thư Điện Hợp tới hoa viên đi dạo.

Lập hạ qua đi, mùa mùa mưa cũng kéo đến, phía chân trời lộ rõ những rặng mây đen, cơn mưa đang dần kéo đến, mây đen bao phủ lấy bầu trời.

Những trận gió thổi qua, mang theo những oi bức, gió nổi lên ngày càng nhiều, cơn mưa cũng chuẩn bị mà ập tới.

Tuyên Thành vừa từ trong cung trở lại phủ công chúa, nhấp được ngụm trà, ghế cũng chưa ngồi nóng chỗ, trong cung lại phái người truyền tới tin tức Lã Mông lần nữa rơi vào hôn mê.

Sau khi nghe tin tức, nàng cũng không để ý tới trời đang dông tố chuẩn bị mưa, một khắc không dám trì hoãn, vội vã mang theo Thư Điện Hợp lần thứ hai đi vào cung.

Ngay khi nàng bước vào Thái vũ điện, sau lưng bầu trời liền ập xuống mưa rào, xa xa truyền tới tiếng sấm vang lên ầm âmg, chấn động tới mức làm hai tai nàng cảm thấy ong ong, nàng nhớ tới ngày đó, khi chính mình bức phụ hoàng thoái vị, trời cũng mưa như vậy. Trong lòng hiện lên mơ hồ bất an.

Thị vệ thấy nàng, bận bịu tới gần báo cáo tình hình, trong điện còn có Nghi An và một dàn Thái y đang đứng đó.

Tuyên Thành nhíu mày hướng về phía Nghi An hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"

Nghi An hai mắt ngậm lấy lệ, nghẹn giọng nói; "Lúc nãy Thái y xem bệnh cho Hoàng gia gia, nói.... nói Hoàng gia gia sợ là không xong rồi..."

Một người Thái đi, đứng ra nói: "Thời điểm trưởng công chúa chưa tới, Thái thượng hoàng từ trong hôn mê tỉnh táo lại. Tả công công đã uy Thái Thượng Hoàng uống một bát canh sâm. Lúc này mới có thể miễn cưỡng..... tinh thần cũng vẫn còn tỉnh táo, ý thức chưa mất, nhưng thần chuẩn mạch, mạch như có như không, lúc này tỉnh táo sợ rằng là hồi quang phản chiếu, cho nên..."

Hắn vốn muốn khuyên nhủ Trưởng công chúa, có lời gì muốn nói cùng Thái Thượng Hoàng xin hãy nói đi, nhưng ngẩng đầu lên thấy sắc mặt công chúa không được tốt, so với thời tiết bên ngoài không tốt hơn là bao, vì thế hắn nhỏ giọng lui về sau, không dám nói gì thêm."

Tuyên Thành quét mắt nhìn một vòng, không thấy Lã Linh Quân đâu, hướng phía Nghi An hỏi: "Hoàng huynh của ngươi đâu?"

"Hoàng huynh đi xử lí một ít chuyện quan trọng." Nghi An đáp.

Bên ngoài mưa vẫn ầm ầm mà rơi xuống, thỉnh thoảng tiếng sấm nặng nề lại vang lên, trong đại điện, bởi vì thời gian vẫn còn sớm, nên chưa thắp lên nến, vì lẽ đó trông có vẻ âm u.

Cũng có thể là do hoàn cảnh hiện tại, cho nên trên mặt mỗi người tựa hồ đều bị một lớp mây đen bao phủ, bi thương lộ rõ trên mặt mỗi người.

"Nói hắn xử lí xong sự tình, lập tức qua đây, còn có lệnh các nơi đốt lên nến suốt đêm."

Tuyên Thành bỏ lại câu này, sau đó đi vào bên trong nội điện, nàng cũng đã quên mất phải giao Thư Điện Hợp cho Nghi An.

Thư Điện Hợp do dự một chút, cũng theo nàng đi vào trong nội điện.

Tuyên Thành đi tới giường đang đặt ở giữa nội điện, thái giám đứng hầu Lã Mông vì nàng mà kéo hai bên sa trướng ra. Lúc này Thư Điện Hợp cũng không đi theo Tuyên Thành nữa, mà tìm một góc tối đem chính mình ẩn thân vào, tránh đi tầm mắt của mọi người.

Có cây cột che khuất chính mình. Thư Điện Hợp cũng không nhìn thấy rõ tình huống của người nằm trên giường kia, chỉ có thể dựa vào động tĩnh mà lắng nghe.

Nàng nghe thấy được Tuyên Thành hạ lệnh cho tất cả lui ra ngoài. Một loạt bước chân từ thái y cho tới nội thị đều đi ra, chỉ còn lại tiếng trò truyện nho nhỏ của Tuyên Thành với người trên giường, bởi vì Thư Điện Hợp đứng quá xa cũng không nghe rõ Tuyên Thành đang nói gì.

Chỉ nghe thấy những tiếng nức nở kiềm nén của Tuyên Thành, Thư Điện Hợp trong lòng khó chịu, chỉ muốn tiến tới mà an ủi nàng, giống như ngày mà Thái tử mất đi. Nhưng hiện tại nàng biết bản thân không thể làm như thế.

Đau lòng mà thở dài, những tâm tình đều hiện ra, nhưng lại bị chiếc mặt nạ lạnh lẽo này che chắn.

Không biết Lã Mông nói cái gì, chỉ nghe được Tuyên Thành đột nhiên cắn răng nói: "Không được!"

Bịch một tiếng, tựa hồ như có đồ vật gì bị đập xuống đất.Thư Điện Hợp cho rằng Tuyên Thành xảy ra chuyện, đang muốn chạy ra để xem xét, nhưng lại nghe thấy được âm thanh khàn khàn vang lên, nàng ngừng lại động tác của mình.

"Xem như là phụ hoàng cầu ngươi..."đối phương là lấy toàn bộ sức lực mà nói ra câu này, truyền tới bên tai Thư Điện Hợp, Thư Điện Hợp cảm thấy người trên giường kia, có bao nhiêu mong muốn Tuyên Thành đáp ứng thỉnh cầu của hắn.

Nhưng Tuyên Thành vẫn từ chối hắn, Thư Điện Hợp lại nghe được bước chân Tuyên Thành rời đi, cùng âm thanh tiếng cửa nội viện đóng lại.

Đợi một lúc lâu, Thư Điện Hợp cũng không thấy Tuyên Thành trở lại, nàng đi tới gần giường của Lã Mông, nhìn thấy trên giường, một lão nhân gầy gò đang nằm đó.

Sắc mặt hắn vàng vọt. Hốc mắt sâu lại, đôi môi khô nứt nẻ, trên người khí tức yếu ớt, như cọng rơm giữa đại dương, lúc nào cũng có thể bị sóng biển cuốn đi.

Nếu nàng trước kia chưa gặp Lã Mông, hiện tại nhìn thấy vậy cũng không nhận ra hắn.

Từng là cửu ngũ chí tôn, bên bờ vực cái chết, dáng dấp cũng không khác người thường là bao, Thư Điện Hợp trong lòng không tên cảm thấy có chút buồn cười.

Người trên giường nghe được có tiếng bước chân tới gần mình, cố gắng mở con mắt vẩn đuc của mình ra mà nhìn, chỉ thấy bóng dáng của một người đeo mặt nạ.

Hắn khàn giọng hỏi: "Ngươi là ai?"