Tử Tâm Thế Thân

Chương 9




Đêm tuyết trắng phương bắc, phong tuyết vẫn mạnh mẽ như trước……

Những chiếc đèn lồng màu đỏ treo dọc hành lang gấp khúc lay động không ngừng, ánh nến chớp tắt bất định…… lúc sáng lúc tối khiến dãy hành lang bởi vậy mà phảng phất như bao trùm một cỗ thê lương.

Cầm viên cách Cầm Các tuy rằng cách nhau không xa, nhưng đối với Đỗ Thực hiện tại đi lại khó khăn….. lại là một quãng rất xa rất xa.

Cảm giác buồn nôn dậy lên trong cổ họng khiến Đỗ Thực khó chịu, phải đưa hai tay lên che miệng mới có thể nhịn xuống cảm giác không khỏe đang dâng lên mãnh liệt kia, thân hình cô độc không ngừng phát run đi được một quãng liền mềm nhũn vô lực, hoàn toàn chỉ có thể dựa vào để Thư Nguyệt nâng đỡ mới có thể chậm rãi bước từng bước một.

“Công tử, người muốn nô tỳ đi gọi người ôm công tử về hay không ──” Rốt cuộc thấy Đỗ Thực cố gắng không xong, Thư Nguyệt chỉ hy vọng hắn có thể đáp ứng đề nghị của nàng.

“Không… Dùng……” A… Này ông trời vô tâm, ai sẽ vì hắn…… làm loại chuyện lấy lòng này chứ. Hắn… nói hoa mỹ thì là khách nhân của thiếu gia Niếp gia…… Mà trên thực tế… chính là nam sủng ai ai cũng đều biết……

Ha hả a ── mếu máo cười tự giễu, rồi… rốt cuộc nhìn không được uế vật dâng lên trong cổ họng ── cứ như vậy trút hết ra.

“Ô ác ──”

“Công tử!!” Vội vàng đỡ Đỗ Thực dựa vào bên tường để hắn cảm thấy thoải mái hơn…… Thư Nguyệt đôi mắt linh xảo đã dần dần phiếm hồng.

Nhìn Đỗ Thực không ngừng nôn ra cơm canh vừa nuốt xuống, không có ăn vào bao nhiêu nhưng lại nôn ra quá nhiều… trong đó lại lẫn với chất lỏng không biết tên cùng tơ máu khiến người ta kinh hãi……

Dạ dày đã sớm bị nôn ra đến khô héo, nhưng lại không cách nào đình chỉ cảm giác nôn mửa mãnh liệt trong thân thể, Đỗ Thực nôn đến cuối cùng cũng chỉ còn lại…… huyết sắc đỏ tươi, thân thể như bị xuyên phá, không ngừng chảy máu.

Thấy thế, Thư Nguyệt linh hoạt lấy ra khăn mặt trong tay áo, đem hết toàn lực lau đi máu đỏ…… nhưng huyết sắc không chỉ thấm đẫm khăn trên tay nàng mà còn dính lên quần áo hai người, cảnh tượng như vậy càng giống như bị sắc máu đỏ tươi bao quanh.

“Công tử ── công tử ngươi tỉnh lại đi! Không có việc gì… Không có việc gì… Ta lập tức đưa người đến chỗ Thất Dĩnh công tử!!” Nước mắt bắt đầu yếu ớt chảy xuống hai má, Thư Nguyệt nhìn nam tử bệnh nặng so với nàng càng thêm tiêm gầy mà đau lòng.

Từ đêm hôm đó… Nàng vĩnh viễn nhớ rõ đêm hôm đó ── công tử sắc mặt trắng bệch, hoảng hoảng hốt hốt từ từ trong phòng của thiếu gia trở lại Cầm Các, ánh mắt trống rỗng cùng tia đau khổ như muốn khóc lên, thê lương bi ai nói không nên lời.

Đến nay đã nửa tháng… công tử hắn cái gì cũng không nói……

Nửa tháng này chỉ hướng ngoài cửa sổ xuất thần đến ngây ngốc, nếu không…. cũng là ngày ngày đánh đàn không để ý đến mọi việc xung quanh…… tựa như tình cảnh trước kia công tử đã từng buông tha chính bản thân mình.

Tự mình làm khổ mình như vậy… sức khỏe công tử ngày càng sa sút, trước kia đã ăn rất ít… hiện tại cơm hạt có hạt không, ăn vào liền lập tức nôn ra…… thường thường ── nôn đến thổ huyết vẫn không chịu ngừng lại.

Dinh dưỡng rối loạn khiến tình trạng ngày càng đi xuống, thân thể công tử càng ngày càng kém…… Nhưng càng không xong chính là căn bệnh không rõ nguyên nhân của công tử…… mỗi lần phát tác…… liền thường thường khiến công tử đau đến… toàn thân nổi gân xanh, thống khổ thất thanh khóc lớn khiến người khác đều đến xem mà đau lòng, hơn nữa mỗi một lần… mỗi một lần phát bệnh… đều so với lần trước càng thêm thống khổ……

Thân thể… bởi vì ốm đau như vậy, rất nhanh gầy đi đến ngay cả quần áo nguyên bản vừa người đều càng rộng ra, gầy đến… thân hình đã không giống như một nam tử bình thường nữa……

Rốt cuộc…… công tử lúc ở trong phòng thiếu gia đã xảy ra chuyện gì?? Cho dù công tử không nói rõ…… nàng cũng có thể cảm giác được… thời điểm xuất thần đến ngốc lăng… thời điểm cả ngày ngồi đánh đàn…… công tử hắn trong lòng chỉ có bi thống.

Nhìn bộ dáng thê lương như vậy… nàng không khỏi cũng hắn chia sẻ nỗi đau kia, nhưng mà… nhớ đến lúc trước càng cố gắng giúp đỡ công tử, thiếu gia hắn… lại càng thêm thương tổn công tử.

Liền ngay cả… nửa tháng nay lúc công tử thống khổ nhất….. thiếu gia một bước cũng không vào Cầm Các, công tử ốm đau đến chết đi sống lại, thiếu gia hắn lại nhất định không biết…..

Thiếu gia…… vì sao luôn thương tổn công tử?? Nhìn Đỗ Thực ngã vào trong lòng nàng, bên khóe miệng không ngừng chảy ra máu tươi, thân thể vô lực không ngừng thở gấp, Thư Nguyệt chỉ có thể im lặng rơi nước mắt thương tâm mà thầm hỏi.

“Thư Nguyệt…… Ta… mệt mỏi……… có chút… buồn ngủ……” Đỗ Thực khí nhược du ti* dựa vào trong lòng nàng yếu ớt nói, rồi mí mắt… liền mệt mỏi mà khép lại. (*hơi thở mong manh)

“Công tử! Công tử!?” Mặc Thư Nguyệt kêu to như thế nào, Đỗ Thực trong lồng ngực nàng… vẫn như trước đôi mắt vẫn không mở ra.

Phải làm sao bây giờ?? Công tử ngất đi…… một mình nàng sao có thể đưa công tử về phòng đây??

Ai tới giúp giúp nàng a?? Thân thể công tử… sao có thể chống đỡ phong tuyết lạnh lẽo chứ?

Ai làm ơn tới giúp hắn đi!??

Ngay lúc Thư Nguyệt bối rối nhăn mày không thể nghĩ ra biện pháp, nàng chợt thấy… thân thể nguyên lai không quá nặng trong lòng mình chợt tiêu thất.

“Thiếu gia!?” Thư Nguyệt không dám tin nhìn người đang đem Đỗ Thực hôn mê ôm vào trong ngực.

Thiếu gia hắn… hắn tới lúc nào vậy??

“Thư Nguyệt! Ta đưa Thực về phòng chiếu cố, ngươi hiện tại lập tức về phòng hắn mang vài món quần áo giữ ấm đến phòng ta, rồi phân phó trù phòng chuẩn bị nước ấm.”

Dặn dò Thư Nguyệt xong, Niếp Tập Dịch nhìn nhìn thiên hạ hô hấp gấp rút mà mỏng manh trong lòng, ánh mắt biểu lộ thần sắc phức tạp khiến kẻ khác không thể minh bạch, nhanh chóng kéo đại bào đắp lên trên người thiên hạ, thân ảnh vừa chuyển, hướng về phòng.

Không lâu sau, Niếp Tập Dịch về tới phòng ngủ của mình, trên đường đi dù không xa nhưng hắn vẫn thật cẩn thận không để gió lạnh thổi tới thiên hạ trong lòng.

Thẳng đến đem thiên hạ đặt lên giường của chính mình, lực đạo vẫn thật mềm nhẹ.

“Thực??” Lấy tay gạt ra những sợi tóc tán loạn trên trán đồng thời lau đi vết máu còn dính trên mặt người kia, Niếp Tập Dịch thử nhẹ nhàng gọi người trên giường, nhưng liền như hắn nghĩ người kia vẫn mê man mặc hắn kêu to thế nào cũng không có phản ứng.

Hắn không khỏi trầm mặt xuống, khom người đem thân thể khinh gầy trên giường tái ôm vào trong lòng để hắn dựa vào trong ngực mình, duy trì tư thế ôm lấy hắn mà ngồi bên mép giường.

Một tay đỡ lấy thân thể vô lực kia, Niếp Tập Dịch bắt đầu bỏ đi quần áo dính đầy vết máu trên người hắn, tránh cho máu còn sót lại, mà tùy ý cởi bỏ y phục hắn… Thân mình gầy yếu kia cũng bởi vì không còn quần áo che lấp, lộ ra bộ dáng nguyên bản gầy trơ xương như củi khô; bỏ đi quần áo, hương thơm của “Nhất khắc hoa” chỉ đặc biệt trên người Đỗ Thực mới có cũng càng thêm nồng hậu.

Sao lại như vậy…… Đôi lông mày càng nhăn lại thật sâu, Niếp Tập Dịch chỉ có thể kinh ngạc nhìn thân thể quang lõa không có thịt cùng làn da tái nhợt.

Chỉ có nửa tháng… sao liền gầy yếu đi nhanh như vậy??

Hồi tưởng lại lúc quen biết Đỗ Thực… Hắn đang độ tiêm hợp, thân thể hấp dẫn diễm mị như ngọc, vậy mà lúc này nhìn lại thập phần gầy yếu khiến Niếp Tập Dịch trong lòng nổi lên bất an, theo bản năng siết chặt lấy thân thể trong lòng.

Phía sau truyền đến tiếng bước chân.

“Thiếu gia…… Thứ người nói đều đã chuẩn bị tốt.” Thư Nguyệt hai tay nâng mấy kiện quần áo giữ ấm đứng ngoài phòng ngủ, theo sau là người hầu mang theo nước ấm. “Ngươi tới giúp Thực rửa mặt chải đầu, mặc lại quần áo ấm áp cho hắn.” Niếp Tập Dịch nhẹ nhàng đem người trong lồng ngực đặt về giường, rồi mới rời đi, tiện cho Thư Nguyệt tiếng lên vì Thực thu xếp lại.

Sau đó hắn ra ngoài gọi người hầu, dặn dò y mấy câu rồi để y rời đi làm việc.

“Thư Nguyệt! Nói cho ta biết tình trạng thân thể của Thực mấy ngày này.” Tái trở lại bên giường, Niếp Tập Dịch nói với Thư Nguyệt đang chà lau thâ mình cho Đỗ Thực.

“Này……” Thư Nguyệt thoáng do dự, nhưng vẫn là thành thật đem tình hình mấy ngày nay mình thấy nói ra, “Công tử hắn mấy ngày nay…… rất ít… Không! Là căn bản không thể ăn cơm.”

“Có lẽ không phải là vì công tử không muốn ăn, mà là vì chỉ cần công tử ăn đồ này nọ không bao lâu sẽ toàn bộ nôn ra, lâu dài… thân thể công tử ngày càng suy yếu, thường xuyên vô cớ té xỉu… Không ổn nhất…… chính là bệnh luyến sẽ đột nhiên phát tác.

Thiếu gia hiện tại đã thấy công tử… đã muốn không thể nhìn ra bộ dáng phải chiu đựng bệnh tật như thế nào.” Gọn gàng đem y bào từng cái từng cái mặc lên người Đỗ Thực, rồi mới lại vì hắn mà thỏa đáng hâm ấm giường.

Để thiếu gia biết tình trạng của công tử có lẽ sẽ giúp được tình huống lúc này của họ……

Chịu đủ tra tấn như vậy, trao đi tình sâu vô cùng mà không chiếm được thứ mình muốn, công tử hẳn… hẳn khiến người ta phải đau sủng……

“Thiếu gia, ngài còn có gì cần phân phó.” Hoàn thành dặn dò của Niếp Tập Dịch, Thư Nguyệt chủ động thối lui sang một bên.

“Đổi một chén trà nóng cho ta.” Ngồi bên mép giường, Niếp Tập Dịch nhìn kỹ người nằm trên giường, tay không tự giác đưa lên vuốt ve khuôn mặt tái nhợt kia, động tác lưỡng lự như đang tìm kiếm cái gì, lướt lên hàng mi, lên đôi mắt tinh tế  mà hồi tưởng, rồi mới đến đôi môi nứt nẻ.

Hàng lông mi rậm trên gương mặt tái nhợt bỗng mở ra, đôi mắt mông lung hắc bạch phân minh đối diện với hai mắt lãnh ngạo kia, tầm mắt giao triền thành một khối.

Tỉnh?? Thấy hắn thanh tỉnh, Niếp Tập Dịch ngừng tay, làm động tác bảo Thư Nguyệt đem trà nóng bưng lên, nhưng đúng lúc này ── đôi mắt mông lung tựa như vô ý thứ bỗng nhiên lại nhắm chặt, gương mặt tái nhợt bắt đầu hiện ra vẻ mặt thống khổ.

“Hắn bắt đầu phát tác!!” Ngắn gọn nhắc nhở Thư Nguyệt, Niếp Tập Dịch không chút do dự đem cả thân hình đang co lại một chỗ của Đỗ Thực ôm vào trong lòng, để hắn tựa đầu lên vai mình liên tiếp phát ra tiếng kêu khàn khàn, một tay ngăn chặn thắt lưng vì đau đớn mà ra sức gập lại một tay đặt lên lưng xoa nhẹ.

Từ sâu trong người không ngừng thoát ra đau đớn, khiến Đỗ Thực tuy hôn mê lại không ngừng thống khổ giãy dụa trong lồng ngực Niếp Tập Dịch, nhưng tất cả đều bị đôi tay to rộng của người kia ngăn chặn, chỉ còn lại tiếng kêu thê lương bi ai không ngừng…… hai tay nhanh chóng nắm chặt lấy y bào của Niếp Tập Dịch.

Lần này… tựa hồ so với lúc trước chứng kiến, càng thấy bệnh phát nghiêm trọng hơn…… Niếp Tập Dịch lo lắng chú ý đến thiên hạ đay không ngừng giãy dụa trong lòng, phát hiện chính mình… tựa hồ vì hắn thống khổ mà cũng khổ sở theo.

Chỉ lo trấn an Đỗ Thực trong lòng, Niếp Tập Dịch hoàn toàn không chú ý tới đau đớn ngày càng gia tăng trên vai mình, thẳng đến khi Thư Nguyệt thốt ra.

“Thiếu gia! Công tử hắn… cắn vai ngươi nha……” Thư Nguyệt không nghĩ tới lúc trước kia khi công tử một mình cắn môi bản thân để không phát ra chút thanh âm nào, giờ thế nhưng lại cắn bả vai người khác.

“Không sao, ngươi đi lấy chút thuốc trị thương đến.” Có lẽ vì thân thể suy yếu, Đỗ Thực cắn lực cũng không lớn, với Niếp Tập Dịch thường xuyên tập luyện thì không sao cả, chính là…… Đỗ Thực hắn quằn quại như thế, rốt cuộc lộ ra trên mắt cá chân giấu trong y bào là miệng vết thương toác máu.

Vết thương này… là do vừa rồi bát vỡ gây ra sao?? Hắn phỏng đoán.

Thừa dịp căn bệnh phát tác chậm lại, Niếp Tập Dịch hơi lui ra một khoảng nhỏ đem môi Đỗ Thực đang cắn đầu vai hắn nhẹ nhàng đỡ xuống, cũng làm hắn hôn mê tựa vào trong ngực mình.

Tái cố định lại mắt cá chân mang thương tích của Đỗ Thực, tiếp nhận dược bình Thư Nguyệt trình lên, Niếp Tập Dịch cẩn thận đem thuốc trị thương bôi lên huyết khẩu, không chút do dự băng bó.

Hành động khác lạ như vậy khiến Thư Nguyệt nổi lên nghi hoặc. Kỳ quái…… Thiếu gia thực quan tâm… công tử……

Vì sao lại như vậy!? Thời điểm công tử trước kia phát bệnh nặng… cũng không có gặp qua thiếu gia dù chỉ một lần tới Cầm Các xem qua hắn……

Vì sao…… lúc này lại biểu hiện quan tâm hắn như thế??

Nghi hoặc… Thư nguyệt lại thấy rất nhiều người hầu đem đồ vật gì đó Đỗ Thực thường dùng, đều mang vào phòng của Niếp Tập Dịch.

Đó là đồ dùng thường nhật của công tử ở Cầm Các. “Thiếu gia… Đây là……” Thư Nguyệt không khỏi mở miệng hỏi.

“Từ hôm nay trở đi… Thực sẽ ở cùng một phòng với ta, tùy ta chiếu cố.”

★★★★★

Gió xuyên thấu qua khung cửa sổ thổi vào trong căn phòng ấm áp, khó có được loại thời tuyết tốt như hôm nay khiến tuyết được bao phủ thêm một tầng tia nắng ban mai càng mang thêm vẻ trắng khiết hoa lệ, nhưng gió vẫn như trước lãnh lẽo, âm thanh quật thổi vù vù rầm rĩ đánh thức người vốn là đang bất an ngủ trên giường.

Tựa hồ là vì lạnh mà tỉnh lại… cũng có thể là do đau đớn thân thể vẫn còn lưu lại kích thích…… Đỗ Thực trong lúc ngủ mơ lại tự mình thanh tỉnh.

 Vén chăn ấm lên, đầu đau nhức khiến hắn muốn nôn, trong lúc nhất thời không nhìn rõ sự vật trước mắt. Chỉ nhìn thấy… một mảnh trắng xóa, nhưng hắn có thể rõ ràng biết bản thân tay còn đang nắm chặt lấy một vật gi đó không buông…. và chính mình cũng đang ở một nơi ấm áp.

Chăn không tự giác lại được đắp lên, vén lên thì thấy rõ…… Nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, lại khiến hắn trợn tròn mắt cùng cứng lưỡi, hai tay kinh hoàng buông ra.

Tập Dịch!!

Hai tay vội vàng buông ra thu về trong ngực không biết nên đặt ở chỗ nào, không hề để ý đến đau đớn của thân thể mà kích động lui về phía vách tường cạnh giường, liều mạng tách ra khỏi người đang ngủ say trước mặt, chỉ có cặp mắt kia trừng lớn nhìn chằm chằm vào hắn.

Vì sao lại là hắn…… Vì sao??

Ta không phải… đang đi trên hành lang gấp khúc ── rồi… hôn mê…… sao??

Sao lại đi đến nơi này!? Đôi mắt trừng lớn sợ hãi nhìn quanh bốn phía, ánh sáng nhàn nhạt chiếu rọi vào từng nơi bài trí quen thuộc, Đỗ Thực biết… hắn lại về đến nơi từng khiến tâm can thương tổn, chính là lại không hề có chút ấn tượng nào.

Là ngươi đi….. Ánh mắt trừng lớn nhưng không còn sợ hãi, chỉ có khó hiểu thăm dò hướng lại về phía khuôn mặt tuấn tú đang ngủ say phía trước.

Ngươi lại… vì cái gì đem ta đến đây??

Ngươi một lần lại một lần, cứ như vậy ba lần tiếp cận quan tâm ta là vì cái gì?? Là vì thấy ta đáng thương… vẫn là như trước kia sai lầm xuất ra cảm tình thương hại ta sao……

Là xuất ra tình cảm sai lầm đúng không?? Ngươi nói có đúng hay không……

Ngồi dậy, từng sợi tóc đen bóng cứ như vậy xõa xuống trên người Đỗ Thực, đôi mắt lại lần nữa trừng lớn như trước nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tuấn tú đến không biết chán, có chút giật mình.

Ngươi sao có thể ngủ say như vậy? Ta luôn luôn….. ngủ không an giấc, chỉ vì ngươi……

Ngươi hiện tại… nghĩ đến ai…… là nghĩ đến ai?

Ngẩn ngơ hồi lâu, lại miên man suy nghĩ, ánh mắt kia vẫn tha thiết chờ đợi kẻ kia, mà kẻ đó lại tựa hồ biết hắn đang hỏi mình…… miệng mở ra nhẹ nhàng nỉ non.

Tuy rằng thanh âm rất nhỏ… nhưng Đỗ Thực vẫn biết… hắn nói gì.

Một cái tên tàn nhẫn………

Là y… vẫn là y……

Nội tâm tựa hồ như sụp đổ, tất cả những chờ đợi này… đều giống như trước kia… tan vỡ.

Hơi nước mờ mịt nơi khóe mắt của một Đỗ Thực đang ngơ ngẩn lại càng dày thêm… càng dày thêm…… rồi mới vô thanh vô tức rơi xuống, tựa như tầng mây tích tụ lâu ngày tự nhiên rất nhanh buông tha cho mưa rơi xuống.

Một giọt lại một giọt……

Là ai khóc??  Đưa tay chạm nhẹ lên mặt mình, Đỗ Thực thế mới biết… nguyên lai là chính mình……

Nguyên lai là chính mình đang khóc……

Ngay cả rơi lệ cũng chưa từng nghĩ tới, đều bởi vì ngươi…… bắt đầu không thể kiềm nén được nữa mà rơi xuống.

Rốt cuộc…… ngươi còn muốn thuông tổn, khiến cho ta khổ sở ── đến nông nỗi nào nữa.

Vì cái gì… ngươi rõ ràng biết…… ta… yêu ngươi, nhưng vì sao…… ngươi lại… ngươi chung quy vẫn luôn tổn thương ta……

Nước mắt lại càng rơi nhanh xuống… Đỗ Thực cắn chặt mu bàn tay im lặng ô ô, khóc rống.

Ta sai… ngươi cũng sai……

Chính là ta đã sai quá nhiều… biết rõ ngươi chưa bao giờ yêu ta… lại vẫn cứ lâm vào thứ tình cảm ngươi nhầm lẫn mà xuất ra.

Rõ ràng nói, sẽ đối ngươi tuyệt vọng… lại vẫn đối với nhu tình của ngươi trong đình kia…… có cảm giác đau lòng, cùng yêu thương… thế nên tâm mới càng đau.

Sai lầm rồi…… ta đã quá sai lầm rồi!!

Ta sai vì…… không chịu buông tay… không chịu buông……

Sai đến tâm hôi ý lãnh*, đến tuyệt vọng… lại vẫn muốn tìm một tia hy vọng…… (*nản lòng thoái chí)

Tìm một chút hy vọng đã sớm tuyệt vọng.

Khóc đến ruột gan như đứt ra từng khúc, cắn mạnh lên đôi môi dù là đã lần thứ hai lưu lại thương tích, Đỗ Thực vẫn là kiên quyết đè nén thanh âm trong cổ họng, sợ đánh thức Niếp Tập Dịch, vậy là càng thêm… thống khổ.

Yên lặng kiềm nén lại những giọt lệ chua xót…… rón ra rón rén bò xuống giường, nhưng… khi đạp xuống mặt đất mắt cá chân lại lập tức xuất hiện một trận đau đớn, thân thể mất đi cân bằng lảo đảo.

Đỗ Thực lập tức vươn cánh tay bủn rủn vịn lên một bên giường khắc hoa, ổn trụ thân thể nghiêng ngả, quay đầu lại ảm đạm nhìn Niếp Tập Dịch vẫn như trước ngủ say… Đỗ Thực vẫn là không nói gì mà nén rơi nước mắt.

Bên cạnh ngươi… không có chỗ cho ta tồn tại nha……

Ngươi kéo ta đến gần… ta cũng chỉ có cách là thoát đi, bởi vì ta không có dũng khí đối với ngươi tuyệt vọng.

Ngươi không thương ta… nhưng ta tuyệt vọng không được……

Thương tổn ngày một sau, cuối cùng… ta chỉ còn lại một thân đau đớn… khổ sở…… so với ốm bệnh lại càng thêm… đau, nỗ lực cố gắng sẽ lại càng thêm… khổ sở.

Không hề lưu luyến, Đỗ Thực tựa như đêm đó chính mình thoát khỏi nơi này…… nhưng bây giờ… hắn thấy bên ngoài… có rất nhiều người.

Đây là ý gì…… ta khi nào có lúc ở cùng một địa vị mà chung phòng với ngươi??

Chỉ là… một tiểu quan…… một tiểu quan bé nhỏ không đáng kể a……

Đi tới trước cửa, lại bởi vì miệng vết thương nơi mắt cá chân đau nhức khiến hắn khó khăn ngã ngồi trên mặt đất, không còn chút khí lực đi lại nào.

Đau quá…… Lau đi nước mắt còn sót lại trên mặt, Đỗ Thực nhíu mày không ngừng xoa lên mắt cá chân phát đau.

Bỗng nhiên… hắn nhận ra có bàn tay nào đó xoa lên mắt cá chân đang chịu khổ của mình, hơn nữa… lại dùng khí lực cực kỳ ôn nhu mà xoa..

“Miệng vết thương rất sau, đừng lộn xộn!” Không biết Niếp Tập Dịch tỉnh lại từ bao giờ, lại khiến Đỗ Thực hoàn toàn không phát hiện ra đến bên cạnh hắn, ngồi xuống đưa tay lên mắt cá chân hắn nói như thế.

Đôi mắt lạnh lùng kia, nhìm chằm chằm Đỗ Thực…… Tựa hồ như phát hiện ra nước mắt hắn vừa khóc, nâng tay lên nghĩ muốn lau đi những giọt lệ còn lưu lại.

Mà Đỗ Thực cũng đồng dạng nhìn hắn, cố sức nghiêng đầu tránh đi tiếp cận của hắn, thanh âm nghẹn ngào nói” “Không cần lo cho ta……”