Tu Tẫn Hoan

Chương 174: Nàng là thái dương, còn ta là chiếc bóng của nàng




Người quyền khuynh trong thiên hạ, mất đi nhi tử. Người muốn được tự do, mất đi người mình yêu.

Người muốn an yên mà sống thì lại mất đi tính mạng, người theo đuổi chân tướng thì lại mất đi tự do.

Mỗi người đều muốn nhanh chóng đạt được điều mình muốn, nhưng không biết rằng lại mất đi những thứ quan trọng hơn.

Lại nói: "Đa tình từ xưa kết quả lại luôn một mình, mộng đẹp từ trước đến giờ dễ tỉnh nhất."

Thời điểm Tuyên Thành đọc câu này, cảm xúc gì nàng cũng đều không có, mà hiện tại hồi tưởng lại, nàng chợt rõ ràng thi nhân viết lên những lời này có tâm tình gì.

Sự Việc tới ngày hôm nay không thể nói là xấu, cũng không thể nói là tốt. thậm chí là công bằng, trước có bao nhiêu vui vẻ, hiện tại phải trả lại bao nhiêu nước mắt.

Chờ Tuyên Thành nghĩ thông suốt được điều này, nàng đã không còn là công chúa ngây thơ trong sáng nữa.

Năm thứ năm sau khi Thư Điện Hợp mất tích, chính là nguyên hi năm thứ bốn.

Tiểu chất nữ Nghi An nhảy nhót đi theo sau lưng nàng, đột nhiên hướng vể nàng mà đặt câu hỏi: "Cô phụ là người như thế nào?"

Nàng đã từng là tiểu hài tử cùng ca ca cướp sách hiện tại cũng đã đến tuổi cài trâm ( chắc khoảng 6 đến 7 tuổi), diện mạo như trăng sáng, môi hồng răng trắng, tóc đen dài mềm mại.

Huyết thống là điều gì đó rất vi diệu, nàng giống như một Tuyên Thành thu nhỏ vậy, hiếu động hoạt bát.

Nàng treo người thân mật không chút khe hở trên vai Tuyên Thành, nhìn kỹ cuốn sách trong tay cô mẫu, con mắt đảo quanh chuyển động.

Nàng cũng không phải là muốn vén lên vết thương lòng của cô mẫu, chỉ là nàng rất hiếu kỳ, người đáng để cô mẫu mong nhớ nhiều năm như vậy, có bộ dáng như thế nào.

ở trong lòng nàng cô mẫu là người quan trọng đứng thứ nhất, nàng nhìn qua hết thảy nam tử, không một ai xứng đáng với cô mẫu mình.

Nghi An đột nhiên đặt câu hỏi, để Tuyên Thành ngẩn ra không biết trả lời thế nào, dùng ngôn ngữ gì để miêu tả người kia, toàn bộ ngôn ngữ trên thế gian này đều không thể tả hết được nàng ấy.

Đối mặt với câu hỏi của chất nữ, nàng chỉ có thể nói: "Nàng ấy là thái dương của cô mẫu, cô mẫu liền là cái bóng của nàng ấy."

Ta:tha: trong tiếng trung nghĩa là anh ấy, cô ấy, thế nên Tuyên Thành nói chứ không viết, người nghe hiểu theo giới tính nhân vật.

"Thái dương, cái bóng?" Nghi An lầm bầm lặp lại hai từ này, trong lòng càng hiếu kỳ, cô phụ mình là dạng người gì để cho người cô mẫu đệ nhất thiên hạ trong lòng nàng làm cái bóng của hắn.

Nghi An nhớ được khi nàng còn bé đã từng thấy cô phụ, hắn còn thường móc từ trong tay áo ra kẹo đường cho nàng.

Chỉ là lúc đó nàng còn nhỏ lơn lên rồi nên đã quên, không gặp vị cô phụ này trong nhiều năm rồi. ấn tượng ngày càng mơ hồ, đến hiện tại vị cô phụ này biến mất nhiều năm, mặc cho cô mẫu luôn tìm kiếm cũng không tìm thấy hắn, Nghi An vì cô mẫu mình mà tức giận, bất bình nói: "Hắn quá nửa là đã quên đi cô mẫu!"

"Nàng sẽ không..." Tuyên Thành để quyển sách trên tay xuống nói, nàng tin tưởng Thư Điện Hợp sẽ không thay lòng, giống như nàng tin tưởng Thư Điện Hợp còn sống ở cõi đời này.

"Hắn nếu không, vậy thì tại sao lại để cô mẫu đợi hắn nhiều năm như vậy?" Nghi An buông cô mẫu ra, phụng phịu nói.

Cái đề tài này không hiểu sao nàng lại cảm thấy Nghi An nói giống như có hàm ý khác, Tuyên Thành đã nhìn thấu nói: "Có phải là ca người lại cho ngươi tới thăm dò cái gì?"

"Không có..." Nghi An ấp úng đáp.

"Thật sao?"

Nghi An nhìn thấy ánh mắt cô mẫu thấu tỏ mọi việc, liền không kìm lòng được đem những lời ca ca giao cho nói: " Chính là ca ca thấy cô mẫu đã nhiều năm như vậy cô độc, muốn cô mẫu chọn một cô phụ..."

Con mắt Tuyên Thành dư quang thấy vạt áo màu vàng liền biết là có người đang nghe trộm, nàng nhẹ nhàng nói: "Ngươi hồi cung nói cho hắn biết, để hắn chết cái tâm này đi, nếu hắn không có việc gì làm, ta có thể cùng các đại thần vì hắn là thương nghị chọn ra việc thành thân."

Ngoài điện bỗng vang lên âm thanh khụ khụ, người nghe trộm đi ra, sắc mặt quẫn bách đỏ ửng.

Là một thiếu niên, hắn mặc long phục, đầu đeo ngọc quan, mi thanh tú mục, sống mũi cao thằng, cổ kết ( cổ đang ô hay lồi lên đó) thoáng chập chùng, một thân phong lưu.

Tuyên Thành một cái ánh mắt cũng không muốn cho hắn, trực tiếp hỏi: "Nghe trộm bao lâu?"

"Linh Quân cũng mới tới không bao lâu, không có nghe trộm!" Thiếu niên thề thốt phủ nhận nói.

Vừa nói hắn vừa đi tới bên người của Tuyên Thành, che che giấu giấu từ phía sau móc ra một cuộn tranh đưa tới trước mặt của Tuyên Thành nói: "Cô mẫu nhìn cái này đi."

Tuyên Thành liếc mắt hỏi: "Đây là thứ gì?"

Lã Linh Quân thấy cô mẫu mình không có ý tứ cầm nó, tiến đến trước mặt Tuyên Thành, chiếm vị trí của muội muội trước mặt nàng mở ra cuộn tranh nói: "Người nhìn xem một chút, người này xem có giống cô phụ không? Là sài tướng quân tìm người ở dân gian vẽ."

Cuộn tranh từ từ được mở ra, Tuyên Thành lúc đầu còn có hứng thú nhìn, cho đến khi người trong tranh xuất hiện.

"Không phải là nàng....." nàng ánh mắt tẻ nhạt rời đi nói. Không biết nàng đã phải trải qua bao nhiêu thất vọng rồi, đối diện với những thứ không có khả năng này, nàng sớm đã không còn chút rung động nào.

Lã Linh Quân đem họa cuộn lại tỉ mỉ nói: "Linh Quân thấy người này thế nào nhìn cũng rất giống..."

Lời hắn còn chưa nói hết, liền bị Tuyên Thành ngắt ngang: "Mặc dù giống, nhưng chung quy không phải nàng."

Lã Linh Quân còn chưa kịp mở miệng nói tiếp, Nghi An liền cướp lời hỏi: "Nhiều năm như vậy, lẽ nào cô mẫu vẫn còn có thể nhớ dáng dấp của cô phụ? Có khi nào mơ hồ nhớ lầm?"

Tuyên Thành trong lòng hiểu rõ tâm ý của hai đứa trẻ, những năm này các đại thần cùng văn võ bá quan muốn lấy lòng nàng nhiều vô số kể.

Thậm chí có người ở trong bóng tối còn hiến cho nàng không ít nam tử đồng dạng thanh tú như Thư Điện Hợp. Vì nàng mà nạp nam sủng.

Bọn họ cho rằng nàng giống như phụ hoàng của nàng, chay mặn cũng không kiêng kị, chuyện như vậy mấy năm nay nàng đã trải qua nhiều, nên cũng không mấy kinh ngạc.

Bọn họ sẽ không thể nào biết được, những ngày dài tháng rộng, năm này qua năm khác nàng có thể chống đỡ được, hoàn toàn bởi vì nàng luôn nghĩ tới người kia, ánh mắt trong suốt ôn nhu, cùng nàng làm bạn.

"Sẽ không..." nàng không chút lưu tình đánh tan những suy nghĩ lung tung của hai đứa nhỏ.

Mùa xuân, Nguyên Hi năm thứ năm, đế vương thành thân.

Đây là việc vui đầu tiên của Tuyên Thành sau khi Thư Điện Hợp mất tích.

Nhìn hài tử mình nuôi dưỡng thành người, trong lòng nàng một phen vui mừng, lại nghĩ tới ngày nàng cùng Thư Điện Hợp động phòng.

"Lúc trước làm sao mình liền ngốc như vậy?" nàng nhìn không khí náo nhiệt trong bữa tiệc, thấp giọng tự hỏi.

Nếu lúc trước sớm một chút đem những lời nói thật lòng mà nói ra, thì hai người cũng không có vướng mắc sau đó, cho tới hiện tại cũng không thất lạc nhau.

Một chén, lại một chén được đưa vào yết hầu, nàng đối với vị cay của rượu sớm đã không còn cảm giác gì.

Sau khi dự tiệc gần xong, Tuyên Thành ngồi tại chỗ uống có chút say, hai gò má đều bị rượu làm cho đỏ ửng.

Trên đường hồi điện, nàng ngồi ở phượng liễn bị gió thôi, cảm giác say tản đi mấy phần, đầu óc cũng dần tỉnh táo.

Ngẫu nhiên thấy cây cầu ngọc, làm nàng nhớ buổi tối rất nhiều năm về trước.

"Các ngươi lui xuống trước đi, Bản cung muốn tự đi một mình."

Nàng kêu dừng phượng liễn, vẫy lui nội thị, một mình nhấc váy đi tới trên cầu, ngẩng đầu lên, ngửa mặt lên nhìn bầu trời.

Là một buổi tối trăng sáng, gió nhẹ, nàng nhìn chút liền thấy trên bầu trời đêm đen kia một ngôi sao độc nhất đang nằm trên đó.

Nàng tự nói với mình, miễn là viên sao kia một ngày không rơi xuống, nàng ấy nhất định còn sống. Bây giừo nàng đã không còn mong ước gì khác, chỉ muốn nàng ấy còn sống trên cõi đời này, dù cho là hai người mãi mãi không gặp lại, nguyện vọng đso mong trời cao sẽ tác thành cho nàng.

Nàng lại nhìn mặt trăng kia, nghĩ tới những lời chính mình từng nói. Nàng cảm thấy buồn cười, vừa cười nước mắt lại dâng lên.

Mặt trăng..... kim tinh..... nàng từng nói phải bảo vệ Thư Điện Hợp, đến cuối cùng vẫn là để nàng ấy bị thương.

Trong lòng nàng ấy có oán hận chính mình không? Cho nên mới trốn đi, không để mình tìm thấy?

"Ngày xuân yến, xanh rượu một chén ca một lần, lại bái trần ba nguyện: Một nguyện lang quân thiên tuế, hai nguyện thiếp thân thường kiện, ba nguyện giống như lương trên yến, hàng năm đều thấy nhau."

Tuyên Thành nửa tỉnh nửa say nói: "Mở ra một đất nước thái bình, việc ngươi muốn làm, ta nhất định sẽ làm được."

Ngày hôm sau lúc nàng tỉnh rượu, đã trở lại tẩm điện của chính mình.

Nàng cũng đã quên mất mình tại sao lại trở về, mở mắt ra đầu đau như búa bổ, Miên nhi nghe được động tĩnh trên giường, xốc lên màn trướng, thăm hỏi: "Công chúa người tỉnh rồi a."

Tuyên Thành giơ lên tay, để miên nhi đem nàng ngồi dậy, sau đó sở ma ma cũng vào bưng tới trà giải rượu đưa tới trước mặt Tuyên Thành khuyên nhủ: "Công chúa uống chén trà giải rượu, đầu liền không đau nữa."

Những năm qua, Tuyên Thành thường uống rượu say mà trở về, trình tự hầu hạ nàng cứ thế trở thành thông lệ.

Tuyên Thành nhìn cái chén, nước trong chén đen đen, nàng không biết đã uống bao nhiêu lần rồi.

Nhưng mỗi lần vẫn không nhịn được mà nhíu mày, cưỡng chế để không nôn ra, nhịn xuống khó chịu trong cổ họng.

Sở ma ma thả xuống chén trà, đem sơn trà cao tới trước mặt Tuyên Thành.

Là lần cuối Phò Mã giao cho bà, tuy rằng bà chưa từng nói với công chúa, nhưng vẫn duy trì tới hiện tại.

Tuyên Thành cố chịu đau ngồi vào bàn trang điểm, Miên nhi thay nàng rửa mặt.

Hiện tại hoàng thượng đã đủ năng lực chấp chính, nàng cũng không muốn quản nhiều chuyện như vậy.

Vì lẽ đó sau khi hắn thành hôn, việc triều chính sẽ không đưa qua nàng nữa mà sẽ do hắn trữ tiếp toàn quyền xử trí.

Nàng không cần phải đối mặt với những việc vặt đáng ghét kia, đột nhiên cảm thấy trên vai ung dung hơn rất nhiều, lại cảm thấy trong lòng trống vắng.

Nàng nhìn mình trong gương, tóc tai bù xù, hai mắt vô thần, vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.

Rõ ràng vẫn là gương mặt kia, nhưng cảm giác thời gian ở trên người nàng nhanh chóng trôi qua.

Chỉ là sáu năm mà thôi....

Nàng vừa có một ý nghĩ, sỏ ma ma cũng đem y phục màu hổ phách tới, hỏi Tuyên Thành nói: "Công chúa, người xem hôm nay mặc bộ này có được không?"

Tuyên Thành liếc mắt nhìn, liền nói rằng: "Màu sắc quá chói, thay đổi đi."

Sở ma ma vừa định há miệng nói, nhưng lại nghĩ tới từ khi Phò mã mất tích công chúa đều mặc y phục tối màu, giống như là vì Phò mã mà bảo vệ cái gì, nhưng nhiều năm như vậy trôi qua, công chúa không nên mãi như thế.

Bà do dự, cuối cùng vẫn không có nói ra, tính tình tổ tông này cố chấp, không phải là bà không biết.

Phàm là lúc trước Phó mã có thể cho công chúa một đứa bé, hiện tại lòng công chúa cũng không như tro nguội, sở ma ma tiếc nuối nghĩ.

Miên nhi bên này chải tóc cho Tuyên Thành nhưng lại lơ đãng mất tập trung, Tuyên Thành nhận ra được hỏi: "Làm sao?"

Miên nhi ấp úng nói: "Nô tỳ nhìn thấy một sợi tóc bạc...."

"Hôm qua nô ty đều không thấy, sao hôm nay lại thế...." nàng muốn giải thích.

Sở ma ma đến gần xem thử, chỉ thấy đầu Tuyên Thành đầy tóc đen, đột nhiên xuất hiện một sợi chỉ bạc.

Phải biết rằng công chúa năm nay cũng đã hơn hai mươi tuổi, còn cách xa thời gian già yếu, tại sao lại như vậy....

Tuyên Thành cũng không tỏ rõ thái độ, ngữ khí nhẹ nhàng nói: "Tóc bạc thì làm sao, nhổ nó."

Miên nhi chần chừ nhìn về phía sở ma ma. Sở ma ma cũng không cho nàng câu trả lời chắc chắn, mà ánh mắt tràn đầy thương tiếc nhìn công chúa nói: "Công chúa, người không cần lại nghĩ tới phò mã..."

Ban ngày Công chúa lấy chính sự ra tản đi sự chú ý tới phò mã, buổi tối nàng lại mượn rượu giải sầu, mấy năm nay công chúa dày vò bản thân, bà đều nhìn thấy, nhưng lại không thể làm gì.

Bà cho rằng tóc bạc trên đầu công chúa xuất hiện sớm nhất định là do công chúa suy nghĩ quá độ.

Tuyên Thành cầm lấy lược chải lên mái tóc chính mình, lặp lại ý nghĩ của mình, nói: "Chỉ là sáu năm mà thôi..." vẫn không lâu để có thể làm cho một người triệt để quên đi một người khác.

Lúc này nàng còn đang nói chuyện, một nội thị bỗng nhiên từ ngoài vội vàng chạy vào bẩm báo: "Công chúa có tin tức của phò mã!"