Tu Tẫn Hoan

Chương 125: *giảo làm phong vân




*Giảo làm phong vân: Làm cho rối loạn sự việc lên

Trong bóng tối Đức phi sắp đặt mọi việc, quả nhiên Bát vương được "Trong sạch", Lã Mông cũng mắt nhắm, mắt mở cho qua việc này, đem hắn trục xuất về đất phong, đời này không cho vào kinh.

Nhi tử của hắn cũng không nhiều, Thái Tử là người hắn vừa ý nhất lại bệnh chết, Hoàng tôn thì còn nhỏ, cũng không thể tự tay đem nhi tử còn lại từng người phế đi, cổ vũ một số người dã tâm. Mặc dù Bát vương phạm phải sai lầm khó có thể ưa nổi, nhưng cũng không sánh bằng việc cân bằng cục diện hiện tại.

Việc của Bát vương kết thúc, triều đình cũng không có bình tĩnh lại, thậm chí lại càng thêm náo động. bởi vì việc của Bát vương ảnh hưởng. Cửu Vương cùng Ngũ vương tranh đoạt đối với vị trí Đông cung cũng nổi lên mặt nước, hai bên phe cánh cũng không có che giấu cái gì nữa, ở trên triều đều đối Với vị trí Thái Tử muốn khẩu chiến đến tung nước miếng, khiến Lã Mông đen cả mặt lại, quát ngưng mới thôi.

Kinh thành rộng lớn, không phải mùa thu nhưng rất tiêu điều, ngói đỏ tường xanh đều giống như trước. Đức phi đứng ở đầu tường, phóng tầm mắt nhìn xe ngựa của Bát vương dần đi xa, không rõ tâm tình.

Thư Điện Hợp đi tới bên người nàng, theo ánh mắt của nàng nhìn tới, hỏi: "Đức phi nương nương không thỉnh cầu Hoàng thượng cùng Bát vương đi đất phong sao?"

Đức phi nhìn chằm chằm không chớp mắt nói: "Hoàng thượng có thể buông tha cho Trị nhi đã quá là ân điển rồi, nào dám hy vọng quá nhiều thứ?" mình có thể đứng ở đây nhìn nhi tử một đoạn đường, cũng là được hắn cho phép.

Nàng dừng lại nói tiếp: "Huống hồ Bản cung sinh ra là ở toà thành này, chết cũng thành quỷ ở đây, nên đi nơi nào a?"

Thư Điện Hợp không nói gì, nghĩ rằng tuy Lã Mông buông tha cho Bát vương, nhưng cũng không tha cho Đức phi, vẫn đưa nàng vào lãnh cung. Nói theo một ý nghĩa nào đó, là mẫu chịu tội thay tử.

Đức Phi tựa hồ đem Thư Điện Hợp xem là đối tượng giãi bày, bên cạnh lại không có người khác, nàng vuốt tóc bên thái dương bị gió thổi rối, tự nhủ: " Tấm lòng phụ mẫu trong thiên hạ, đều trông mong nhi nữ bình an, nếu như có thể nói, Bản cung hi vọng hắn có thể cách xa vị trí kia càng xa càng tốt. lúc trước nếu hắn nguyện ý mà nghe theo lời khuyên của ta, cũng sẽ không lưu lạc tới cục diện như hiện tại."

"Thân là con của thiên tử, từ lúc sinh ra đã mang theo dã tâm, việc muốn tranh vị trí kia cũng là hợp tình, hợp lý." Thư Điện Hợp nói.

"Ngươi nói đúng, nhưng trong hậu cung này, phi tần càng không nổi bật, mới có thể sống lâu. Nguyện hắn sẽ nhớ kĩ lần giáo huấn này, từ nay về sao an phận làm phiên vương." Đức phi ngữ khí bình tĩnh mà nói.

Thấy Phò mã gật đầu tán thành ý nghĩ của mình, Đức phi quay đầu sang nói: "Phò mã hiệp ý cùng ta cứu Trị nhi một mạng, đối với ra ân trọng như núi, Phò mã muốn ta báo đáp làm sao?" nàng dùng ngữ khí giao dịch mà nói, cũng muốn triệt để chấm dứt đoạn vãng lai này.

Thiên hạ cũng không có bữa trưa miễn phí, lòng người khó lường, Hoàng cung chính là như vậy. một vị phi tử bị đày vào lãnh cung và một vị Phò mã, vốn là nước sông không phạm nước giếng, không có quan hệ gì, chỉ bởi vì nàng sở cầu mới để người ta giúp mình.

Hiện tại nàng cái gì cũng đều không có, nhưng vẫn muốn dựa vào năng lực của chính mình mà trả lại đoạn ân tình này, rũ sạch quan hệ hai người.

Thư Điện Hợp cũng không khách khí mà nói trực tiếp vấn đề: "Thần muốn hướng về Đức phi mượn người."

Đức phi nghe thấy vậy biểu hiện trở nên nghiêm túc, tai mắt ngầm mà bao năm nay mà nàng giấu ở trong hậu cung này bị người ta tìm ra, còn có thể là người nào?

Nàng chưởng quản phượng ấn hơn mười năm, hậu cung bề ngoài duy trì yên tĩnh, nếu nói nàng không có cơ sở ngầm theo dõi này, là chuyện không thể. Càng thêm vì việc cứu nhỉ tử của mình mà ở trước mặt của Thư Điện Hợp vận dụng một chút thủ đoạn, cho nên nàng cũng không phủ nhận được việc này.

Nàng sâu sắc nhìn vị Phò mã tuấn tú đứng trước mặt này, trong lòng không khỏi hiếu kỳ hắn muốn những người này làm cái gì, hỏi: "Phò mã cũng có ý định trộn lẫn để tham gia vào bên trong việc đoạt đích sao?"

Thư Điện Hợp lắc đầu, nàng cũng không tính nói bản thân muốn mượn là đi điều tra nguyên nhân cái chết của Thái Tử cùng những chuyện khác.

Tuyên Thành nâng tay đỡ lấy quai hàm, trước mặt đặt một bộ tịch, mỗi lần xem hai, ba chữ, nàng không nhịn được mà nhàn nhạt ngáp, lại nhìn thêm một tờ, ánh mắt nàng cũng đều sắp không mở ra được rồi.

Không thể ngủ, nàng cố gắng mở mắt mình ra, tầm mắt di chuyển xem qua vài câu, lại hoàn toàn không biết nội dung, những tri thức này làm sao lại không vào đầu óc đây?

Nàng càng xem lại càng buồn bực, mất tập trung, đem cuốn sách cầm lấy, đầu cũng không di chuyển đưa tay qua Miên nhi bên cạnh nói: "Không muốn xem nữa Miên nhi ngươi đọc cho Bản Cung nghe." Sau đó lập tức nằm ngửa mặt lên, chuẩn xác không sai sót lên đệm gối.

"Nhưng là.... Cái này... Công chúa." Miên nhi tiếp nhận sách Tuyên Thành đưa, nhìn những chữ trên đó "chi, hồ, giả, dã." Liền cảm thấy líu cả lưỡi, hơn phân nửa tự nàng không biết, mặt lộ vẻ khó xử.

"Đọc." Tuyên Thành mặc kệ.

"Được rồi, Công chúa." Miên nhi vừa đồng ý, lời cất lên là một tràng âm thanh ôn nhu:

"*Tử viết: vì chính lấy đức, thí dụ như Bắc đẩu, cư sở à chúng tinh củng."

*Khổng tử nói: "(Vua nhà Chu) dùng đạo đức giáo hóa để trị lý (cai trị, xử lý) chính sự, giống như sao Bắc thần vậy, bản thân ở tại một phương vị cố định, mà các sao khác đều vây xung quanh mà chuyển động.

"*Tử viết: "Quân tử thực vô cầu bão, cư vô cầu an, mẫn ư sự nhi thận ư ngôn, tựu, hữu đạo, nhi chính yên, khả vị hiếu học dã dĩ."

*Khổng tử nói: "Quân tử, ăn uống không cầu no đủ, ở không cầu dễ chịu, đối với công việc cần lao mẫn tiệp, nói lời cẩn thận thận trọng, đến gần người có đạo đức mà tự sửa bản thân, như thế có thể nói là hiếu học vậy.

Thanh âm này vừa lọt vào tai, Tuyên Thành liền biết nàng đã hạ triều trở về, cũng không có mở mắt ra, cảm giác được người đọc sách kia ngồi xuống bên cạnh mình, nàng lăn khỏi chỗ, lọt vào trong ngực quen thuộc của người nọ.

Vẫn không có chờ đối phương mở miệng hỏi, Tuyên Thành tiếp tục nói: "Tiếp tục đọc đi." Nàng yêu thích giọng nói này, không giống Miên nhi đọc, giọng hắn đọc mềm mại như vậy, trầm bổng đúng nhịp, rõ ràng thanh thoát, làm cho nàng nghĩ giác đọc sách cũng không chán ghét như vậy.

"Tuân mệnh." Thư Điện Hợp cúi đầu cười nói

Lại đọc qua một luận ngữ, Thư Điện Hợp phát hiện Công chúa nằm trên đầu gối của mình đã ngủ, nhẹ nhàng gọi hai câu, không có chút phản ứng nào.

Miên nhi đứng cạnh hầu hạ thấy vậy nhẹ giọng hỏi: "Phò mã có hay không muốn đưa Công chúa trở về phòng ngủ?"

Thư Điện Hợp lắc đầu nói: " Để Công chúa ngủ như vậy đi, miễn cho hơi động nàng sẽ tỉnh lại." hơn nữa chính mình cũng hiếm nhàn dỗi như vậy, có thể nhìn nàng nhiều hơn.

Cho Miên nhi lui xuống, thả xuống sách trong tay, mở ra áo khoác của chính mình, khoác lên người Tuyên Thành đang ngủ, đem đắp chặt chẽ, thời tiết đã vào thu, trong đình này bốn phía gió lùa, nàng sợ Công chúa ngủ như vậy nhiễm phải phong hàn.

Mấy ngày nay một mặt vì giải quyết chuyện của Bát vương, một mặt bận bịu việc xây tru tiên đài, làm cho nàng cũng đã lâu không tới công chúa phủ. Nói tới là nàng không làm đủ trách nhiệm của một phò mã, vốn nghĩ Công chúa sẽ oán giận, không nghĩ là Công chúa cũng không nói gì, liền ngủ như thế.

Là thật sự không oán, hay là thông cảm cho nàng? Thư Điện Hợp càng nghiêng về vế sau hơn.

Nàng nhìn kĩ lông mi của Tuyên Thành, từng chiếc, từng chiếc, uốn lượn đáng yêu, không nhịn được dùng ngón tay nhẹ nhàng đụng vào hai lần, động tác ôn nhu. Ngày ngày ở trong chốn quan trường máu me này, lại cảm thấy chút thời gian làm bạn bên người mình yêu, thật đáng quý.

Nàng nhớ Tuyên Thành đã từng hỏi mình: "Ngươi nói, người sẽ có kiếp sau sao?"

"Có lẽ sẽ có." Nàng ngay lúc đó trả lời.

"Vậy ngươi có muốn sinh ra ở đây không?" nàng hướng đôi mắt xinh đẹp nhìn về phía mình, rõ ràng chờ đợi mình có thể nói một chút tỷ như " sẽ lại gặp gỡ nhau"

Thư Điện Hợp xoa tóc mai mềm mại của Tuyên Thành, phóng tầm mắt tới chân trời phương xa, tìm kiếm đáp án, mỉm cười lầm bẩm nói: "Kiếp sau a, kiếp sau làm cái cây đi."

"Cao nhưng che trời, lá liền tâm, như hôm nay vậy, che chở cho Công chúa để người dựa vào."

Sở ma ma đi tới gần hậu hoa viên, rất xa liền nhìn thấy Phò mã cúi đầu dùng môi hôn lên trán Công chúa.

Bà dừng lại bước chân lúng túng đứng đó, không biết nên tiến tới hay không, không nên quấy nhiễu thời gian thân mật của Phò Mã cùng Công chúa.

Đã từng hi vọng Công chúa có thể tìm được người yêu thương, tốt tính, để công chúa không buồn không lo, cũng sợ nàng không tìm được người tốt như vậy, chung quy nam nhân trên đời này cũng không ai có thể thấu hiểu a. nhưng bà lại Phát hiện Phò mã làm bạn bên người công chúa, những hạ nhân các bà bất luận xuất hiện lúc nào cũng cảm thấy có một chút dư thừa.

Sở ma ma nhẹ nhàng lui xuống hai bước, muốn làm ra vẻ cái gì cũng không có nhìn thấy, quay đầu lại báo cáo sự tình với phò mã sau, không nghĩ rằng Phò mã lại phát hiện ra bà.

Thư Điện Hợp từ má tới tai đỏ bừng, nổi bật trên làn da trắng nõn, che giấu đi mờ ám quẫn bách của mình, đem sở ma ma gọi tới trước mặt, nhỏ giọng nói chuyện, không đánh thức công chúa hỏi: "Có chuyện gì không?"

Sở ma ma cũng không phải là người chuyện gì cũng chưa từng thấy, cúi thấp đầu từ trong tay áo móc ra một phần tin, nói: " Vừa rồi có một tiểu đạo sĩ đưa tới phong thư này nói, muốn tặng cho Phò Mã."

"Tiểu đạo sĩ?" Thư Điện Hợp nhướng mày, tiếp nhận phần tin kia, lặn lộn nhìn kĩ, nhưng không thấy tên người gửi.

Có lẽ bởi vì cách nàng quá gần, người nằm trên gối bị ồn ào động tới, nhíu mày biểu đạt bất mãn.

Thư Điện Hợp đè thấp âm thanh của chính mình nói: "Có nói là chuyện gì không?"

"Nói là sư phụ hắn để hắn đưa tới, Phò mã thấy tin liền biết." sở ma ma đáp.

Đạo sĩ, sư phụ---- Thư Điện Hợp nghe được hai xưng hô này, lập tức nổi lên cảnh giác, xé ra phong thư, bên trong chỉ có một tấm giấy mỏng màu đỏ.

Nàng rút ra tấm giấy đỏ, vừa nhìn, sắc mặt bỗng nhiên biến sắc.

"Được rồi, ta biết rồi." thời điểm sở ma ma còn chưa phản ứng, nàng đã nhét phong thư vào bên trong tay áo của mình.

Sở ma ma cũng không có phát hiện ra dị thường nào của nàng, lặng lẽ lui xuống.

Chờ sau khi sở ma ma rời đi, Thư Điện Hợp nín thở ngưng thần, một lần nữa lấy ra phong thư kiểm tra. Trên giấy chỉ viết sinh thần bát tự, quê quán của một nữ tử, ngoài ra không có câu dư thừa nào.

Tuy rằng không có viết rõ họ tên nữ tử, nhưng thư đơn giản thế này, rõ ràng là thiếp canh nữ tử sử dụng để đính hôn.

Người truyền tin là tiểu đạo sĩ, đáp án thiếp canh này là ai nàng cũng đã rõ. Thư Điện Hợp tính tuổi của cô gái này, vừa vặn là Bảo Vinh công chúa, thiếp canh chỉ dùng để cùng phu tế đính hôn, bói toán bát tự thì mới đưa ra, đối phương đưa cho nàng cái này, là đang thăm dò nàng? Hay là mời chào?

Thư Điện Hợp không dám dễ dàng khẳng định. Đối phương rất giảo hoạt, cố ý đưa thiếp canh của nữ tử cho nàng là có ý riêng, nhưng cũng không nói rõ, coi như là Thư Điện Hợp không thích, cũng không lấy cái này làm chứng cứ gì được.

Hơn nữa phong thư này đến không sớm, không muộn. Thư Điện Hợp thậm chí không cách nào khẳng định đối phương có phải là đã nhận ra việc mình giúp Bát vương, muốn đem chính mình coi như là địch thủ.

Đưa bànt tay che giấu lại phong thư vào trong tay áo, Thư Điện Hợp cúi đầu nhìn người đang ngủ say, lại nhìn tay áo của mình, lường trước sẽ đối chọi gay gắt là chuyện sớm hay muộn.

Đôi tay này bây giờ vẫn còn sạch sẽ, vì Tuyên Thành nàng có thể ở trong địa ngục mà giảo làm phong vân, cũng có thể vì bảo vệ Tuyên Thành mà nhiễm phải máu tươi.

Chốc lát nàng lại thu tay về, giấu ở trong tay áo thật chặt, trong lòng tính toán.

Tác giả có lời muốn nói:

Thử hỏi, ai không muốn nghe tỷ tỷ xinh đẹp đọc sách cho mình nghe không?

Editor: càng ngày chương càng nhiều chữ, thật mỏi tay a.