Tu Tẫn Hoan

Chương 190: Trở về




Móng ngựa đạp trên đất mang theo khói bụi cùng những chấn động làm cho nước trong chén trà cũng rung theo

Nữ tử mặc y phục màu đen ngồi trong quán trà, im lặng mà đọc nhân số đoàn người với mã vừa chạy qua. Không nói một lời thả xuống chén trà trên tay, nhấc lên thanh đao bên cạnh, đè thấp đấu bồng của mình, chăm chú đuổi theo đoàn nhân mã kia.

Xe ngựa chậm chạp đã bị vứt bỏ, tốc độ của đoàn người tăng lên rõ ràng.

Dọc theo đường đi chạy bất kể cả ngày lẫn đêm, cuối cùng từ xa xa cũng có thể thấy được tường cao của kinh thành.

Thời điểm đến chân tường, Tuyên Thành dừng ngựa lại, hộ vệ vì nàng mà bảo vệ xung quanh, nàng lấy ra một chiếc mặt nạ bằng bạc trong hành lý, đưa cho người phía sau nói: "Tiến vào trong kinh thành, người nhận thức ngươi cũng nhiều, ngươi mang nó đi."

Chiếc mặt nạ này là do trên đường di chuyển nàng tìm chỗ để chế tạo, theo yêu cầu của nàng, thợ bạc khắc tinh tế một còn phượng hoàng hoa lên đó.

Da Thư Điện Hợp vốn trắng nõn, lại đeo thêm mặt nạ, càng làm tôn lên sự đẹp đẽ, môi hồng răng trắng, hai mắt trong suốt giấu sau lớp mặt nạ, càng làm toát ra mấy phần thần bí cùng lạnh lùng.

Chờ sau khi Thư Điện Hợp đã đeo lên mặt nạ xong xuôi, Tuyên Thành nhìn nàng không chớp mắt mà dặn dò: "Khi nào ta cho phép ngươi tháo nó xuống, ngươi mới được tháo, đã nghe chưa?"

Thư Điện Hợp hiểu mà như không hiểu gật gù.

Tuyên Thành bất đắc dĩ thở dài, đã đi tới nước này, muốn hối hận cũng đã không còn kịp, bất luận phía trước có bao nhiêu nguy hiểm. Nàng chỉ có thể cố gắng mà vượt qua, bảo hộ tốt Thư Điện Hợp.

Tiện tay vung roi, tuấn mã liền hướng phía cửa kinh thành mà đi.

Tuyên Thành tiến vào trong kinh thành, bởi vì lo lắng bệnh tình của phụ hoàng, mà không kịp hồi Công chúa phủ thay ra y phục dính đầy phong trần mệt mỏi. Một khắc không ngừng mà tiến vào trong cung, Thư Điện Hợp tự nhiên cũng thời khắc đi bên cạnh nàng.

"Trưởng công chúa đã trở về!" thời khắc Tuyên Thành bước vào cửa cung, cung nhân trong cung cấp tốc đưa tin nàng trở về lan rộng khắp nơi.

Cho tới khi Tuyên Thành bước vào Thái vũ điện, một bóng người mặc y phục màu trắng từ trong đại điện vội vã chạy ra, nhắm trên người Tuyên Thành mà ôm chặt eo nàng, vô cùng phấn khởi mà kêu lên "Cô mẫu người rốt cục đã trở về!"

Tuyên Thành tựa hồ đối với hành động của người này đã sớm thành quen, bất đắc dĩ lắc đầu, cưng chiều trách cứ.

Người kia bĩu môi nói: "Đứng trước mặt cô mẫu Nghi An không muốn trưởng thành, huống hồ Nghi An năm nay mới đến tuổi trâm cài chi niên ( ~12 tuổi)"

Nghi An đi theo phía sau Tuyên Thành, Thư Điện Hợp nghe được đối phương nói ra danh xưng, trong lòng nàng nghiêm túc suy nghĩ người thiếu nữ tràn đầy thanh xuân này.

Lúc nàng rời khỏi kinh thành, thời điểm đó Nghi An mới sáu tuổi, vóc người nhỏ bé, đứng còn chưa tới đai lưng của nàng, mà hiện tại đã cao lớn như thế?

Nữ tử dậy thì đúng là không thể nào nhận ra được, Thư Điện Hợp nhìn kĩ mặt mũi nàng, đã hầu như không còn nét tinh nghịch như xưa, mỗi lần nàng tới, đứa nhỏ liền muốn đưa tay ra muốn mình ôm nữa.

Nàng đột nhiên có một loại hoảng sợ, thời gian trôi thật nhanh.

Lúc này Nghi An mới chú ý tới nam tử đi phía sau cô mẫu, trong ngực còn ôm một con bạch thỏ, trên mặt mang theo mặt nạ, nàng nới lỏng tay Tuyên Thành ra, trên mặt mang theo ý cười hướng cô mẫu hỏi dò: "Cô mẫu vị này là?"

Tuyên Thành còn chưa nghĩ ra phải trả lời đứa nhỏ thế nào, thì Nghi An bỗng nhiên lại nghĩ tới điều gì đó vội vàng lôi lôi tay Tuyên Thành hỏi: "Đúng rồi cô mẫu, người lần này ra ngoài không phải là đi tìm cô phụ sao, đã tìm thấy chưa?"

Có lớp mặt nạ bao bọc, Thư Điện Hợp không cần phải ngụy trang vẻ mặt của chính mình, miễn là bản thân nàng ngơ ngác đứng đó mà ôm thỏ, đứng sau lưng Tuyên Thành là đủ rồi.

Tuyên Thành liếc mắt nhìn Thư Điện Hợp phía sau, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên nói sự tình như thế nào với bọn Nghi An, do dự một lúc, liền hỏi tới sự tình mình đang lo lắng nói: "Trước tiên không nói việc này, Hoàng gia gia thế nào rồi, còn có Hoàng huynh của ngươi đâu?"

Vừa hỏi, ba người hướng phía trong đại điện mà đi.

Nói về chuyện đứng đắn, Nghi An thu hồi nụ cười, cũng nghiêm túc, trả lời cô mẫu nói: "Hoàng huy sớm đã vào triều chưa trở về, Hoàng gia gia khoảng thời gian này, lúc thì tỉnh táo, lúc thì mơ hồ, Thái y nói sợ là sẽ không được, vì lẽ đó Hoành huynh mới vội vàng gửi thư cho Cô mẫu mong người sớm trở về."

Hai người nói chuyện thì Tả Hoài cũng bưng chén thuốc đã uống xong của Lã Mông đi ra khỏi điện, vừa thấy được Tuyên Thành hắn liền cao hứng vui vẻ tới gần, cong người mà hành lễ: "Trưởng công chúa, ngài rốt cục đã trở về."

Sáu năm nàng không gặp Tả Hoài, nhìn hắn già đi rất nhiều, gò má gầy gò, hốc mắt sâu lại, trên mặt đầy nếp nhăn, tóc đen đã không còn thấy đâu nữa, đầu hắn giờ toàn là tóc bạc, eo vốn hay cong, giờ đây lại càng cong hơn, chỉ có hai con mắt là vẫn còn sáng sủa, Thư Điện Hợp nhìn thấy hắn lại ngẩn ra.

Tuyên Thành giơ tay đem hắn nâng dậy, người hiểu rõ tình huống nhất về Lã Mông chính là Tả Hoài, Tuyên Thành quay sang hỏi hắn rõ tình hình "Phụ hoàng gần đây thế nào rồi?"

Tả Hoài một mực cung kính nói: "Thái thượng hoàng vừa mới uống thuốc đã ngủ, bệnh tình..."

Hắn do dự nhìn về phía Nghi An, Tuyên Thành nhìn ra hắn có chỗ khó nói, hiểu ý hắn nói: "Nghi An đã cùng bản cung nói cụ thể, một hồi đem Thái y trị bệnh cho phụ hoàng tới, Bản cung muốn tự mình hỏi hắn một số vấn đề."

Tả Hoài thả lỏng gật gù lại nói tiếp: "Thái Thượng Hòang khoảng thời gian này luôn mong nhớ Trưởng công chúa, ngày ngày muốn gặp người..."

Hắn còn chưa dứt lời, cửa đại điện đột nhiên xuất hiện âm thanh của nam tử đánh gãy lời hắn: "Trẫm nghe nói cô mẫu đã trở về?"

Mọi người không hẹn mà cùng hướng về phía cửa, thanh niên mặc áo bào đỏ chắp tay sau lưng đang đứng ở cửa, ngẩng đầu mà bước tới, một bộ dáng rất thành thục, khí thế.

Thiếu niên này là Linh Quân, tuy rằng dung mạo trên cũng khác so với Nghi An. Thế nhưng Thư Điện Hợp cũng suy dung mạo từ bé của hắn mà nhận ra.

Lã Linh Quân đi tới trước mặt Tuyên Thành thi lễ nói: "Cô mẫu đi suốt đêm trở về cực khổ rồi, dọc theo một đường đi này người đi có thuận lợi hay không?" ngày cô mẫu từ Dược viên xuất phát trở về, hắn cũng thu được tin tức.

Hai chất tử đứng trước mặt nàng, nàng lại phải tăng thêm bối phận, tự nhiên không thể dùng bộ mặt cùng ngữ khí nói chuyện với Thư Điện Hợp mà nói ở đây, vừa nghĩ lại chột dạ liếc Thư Điện Hợp một chút, sau đó sửa lại tư thế nói: "Thuận lợi, ngươi trong lúc Bản cung không ở đây, chính sự xử lý thế nào rồi?"

Lã Linh Quân cười nói: "Linh Quân có oan ức muốn tố, cô mẫu gấp gáp rời đi, dĩ nhiên cái gì cũng không có bàn giao lại, mọi việc đều ném cho Linh Quân.

Nếu không có Lương thượng thư bọn họ trợ giúp Linh Quân, e rằng Linh Quân đã bận bịu rất lâu mới có thể giải quyết những chuyện kia." Hắn ở trước mặt Tuyên Thành luôn vứt bỏ những xưng hô lạnh lẽo kia.

Việc này thực sự là chỉ có Tuyên Thành mới có thể làm ra, khóe miệng Thư Điện Hợp cong cong lên.

Vậy mà Lã Linh Quân sau một khắc liền đem sự chú ý tới bên người nàng, nhìn phía bên trong cung điện nhiều thêm một người hắn tò mò hỏi: "Đây là?"

"Là người ta mang về." Tuyên Thành lời ít mà ý nhiều nói.

Lã Linh Quân biết rõ đây là người cô mẫu đem về, bằng không tuyệt đối sẽ không được đứng ở đây, càng không thể nghe chuyện nhà đế vương, hắn đang muốn hỏi lại, liền nghe Tuyên Thành nói với hắn: "Ngươi tới thật đúng lúc, cùng ta đi nhìn Hoàng gia gia ngươi." Tả Hoài cũng khom người nói " Lão nô cũng xin lui đi gọi Thái Y tới."

Tuyên Thành hướng hắn phất tay, vừa vặn nàng cũng có ý đó, Nghi An đi theo phía sau Tuyên Thành, muốn đi cùng nàng vào.

Tuyên Thành nhớ tới còn có Thư Điện Hợp, nàng dừng lại bước chân, xoay người nhìn lại. Thư Điện Hợp còn sững sờ mà đứng đó không biết làm sao.

Tuyên Thành biết rõ ngoài điện hay trong điện kẻ thù của Thư Điện Hợp rất nhiều, nhưng vẫn là đem nàng tới đây, trong lòng do dự, chỉ cảm thất bệnh tình của phụ hoàng không rõ tình huống, vẫn là không thích hợp để cho hai người gặp nhau.

Thế là nàng đem Thư Điện Hợp giao cho Nghi An dặn dò: "Ngươi ở lại chỗ này, giúp cô mẫu chăm sóc người này, không nên để cho nàng chạy loạn khắp nơi."

Nghi An liếc mắt nhìn Thư Điện Hợp một chút, vẻ mặt không hiểu vì sao cô mẫu phải để mình chăm sóc một người lớn đang sống khỏe mạnh sờ sờ a.

Lẽ nào hắn chính là không hiểu chuyện, nhưng nếu là việc cô mẫu bàn giao nàng liền làm theo là tốt rồi. Nàng gật gù đáp ứng.

Tuyên Thành cùng Lã Linh Quân tiến vào trong nội điện, Nghi An hoán thái giám đem tới hai cái ghế và đặt hoa quả lên trước mặt bàn, mang theo Thư Điện Hợp ngồi xuống, ăn hoa quả chờ cô mẫu đi ra.

Nghi An ăn nho, dư quang liếc mắt đánh giá Thư Điện Hợp, trong lòng lén lút suy đoán xem là ai.

Thư Điện Hợp nhận ra được tầm mắt của Nghi An, nàng giả như cái gì cũng không biết, tự mình chơi thỏ của mình.

Thiếu nữ mười hai tuổi, nào có an phận bao giờ đâu, tính tình luôn hoạt bát.

Cũng không lâu lắm, Nghi An liền mất nhẫn nại, lòng hiếu kỳ của nàng tăng lên, nhìn chằm chằm thỏ trong ngực Thư Điện Hợp, tìm đề tài hỏi: "Thỏ của ngươi thật biết điều, cũng không có chạy loạn, ngươi làm sao dạy nó?"

Thư Điện Hợp vốn định đáp lại, lại nghĩ tới Tuyên Thành đối với mình bàn giao, liền khép miệng không nói nửa lời.

Nghi An thấy nàng không đáp lại, cảm giác mặt mũi của mình mất hết, liền giải thích nói "Bản cung cũng nuôi qua không ít động vật, nhưng chúng nó không bao lâu liền chết, căn bản Bản cung không nuôi nổi, vì lẽ đó Bản cung mới hiếu kì thỏ của ngươi."

Thư Điện Hợp vẫn như cũ không đáp lời Nghi An, Nghi An lúng túng khụ hai tiếng, không rõ nguyên do sinh khí.

Nếu ngươi không nói lời nào, vậy ta cũng không nói, nàng sinh khí ngậm lại miệng của mình.

Nhưng không lâu lắm, nàng lại không nhịn được hỏi: "Ngươi tên là gì?"

Thư Điện Hợp vẫn như cũ không nói gì, Nghi An vừa hỏi vừa đáp: "Cô mẫu mang ngươi tới hoàng cung, xem ra ngươi cũng không phải là người bình thường."

"Bản cung gọi là Nghi An, nàng vuốt chiếc cằm thanh tú, cân nhắc, hai mắt sáng lên nói, ngươi ở ngoài cung vào, vậy ngươi nhất định biết bên ngoài có hình dáng gì, có phải là có rất nhiều chỗ chơi không?"

Nàng nói để cho Thư Điện Hợp đột nhiên nghĩ tới, trước đây khi Thái tử sắp lâm chung đối với nàng bàn giao di ngôn.

"Huynh muội chúng ta từ nhỏ đã mất đi mẫu thân, cũng may được phụ hoàng sủng ái, nhưng bởi vì sự vụ bận rộn, cũng không thể ngày nào cũng để ý tới chúng ta được.

Hậu cung không đơn giản, phi tử trong đó tranh sủng đấu đá lẫn nhau, hoàng tự huyết thống cũng vậy, như người dưng nước lã..."

"Khi còn bé Tuyên Thành lúc nào cũng hâm mộ Cửu Vương cùng Bảo Vinh, cũng là huynh muội, hai người họ có mẫu phi sủng ái, mà chúng ta không có."

"Ngươi nếu đã là phu quân của Tuyên Thành, hi vọng ngươi sau này có thể vì Tuyên Thành mà làm nên một khoảng trời tự do cho nàng."

Lúc này nàng nhìn hai huynh muội này, cũng là từ nhỏ mất đi phụ mẫu, giống như Tuyên Thành cùng Thái tử khi bé vậy.

Thư Điện Hợp nhìn Nghi An ánh mắt bỗng trở nên thương tiếc...

Editor: Bởi vì bận rộn nên không có time edit, cũng đi gần hết truyện rồi. Mình sẽ cố gắng up nhanh nhất có thể, cảm ơn các bạn đọc.