Tu Tẫn Hoan

Chương 18: Thất vọng mất mát




Tuyên Thành quay đầu nhìn lại, ngoại trừ Thái tử lão huynh của nàng thì còn ai vào đây, sau khi hoang mang ngắn ngủi, nàng bắt đầu bình tĩnh lại: "Thái tử lão huynh giờ này lẽ ra phải ở trên triều nghị sự quốc sự, làm sao đột nhiên chạy tới nơi này?"

"Lời này là ta cũng muốn hỏi muội. Thư đại phu đi rồi, ngươi lại không đi đưa tiễn hắn, lại một mực ở nơi này trê lầu cao làm cái gì."

Trên này gió lớn, Thái tử vừa từ thang lầu đi tới, tay áo àu vàng bị gió thổi tán loạn. Hắn trước tiên xem kĩ y phục của Tuyên Thành, xác định nàng không mặc phong phanh đứng ở chỗ này mà cảm lạnh, mới thoáng chút yên tâm.

Tuyên Thành mặt mũi nhắn nhó, im lặng không đáp.

Thái tử đi đến bên cạnh nàng, nhìn theo tầm mắt của nàng phóng tới, như thế tìm được đáp án rồi, thở ra một tiếng a~ dài hơi.

"Ta còn không biết Thư đại phu hôm nay rời cung, muốn tới nhắc nhở muội muội một tiếng, không nghĩ lần ta lại nghĩ dư thừa rồi." hắn chêu ghẹo cười nói. Trong cung lời đồn đãi vô căn cứ, bao quát cả chuyện Tuyên Thành dặn Tượng y cục may y phục cho Thư Điện Hợp, và chuyện Tuyên Thành tới thái y viện tìm Thư Điện Hợp, hắn đều nghe nói tới.

Tuyên Thành bị người ta đánh vỡ bí mật, mặt đỏ lên, mạnh miệng, hừ một tiếng, giấu đầu hở đuôi nói: "Thái tử không sợ làm lỡ chính sự, bị phụ Hoàng trách phạt sao?"

"Cô gia chỉ sợ có người lại không biết tình huống, đem tâm can của vị muôi muội của cô gia lừa đi." Thái tử trong bóng tối chêu ghẹo tâm tư của Tuyên Thành.

"Nói bậy, ai có lá gan dám bắt cóc ta?" Tuyên Thành xùy xùy nói.

Thái tử cười như không cười không tỏ rõ ý kiến, tỉ mỉ phát hiện muội muội hắn hôm nay không giống ngày bình thường. Hắn cẩn thận tìm kiếm đánh giá, phát hiện dây đỏ Tuyên Thành thường hay đeo trên cổ không thấy nữa hỏi: "Ta đưa ngươi ngọc tỏa đâu rồi?"

Tuyên Thành giật mình một cái bận bịu lấy tay che cổ, không nghĩ tới nhanh như vậy đã bị phát hiện, không biết giải thích thế nào.

Thái tử hiểu rõ tâm trạng của nàng, nhấc lông mày lên hỏi: "Tặng hắn?"

Được chính Tuyên Thành lắp bắp thừa nhận.

Khối ngọc tỏa này là lúc Tuyên Thành năm tuổi hắn đưa cho nàng, Tuyên Thành luôn coi như bảo bối thiếp thân luôn đeo trên người, chưa từng cởi xuống. Một khối ngọc nho nhỏ mà thôi, dù cho là chính mình đưa, Thái tử cũng không phải chú ý, nhưng nàng lại tặng người kia đồ vật thiếp thân như vậy. Xem ra Thư đại phu mang đi không chỉ có là đồ vật trân quý nhất của công chúa, mà còn là mang đi tâm can của muội muội hắn.

"Nếu yêu thích, tại sao không cầu phụ Hoàng đem hắn lưu lại?"

Tuyên Thành ngữ khí nhàn nhạt nói: "Trong lòng của hắn chỉ có sư phụ hắn." tùy tiện mang sư phụ hắn ra lừa dọa, người này lập tức sốt sáng lên.

"Vậy ngươi thừa nhận yêu thích hắn?'

Tuyên Thành đột nhiên lại bị lời nói chêu ghẹo đâm tới tâm mình, quay đầu trừng mắt nhìn Thái tử, thấy hoàng huynh của mình nhìn mình ý tứ, nàng biết nàng lại bị lừa rồi.

"Không có! Không thể!" nàng đánh chết cũng không thừa nhận.

Nàng thè lưỡi hướng Thái tử làm một mặt quỷ, sau đó ngẩng đầu ưỡn ngực rời đi, cũng không quay đầu lại, xám xịt bỏ chạy, chỉ sợ đi chậm chút nữa nàng không biết phải làm sao. Thái tử lại hỏi ra một ít vấn đề khiếp sợ nữa

Thái tử mang theo gương mặt mỉm cười, nhìn người chạy đi khuất. Trải qua thời gian này quan sát Thư Điện Hợp nhân phẩm cùng y thuật hắn cũng hiểu rõ một chút, Thư Điện Hợp này nhìn cũng không tệ.

Duy nhất chính là Thư Điện Hợp không có thân phận gì cả, vừa không có chức quan, vừa không có gia cảnh, đến phụ Hoàng ban thưởng cho hắn, hắn cũng từ chối. Hẳn là phụ Hoàng sẽ không gả đi hòn ngọc quý của mình cho người không chức không quyền, hắn cũng không gánh được thân phận của Tuyên Thành.

Thế nhưng, ba năm một lần khoa cử sắp tới. Đại Dự cầu khát hiền tài, có thể thông qua các kì thi, thay đổi vận mệnh trên con đường công danh, nếu đói phương thật sự có tâm, khôn lâu sau đó sẽ còn có thể nhìn thấy Thư Điện Hợp, vậy cũng không tính là ra tay can thiệp.

"Muội muội lớn rồi." Thái tử tự nhủ, trong mọng nói mang theo vui vẻ.

Có lẽ ánh mắt của hắn quá mức trắng trợn, sắp đi qua một góc Thư Điện Hợp có cảm giác như là ai đó đang nhìn mình, nàng ngẩng đầu lên đôi mày anh khí nhíu lại, hướng tòa lầu gác cao kia nhìn đến. Trên gác cao không có một bóng người, bao quát cả xung quanh, nghĩ lại chính là mình suy nghĩ nhiều?

Ngay ở thời điểm nàng dừng chân lại, một cỗ kiệu đầu trúc thanh sắc xông tới, ngoại trừ các phu kiệu bên ngoài, còn kèm theo một cẩm y vệ đứng bên cạnh.

Trong cung có quy định không được phép cưỡi ngựa chỉ có thể đi bộ, có thể được phép ngồi kiệu, người có thể ngồi kiệu vào Hoàng cung phải rất có địa vị, cũng ít người được phép như vậy. Nếu như không phải vương công quý tộc, hoàng tử công chúa, chính là các trung thần đã có tuổi, đi đứng bất tiện tam công tể chấp đại thần tam triều, đạt được ân điển của Hoàng thượng.

Kiệu sượt qua người nàng, Thư Điện Hợp nhàn nhạt ngửi được mùi thuốc, nhưng bước chân không có đình trệ.

Chờ kéo dài một khoảng cách cỗ kiệu kia đột nhiên dừng lại. Gã thị vệ đi tới gần chờ đợi, tong kiệu duỗi ra một cây quạt, màn trướng hơi nhấc lên: "Người lúc nãy đi qua là ai?"

Gã thị vệ quay đầu liếc mắt một cái nói: " Bẩm cửu lang, thuộc hạ không nhìn được, dáng dấp không phải người trong cung."

Nguyệt Nha Nhi thấy kiến trúc cong cong của mái cung, lúc này mới vừa vào xuân không lâu, mặt trời chưa có, lạnh giá vẫn còn, nàng buông màn trướng xuống, tiếp tục di chuyển.

Sau ki Tuyên Thành tắm rửa xong làm khô tóc, mặc mỗi trung y nằm ngửa trên giường của chính mình, tứ chi vô lực, không muốn nhúc nhích. Thân thể của phụ Hoàng đã khỏe, việc chăm sóc người bây giờ đều do các thái giám thay thế, không cần nàng phải tự mình ra tay. Khoảng thời gian này làm nàng mệt muốn chết rồi.

Thiếp thân cung nữ Miên nhi bưng bát đường phèn tổ yến vào, thấy công chúa nhà mình dáng vẻ mỏng manh nằm trên giường, vội vàng đem tổ yến phóng tới tên bàn, sau đó lôi kéo chăn đắp kín cho Tuyên Thành, nói: "Hiện nay vẫn chưa chuyển ấm, công chúa không chú ý thân thể, coi chừng bị cảm lạnh."

Lời nàng còn chưa dứt. Tuyên Thành bắt dầu hắt xì hơi một cái. Miên nhi còn tưởng rằng là lời của mình ứng nghiệm, lập tức hoảng lên: "Công chúa, có hay không gọi thái y đến xem cho người?"

Tuyên Thành dăm chiêu, vò vò mũi của mình, quay lưng ra ngoài nói: "Không có chuyện gì, không cần lo lắng."

Nếu công chúa nói như vậy, cái kia chính là vô sự. Miên nhi ở trong lòng thầm mắng chính mình quá nhát gan: "Cái kia, công chúa có muốn đứng dậy hay không, ăn đường phèn tổ yến?"

Tuyên Thành rầu rĩ nói: "Không muốn ăn, trước tiên để đó đi." Từ khi Thư Điện Hợp đi rồi, trong lòng nàng liền thất vọng mất mát, lúc trước chưa bao giờ như vậy, nghĩ một chút lung ta lung tung trong đầu về hắn nấn ná không đi.

Bình thường công chúa nhà nàng yêu thích nhất là ngọt, giờ lại không muốn ăn, xem ra không phải là mình suy nghĩ nhiều, công chúa có phải hay không thực sự sinh bệnh? Miên nhi lo lắng nhìn Tuyên Thành trên giường.

Lúc đó chính mình nguyện ý cùng Thư Điện Hợp cưỡi chung một con ngựa, không thể nghi ngờ là tuyên cáo Thư Điện Hợp trở thành Phò mã, Thư Điện Hợp muốn đi, lại tặng hắn ngọc tỏa thiếp thân làm tín vật, đối với Thư Điện Hợp hứa hẹn, thế nhưng trong lòng nàng nghi vấn một chuyện, có phải hay không yêu thích hắn lại là một chuyện khác.

Thời điểm nàng bận rộn, Tuyên Thành không có tâm sự lo lắng vấn đề này, hiện tại trở nên nhàn hạ, lại thêm Thái tử lão huynh ban ngày nói mấy lời bát quái, nàng không thể không đối diện với vấn đề này.

Nàng thực sự thích Thư Điện Hợp?

" Miên nhi, người nói cái gì được gọi là yêu thích?" Tuyên Thành hỏi: " Hoặc là, làm thế nào nhìn ra được người khác có thích mình hay không?"

Thốt ra những lời này, nàng liền hối hận rồi. Miên nhi mới mười bốn tuổi còn kém so với nàng hai tuổi, chưa từng được ra khỏi cung. Nàng ấy sao hiểu được cái gì là tình yêu a, hỏi nàng ấy còn không bằng tự hỏi bản thân.

Đúng như dự đoán, Miên nhi chợt nghe đến vấn đề này, đầu tiên là sững sờ, sau đó mặt đỏ tía tai, ấp úng nói: "Công chúa, vấn đề này đối với nô tì có chút khó...."

Tuyên Thành xoay tròn con mắt một cái, từ trên giường vươn mình xuống, dí sát vào Miên nhi, một mặt bát quái hỏi: "Cái kia, Miên nhi có yêu thích qua người nào không?"

Miên nhi bị công chúa nhà mình hỏi vấn đề này mặt đỏ càng thêm đỏ phủ định lấc đầu một cái. Nàng hằng ngày tiếp xúc không phải là những tiểu tỉ muội, thì chính là thái dám, nơi nào có người để thích.

Tuyên Thành phẫn nộ, lại nằm trở về giường, chính mình không thể lý giải cảm giác, lại hỏi người bên cạnh, vô căn cứ, xem ra phải chính mình tìm ra đáp án rồi.

Miên nhi tò mò hỏi: "Công chúa vì sao bỗng nhiên lại hỏi vấn đề này?"

Tuyên Thành miệng đáp: "Bản cung chỉ đang nghĩ, nếu là người có người thích, bản cung cũng không làm lỡ ngươi, liền ban cho ngươi một ân điển, để ngươi thành hôn."

Miên nhi cho rằng công chúa muốn mìn xuất cung, sắc mặt trắng nhợt, phạch một cái quỳ xuống đất nói: "Nô tì muốn ở bên công chúa làm bạn bên người, công chúa chớ đem nô tì đánh đuổi."

Tuyên thành nghe được đọng tĩnh nàng quỳ xuống, nghiêng đầu một cái nhì, bận bịu đem nàng từ dưới đất kéo lên nói: "Bản cung chỉ đùa với ngươi thôi, làm sao ngươi tưởng là thật?"

Miên nhi khóe mắt ngậm nước, vô cùng đáng thương hỏi: "Có thật không ạ?"

"Bản công chúa lúc nào lại nói láo?" Tuyên Thành hỏi ngược lại.

Là không có. Công chúa luôn đối xử với các hạ nhân nàng đều vô cùng tốt, ngày lễ không chỉ phát bạc cho các nàng, còn cho các nàng xuất cung thăm người nhà, còn cho phép thăm một đến hai ngày cùng người nhà đoàn tụ, Miên nhi tình cờ xuất cung trở về còn có thể đem một số lễ vật nhỏ, công chúa nhà nàng không giống những công chúa khác kiêu căng ngạo mạn, đem hạ nhân giống súc sinh mà đối đãi, trong ngày không đánh không mắng.

Miên nhi biết ở trong phủ công chúa là đang được đối xử rất tốt. Cho nên đánh chết nàng cũng không rời bỏ công chúa.

Tuyên Thành thấy niên nhi chớp mắt lại tươi cười rạng rỡ, không khỏi hâm mộ, chính mình cũng có thể giống nha đầu này đơn thuần như thế là tốt rồi, nàng lắc lắc đầu, muốn đem những ý nghĩ trong đầu hất đi chỗ khác.

Có lẽ là nói quá nhiều, hoặc có lẽ là cảm lạnh rồi, Tuyên Thành thấy cổ họng của mình có chút khó chịu. Nhớ tới ngày trước ở thái y viện cùng Thư Điện Hợp hắn cho nàng lọ thuốc tốt cho họng, nàng quên không cầm lấy, sau đó Thư Điện Hợp lại nhờ thái dám đưa tới, kềm theo tờ hướng dẫn sử dụng.

Chữ trên giấy xinh đẹp, cùng với những thái y khác chữ viết thô thiển đều không giống nhau, vừa nhìn là biết là do Thư Điện Hợp viết.

"Đúng rồi, trước kia Thư đại phu cho người mang thuốc tới đâu?" nàng hỏi.

"Nô tì đã cất đi rồi, công chúa muốn sao?"

"Dựa theo biện pháp của Thư đại phu nói, nấu đi" Tuyên Thành e sợ chính mình đã thật sự muốn nhiễm phong hàn rồi. Thư Điện Hợp nói thuốc tuy là rất đắng, nhưng nhẫn nại uống vào cũng sẽ khỏi mau, nếu không uống mặc kệ như vậy, có thể ngày càng nghiêm trọng. Nàng ngẫm lại thật có đạo lý.

Nàng cũng không muốn bị sốt lâu mới khỏi bệnh, vừa khó chịu lại vừa mất mặt.

Nàng lúc này không có ý thức đến, Thư Điện Hợp bất luận nói cái gì, đều nhận được sự đồng ý của nàng từ đáy lòng. Đây là một loại tín nhiệm mù quáng, cùng người khác không giống nhau.

Thật giống như nàng ở trong bóng tối cát bước như thường bỗng phát hiện ra ngọn hoa đăng trước mắt mà cất bước theo, người đó là ánh sáng, như vậy tín nhiệm đến hết lòng, đều thành một việc tự nhiên, sau đó phát hiện ra thấy không có hoảng sợ, chỉ cảm thấy lẽ ra là nên như vậy.

"Công chúa muốn uống thuốc??" Miên nhi kinh ngạc thốt lên.