Tu Tẫn Hoan

Chương 111: Không muốn có hài tử




Mọi người nghe thấy động tĩnh, đều xúm vây quanh.

Thuộc hạ của Tông chính phát hiện ra một chỗ dị thường ở sau núi giả, bên dưới cỏ rêu mọc xanh thẳm, lại có hai dấu vết bị đào xới rồi lấp rêu lên, nếu không nhìn kỹ thì sẽ thấy không có gì quá đặc biệt, nhưng một khi chú ý tới, càng làm cho người ta cảm thấy bên dưới mảng đất này, cất chứa một bí mật nào đó.

Khi Tông chính tới gần núi giả, hắn ngồi xổm xuống, đưa tay nắm lấy chút bùn đất, trong bùn còn mang theo một lượng nước, hắn quay qua hỏi Lã Hồng: "Cái này..."

Lã Hồng vẻ mặt bình thản, nói: "Cái này có tính gì là bất thường, hẳn là người ở không cẩn thận đã chuyển động tới hoặc giẫm phải."

Tông chính kiểm tra xung quanh một chút, hắn thấy bên trên có núi đá không thể nào có người nào lại giẫm lên chỗ này được, hơn nữa phạm vi của rêu xanh cũng không giống như bị giẫm.

Cử động của Lã Hồng rơi vào trong mắt của Tông chính. Giống như là đang có việc giấu đầu lòi đuôi, có ý đồ che giấu chuyện gì.

Tông chính đứng dậy, mặt nghiêm thẳng thắn nói ra mục đích thực sự của lần đến đây: "Không ngại cùng Đại vương nói thẳng, hạ quan nghe được hai cái sự việc đồn về đại vương, một là nói Đại vương tại phủ không tuân thủ lệnh cấm, mê muội sắc, một cái nữa là ở quý phủ phát sinh án chết người, người chết bị giấu trong hoa viên nội viện..."

Lã Hồng mặt lúc trắng,lúc đỏ, nổi giận nói: "Đây là nói láo, vu hại! Bản vương làm sao có thể làm ra những chuyện như thế!"

Tông chính cũng không tin hắn, nói: "Chẳng bằng, xin Đại vương cho phép thần được dịch núi giả này ra, đào lên..... tìm tòi thực hư...."

Lã Hồng nhận ra được, sự việc hôm nay thật quỷ dị, sau lưng chắc chắn không đơn giản như vậy. chính hắn cũng không làm những việc ấy, tự biết bên dưới lòng đất này không có gì, chắc hẳn là ai đó muốn phủ đầu hắn. Tông chính đào cũng không phải không được, chỉ là hắn bức chính mình, mà mình là Hoàng tử việc này không thể để mất hết danh dự.

Tông chính là người nghe lệnh trực tiếp từ phụ hoàng. Lã Hồng cũng không giám quá phản kháng, ngữ khí trầm xuống, đe doạ nói: "Tông chính nếu không đào ra được thi thể, tội vu khống Hoàng tử, là tội gì biết không?"

Tông chính cũng không có sợ hãi chút nào, khom lưng nói: "Vi thần tự nhiên tạ tội với Đại vương, mặc cho Đại vương trách phạt."

Lã Hồng cười lạnh, chấp nhận bọn họ động thổ, chính mình đứng qua một bên, lẳng lặng chờ đợi đối phương không đào ra thứ gì, đến lúc đó hắn quyết không dễ dàng buông tha cho đám quan lại này, muốn họ biết rõ đắc tội chính mình kết cục sẽ như thế nào.

Binh sĩ của Tông chính sau khi đào được một lúc, liền đụng phải một vật cứng. chờ sau khi đào lên, cũng không phải một thi thể, là một chiếc hộp nho nhỏ.

Lã Hồng giật mình, không nghĩ tới bên dưới thật sự có đồ vật, trong lòng hắn căng thẳng, khi nhìn thấy chiếc hộp kia cũng buông lỏng chút ít, chí ít cũng không phải thi thể..

Thế nhưng không cho hắn vui mừng bao lâu. Sau khi Tông chính mở hộp nhìn vào bên trong, sắc mặt đột nhiên biến hoá.

Lã Hồng sau khi nhìn thấy đồ vật trong hộp, mắt mở to, ngã ngồi trên đất, sợ hãi không thôi, mặt tái không còn giọt máu.

*Vu cổ thuật, từ trước tới giờ đều là vảy ngược của đế vương... mà trong cái hộp kia là con rối cả người mặc y phục màu vàng kim, kim châm đâm đầy trên vải, đầu dính giấy, trên giấy viết: "Thái Tử Lã Ôn.".

*Mình cũng không rõ ý của tác giả, nhưng theo mình tìm hiểu vu cổ thuật của trung quốc thời xưa, là nuôi vật trong bình, chọn ra con sống cuối cùng làm vương, mà đây tác giả lại miêu tả giống thuật nguyền rủa???

Tông chính cũng bất ngờ, khó phân thật giả, hắn không ngờ lại đào lên được vật này, dính vào chuyện như vậy, tình huống trước mắt khong phải là chuyện nhỏ hắn có thể xử lý được, một khi bị phát hiện ra, sẽ sóng lớn ngập trời, vì để không bị liên luỵ, hắn thật nhanh quyết định mang theo vật chứng, không ngừng mà dãn người ra khỏi đại vương phủ hướng về Hoàng cung mà bẩm báo.

Mặt khác ở bên trong hoàng cung rất yên tĩnh, băng bồn toả ra ý lạnh. Tả Hoài đứng sau lưng Lã Mông, vì hắn mà quạt, còn Lã Mông đang bận bịu, sau đó ngẩng đầu lên, nhìn về phía Tuyên Thành cùng Tiểu Hoàng tôn đang ngồi.

Một lớn, một nho, đoan chính mà ngồi viết chữ, nhìn từ bên nôafi vào, quả đúng là rât hài hoà, cảnh hiếm khi có thể gặp được.

Sau khi Thái Tử chết, hai đứa con của Thái Tử được Lã Mông đón vào cung, để dưới gối chăm sóc.

Hoàng tôn năm nay tám tuổi tên là Linh Quân. Hoàng Tôn nữ sáu tuổi tên là Nghi An. Lại giống như năm đó Hoàng Hậu qua đời, Thái Tử cùng Tuyên Thành cũng như thế, hắn muốn chính mình tự tay đem bọn họ dưỡng dục thành người, như thế ở trong lòng có thể giảm đi chút hổ thẹn với Thái Tử.

Hoàng tôn của hắn luôn ngoan ngoãn hiểu chuyện, tuy còn nhỏ tuổii, nhưng thông minh lanh lợi, biết lễ nghĩa, mỗi ngày sớm chiều đều rèn luyện ở ngoài, mỗi khi hắn rảnh rỗi, hoàng tôn sẽ tới trước mặt hắn đọc sách, viết chữ, rất có dáng dấp của Thái tử ngày bé.

Mà để Lã Mông càng thêm vui mừng chính là Tuyên Thành, ngày xưa nàng ở bên cạnh mình không ồn ào thì cũng nháo đủ người, bây giờ lại có thể an phận mang theo chất tử tới cùng đọc sách viết chữ, dù cho sự việc phát sinh ở trước mắt hắn, hắn cũng không tin vào mắt mình.

Thái Tử chết đi, lại khiến Tuyên Thành lột xác, bây giờ cả người nàng từ dáng dấp tới tính cách đều giống một quý nữ của Hoàng gia. Lã Mông cảm khái vạn lần, nửa mừng, nửa lo. Hắn càng phải tìm ra kẻ đã hại chết Thái Tử, ngàn đao băm thây.

Hắn thả bút xuống, vuốt ve chòm râu trắng, có ý định cùng Tuyên Thành tâm sự việc nhà để rút ngắn khoảng cách của cha con, hắn trầm ngâm chút rồi dùng âm thanh ôn nhu hỏi: "Tuyên Thành, ngươi cùng Phò Mã cũng đã thành thân được một năm rồi nhỉ?"

Tuyên Thành đang dùng tay chỉ cho tiểu hoàng tôn đọc sách dừng lại động tác, không nhúc nhích, đáp một tiếng: "Ừm." ca ca nàng chết đi, việc này trong lòng nàng không thể nào chấp nhận được, nàng cũng không biết nên đối với phụ hoàng thế nào.

Lã Mông cũng biết, nhưng lại giả vờ mà bỏ qua, trực tiếp hỏi: "Vậy các ngươi cũng nên có hài tử đi chứ?"

Tuyên thành lạnh nhạt nói: "Nữ nhi không muốn."

"Tại sao không muốn?" Lã Mông có chút không hiểu nói: "Phụ hoàng muốn xem tiểu Tuyên Thành dáng dấp thế nào?"

Tuyên thành miệng chẹp chẹp, cố ý nói rằng: "Nữ nhi chỉ muốn Phò Mã sủng một mình ta."

Cuối cùng nàng cũng có một chút dáng vẻ gây sự như ngày xưa. Lã Mông nhấc lên lông mày, mỉm cười nói: "Phò Mã đã đáp ứng ngươi rồi?"

"Hắn đều nghe theo nữ nhi." Tuyên Thành ôn nhu mà vuốt ve chỏm tóc của Tiểu Hoàng tôn, bị Lã Mông nhắc tới việc này, nàng không khỏi nghĩ tới nếu như nàng và Phò Mã có thể có một hài tử, không biết trưởng thành sẽ có dáng dấp gì.

Nàng rất ghét hài tử thích khóc, nhưng sau khi gặp được Thư Điện Hợp, lại cảm thấy nếu có thể có một hài tử tính cách cùng dáng dấp giống như Phò Mã cũng không tệ lắm, nhưng lại tiếc nuối chính mình không gặp gỡ hắn sớm hơn.

Nếu như có một nữ hài, vậy thì càng tốt, nữ hài giống cha, nhất định có thể nhìn giống hắn trông rất đẹp mắt.

Lã Mông trong lòng nghĩ Thư Thận không tệ, việc nối dõi cũng nghe theo Tuyên Thành, nhưng hắn tin Tuyên Thành cũng thật sự không cần sinh hài tử, nói: "Có muốn hay không ta để ngự y bắt mạch cho hai đứa, điều tức thân thể?"

Tuyên Thành sau khi từ chối, lại sợ phụ hoàng sẽ mạnh mẽ phái ngự y tới kiểm tra cho mình và Phò mã, tìm lý do thích hợp nói: "Hài tử là phúc khí, làm sao có khả năng nói có là có, nữ nhi cùng Phò mã đều còn trẻ, không vội vã."

Lã Mông nghĩ cũng thấy đúng, Tuyên Thành nhìn lớn như vậy, thực chất mới có mười tám, mới thành thân được một năm cũng không nên áp lực cho bọn hắn việc sinh hài tử.

Thái giám ở bên ngoài đi vào, đem tin tức ghé vào tai Tả Hoài mà nói, Tả Hoài lại thuật lại cho Lã Mông nghe. Vừa nghe được hắn nổi giận đùng đùng, vì có Tuyên Thành và Hoàng tôn ở đây nên kiềm chế không phát tác tại chỗ.

Hắn đứng dậy, ngữ khí bình tĩnh mà nói với Tuyên Thành cùng Hoàng tôn: "Trẫm có chút chính sự, muốn đi xử lý một chút, các ngươi tiếp tục ở đây đọc sách."

Tuyên Thành cùng hoàng chất cũng không nghe thấy được nội dung bọn họ nói, đứng lên, cung tiễn Lã Mông.

Chờ sau khi trong thư phòng còn có hai người, cung nhân thì đứng ở phía xa. Tiểu hoàng tôn kéo kéo tay áo của Tuyên Thành. Tuyên Thành cúi đầu nhìn xuống, thấy mắt hắn đen kịt đang toả sáng, chuyển động xoay tròn, như có lời muốn nói với nàng.

"Linh Quân, làm sao?" Tuyên Thành nhẹ giọng hỏi.

Tiểu hoàng tôn biết rõ đây là nơi nào, dùng lòng bàn tay che nửa miệng của mình, mà nói nhỏ với Tuyên Thành: "Ta muốn phụ vương, cùng mẫu phi, và muội muội..."

Tuyên Thành nụ cười ngưng trệ trên mặt, không nói gì.

Hài tử không có mẫu thân, ở thâm cung lạnh lẽo này làm sao sống được, đáng thương làm sao? Nàng đều có thể hiểu rõ, hơn nữa hai đứa nhỏ này nhỏ hơn với nàng ngày xưa, càng thê thảm hơn, phụ thân cùng mẫu thân bọn nhỏ đều không còn.

Trước khi chết ca ca đem bọn hắn giao cho nàng, nàng cũng đáp ứng nhất định sẽ bảo vệ tốt hai đứa nhỏ, vì bọn nhỏ nàng thậm chí muốn chuyển về hoàng cung, đem bọn nhỏ che chở dưới tay mình, thế nhưng lễ nghi quy củ có hạn, nàng không cách nào đem bọn nhỏ đưa ra khỏi cung, lại không cách nào hồi hoàng cung, chỉ có thể có việc cần tới hoàng cung để xem bọn nhỏ thế nào.

Tiểu hoàng tôn hồ đồ, vo tri, cầm bút lên nghiêm túc viết chữ, tiếp tục hỏi: "Cô mẫu, Linh Quân tương lai cũng có thể trở nên giống phụ vương lợi hại sao?"

Tuyên Thành bi thương trên mặt biến mất, vuốt đầu hắn, nói: "Có thể, Tương lai ngươi nhất địng sẽ giống phụ hoàng ngươi rất lợi hại."

Tiểu hoàng tôn đạt được khẳng định, mặt mày tươi cười thành trăng lưỡi liềm, tóc chỏm đung đưa, hiện ra dáng dấp ấu trĩ.

Một chén trà nện ở trên trán của Lã Hồng, nước trà nóng chảy qua gò má hắn, rong nháy mắt đỏ thấu một cùng da, nước trà chảy xuống cằm, hắn cũng không giám giơ tay lau. Cả người run lẩy bẩy.

ở trước mắt hắn là người phụ hoàng đang giận tím mặt sau khi nghe Tông chính báo lại việc lục soát phủ của hắn tìm ra vu cổ.

bên trong nghị sự điện, cung nhân toàn bộ đều bị đuổi hết ra ngoài, còn chừa lại Tông chính cùng Kinh Triệu Doãn, đều là tới chỉ ra chứng cứ của hắn.

nơi này không có thuộc hạ của hắn, cũng không có người dám vì hắn mà biện hộ, hắn cảm giác nếu như bản thân không có cách nào làm sáng tỏ việc này, hắn hôm nay liền xong đời rồi.

"Lã Hồng!" Lã Mông đặt bản tấu xuống tay nắm chặt nói: "Đến cùng là xảy ra chuyện gì?"

Lã Hồng muốn đáp câu hỏi của hắn, nhưng không có cách nào sắp xếp lại ngôn từ, ấp úng, suy nghĩ hồi lâu cũng không nói được chữ nào.

"Uất ức?" Lã Mông không chút lưu tình mà biểu thị chán ghét nói. Mặc dù hắn là thứ trưởng, nhưng hắn cũng không quản lắm, ngày thường tên này ăn chơi sa đoạ phóng đãng, làm sao hắn không rõ. Không nghĩ tới hôm nay tên này lại dám làm ra chuyện như vậy.

Hắn hỏi lại lần nữa: "Đến cùng là xảy ra chuyện gì?" lần này là Tông chính cùng Kinh triệu doãn hỏi. không phải Lã Hồng.

Tác giả có lời muốn nói:

Đột nhiên phát hiện bên người Phò mã chưa từng xuất hiện thêm nữ tử nào

Editor: ý là Tuyên Thành chưa từng có tình địch.

Nhưng mà có một Bảo Vinh công chúa đang rục rịch nha.

Một số bạn sẽ thấy cốt truyện này rất chậm, cũng thấy Tuyên Thành dù tiếp xúc khá nhiều với Thư thận nhưng không phát hiện ra việc giả nam, mình nghĩ là tác giả có suy nghĩ của mình, riêng mình nghĩ rằng thời xưa không giống bây giờ nhìn cái là biết giả nam hay không? Nói chung người muốn giấu thì người kia sẽ không biết, mà người kia có muốn vạch trần sự thật hay không thôi.